Siêu Năng Thời Đại

Chương 47: Không Gian Vô Sắc





Ngô Kiến Quốc được một đồng chí cảnh vệ dẫn đường, chỉ mất có vài phút đã đi từ cổng vào tới văn phòng của Chu Doãn Văn.


Thời điểm hắn bước vào trong phòng, thì Chu Doãn Văn vẫn còn đang bận nói chuyện điện thoại với một ai đó.
Thấy Ngô Kiến Quốc đã đến, ông ta ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế chờ mình, sau đó tiếp tục cuộc điện thoại còn đang dang dở.


"Hắn tên thật là Thiết Sa, biệt danh thường sử dụng là Ngài Clark...
Đúng vậy...
Hắn có liên hệ với đám người ở Tây Á đó?...
Rất có thể là vậy...
Được, tôi sẽ liên hệ lại sau."

Chu Doãn Văn cúp máy, sau đó tiến tới ngồi ở phía đối diện Ngô Kiến Quốc, chậm rãi rót cho hắn một chén trà.


Ngô Kiến Quốc lại không có tâm tình nào mà thưởng trà với Chu Doãn Văn, hắn cầm chén trà trước mặt lên, uống ực một hơi hết sạch, sau đó còn khà lên một tiếng như thể vừa uống rượu xong vậy.


"Trà ngon! Chu lão ca, chúng ta bắt đầu nói chuyện được chưa?"

Chu Doãn Văn điềm đạm nhấp một ngụm trà thơm, từ tốn nói:

"Để cậu uống Thiết Quan Âm của tôi, chẳng khác nào cho trâu ăn hoa mẫu đơn."

Sau đó ông ta lại lắc lắc đầu:

"Sự việc lần này còn phức tạp hơn dự đoán của tôi rất nhiều.
Bên phía cơ quan tình báo đã thông tin lại với tôi, mấy nhóm khủng bố ở Tây Á thời gian gần đây có liên hệ khá mật thiết với một đám dị nhân trong nước ta, nhiều khả năng chính là bọn người Thiết Sa..."

"Nếu quả thực tin tình báo kia chính xác, thì tôi lại càng không thể để cậu nhúng tay vào vụ này được.
Làm không tốt, thì không chỉ bản thân cậu gặp nguy hiểm, mà còn liên lụy tới tính mạng những người dân vô tội khác nữa..."

Ngô Kiến Quốc bất mãn ngắt lời Chu Doãn Văn:

"Nói như anh, chẳng phải là chắc chắn tôi sẽ thất bại, không đối phó nổi với đám người kia hay sao?"


Chu Doãn Văn liếc nhìn hắn, giọng hơi có phần trào phúng:

"Tôi không biết cậu làm cách nào mà khôi phục lại nhanh như vậy, nhưng việc cậu bị Thiết Sa đánh cho thừa sống thiếu chết là thật.
Cậu vốn không phải đối thủ của bọn chúng, cần gì phải cố chấp như vậy?"

Ngô Kiến Quốc mỉm cười, nói:

"Đó đã là chuyện của ngày hôm qua.
Còn bây giờ, tôi có thể cam đoan với anh, nếu thực sự đối đầu với Thiết Sa một lần nữa, tôi không dùng đến hai phút sẽ đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ."

Chu Doãn Văn không đáp lời hắn, chậm rãi nhấp tiếp một ngụm trà, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ không tín nhiệm, chỉ thiếu điều viết hai chữ không tin lên trán mà thôi.


Ngô Kiến Quốc cũng hiểu chỉ dùng lời nói suông, thì có nói đến khô họng cũng chưa chắc thuyết phục nổi Đại tá Chu.
Thay vào đó, hắn chọn cách dễ hơn và nhanh hơn rất nhiều, đó là thể hiện cho ông ta thấy thực lực của bản thân.


Xẹt...
Xẹt...!

Ngô Kiến Quốc tâm ý vừa động, phạm vi mấy chục mét xung quanh hắn lập tức chìm vào kết giới được tạo ra bởi Không Gian Vô Sắc.
Cả căn phòng lẫn đồ đạc trong đó đều nguyên vẹn không hề xê dịch, nhưng ngoài ba màu trắng đen và xám ra, tuyệt nhiên không còn tồn tại bất kỳ màu sắc nào khác.


Chu Doãn Văn giật mình kinh hãi, chén trà trong tay ông ta không tự chủ được mà rơi xuống đất đánh đánh keng một tiếng, vỡ thành mảnh vụn, khiến cho nước trà màu xám nhạt vương vãi khắp trên nền gạch hoa.


Đại tá Chu nhìn vào tay mình, lại nhìn Ngô Kiến Quốc, sau đó đưa mắt nhìn khắp xung quanh căn phòng.


Cái này...
Quả thực quá tà ma rồi!

Ngô Kiến Quốc nhìn Chu Doãn Văn đang kinh ngạc tới mức há hốc mồm, hỏi:

"Chu lão ca, cảm thấy trong người thế nào?"

Chu Doãn Văn nhìn sang Ngô Kiến Quốc, vẻ mặt vẫn chưa hết bàng hoàng, trả lời trong vô thức:

"Cảm giác...
Như thể trong người có thứ gì đó đang bị áp bách, nhưng cũng không rõ ràng..."

Cảm thấy làm như vậy đã đủ, Ngô Kiến Quốc liền động tâm một chút, Không Gian Vô Sắc lập tức được thu hồi, cả căn phòng lại tràn ngập màu sắc như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Đúng lúc này phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa.



Chu Doãn Văn bất giác nhìn sang Ngô Kiến Quốc, thấy hắn không tỏ thái độ gì, còn nhàn nhã tự rót cho mình một chén trà, ông ta liền hướng về phía cửa nói lớn:

"Vào đi !"

Từ ngoài cửa có hai đồng chí cảnh vệ bước vào hành lễ với Chu Doãn Văn, sau đó nói:

"Đại tá Chu, vừa rồi có hiện tượng kỳ lạ xảy ra trong khu vực xung quanh đây, chẳng hay ngài có thấy động tĩnh gì khác thường hay không?"

Chu Doãn Văn trừng mắt nhìn Ngô Kiến Quốc, trong đầu thầm tự nhủ sự việc lúc nãy hoàn toàn là thực, không phải là do đầu óc của bản thân mình có vấn đề, tự tưởng tượng ra những hình ảnh đó.


Ông ta quay lại nhìn hai viên cảnh vệ kia, nói:

"Không có vấn đề gì, các cậu ra ngoài trước đi, tôi đang bận một chút.
Đúng rồi, hai cậu qua phòng bên cạnh, bảo thư ký Dương chuẩn bị xe cho tôi, lát nữa tôi cần đi có việc gấp."

Cánh cửa phòng khép lại, Chu Doãn Văn lập tức trở về chỗ ngồi đối diện với Ngô Kiến Quốc, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nghiêm giọng chất vấn:

"Cậu...
Sự việc vừa rồi là sao?"

Ngô Kiến Quốc cũng nghiêm túc đáp lời:

"Tôi có siêu năng lực, giống như mấy kẻ mà các anh thường gọi là "Những người đó" hay "Dị nhân".
Tuy nhiên năng lực của tôi không phải bẩm sinh, mà là vô tình có được thôi."

Thấy Chu Doãn Văn vẫn còn nửa tin nửa ngờ, hắn lại tiếp tục nói:

"Tôi hoàn toàn không nói dối anh.
Vốn dĩ ngày hôm qua tôi đã phải chết không nghi ngờ, thế nhưng không hiểu bằng cách nào lại qua khỏi, thậm chí sau khi tỉnh dậy còn có thêm siêu năng lực nữa."

Cuối cùng, Ngô Kiến Quốc đưa ra một điều kiện mà bản thân hắn biết chắc chắn sẽ làm cho Chu Doãn Văn không thể từ chối:

"Tôi nghe nói các anh đang giam giữ một đồng bọn của tên Thiết Sa kia, cho nên hắn mới bắt cóc Đường Yên để trao đổi, đúng không? Nếu vậy thì như thế này đi, anh đưa tôi tới chỗ tên đó, tôi sẽ khiến hắn phải nói ra những thứ các anh cần.
Đổi lại anh phải cho tôi biết thông tin về đám người Thiết Sa, được chứ?"

Chu Doãn Văn trừng mắt nhìn Ngô Kiến Quốc, câu từ chối đã ra tới cửa miệng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra thành lời.


Đúng vậy, nếu đổi lại là người khác, Chu Doãn Văn sẽ không chần chừ mà gạt phắt đi.
Phải biết phía quân đội đã dùng rất nhiều cách trong hơn một năm ròng rã, nhưng không thể nào moi được một chút tin tức nào từ miệng Tống Viễn Sơn, đủ hiểu tên này cứng đầu cứng cổ tới mức nào.


Hơn nữa vị trí giam giữ hắn cực kỳ bí mật, không thể tiết lộ với bất kỳ người nào ngoài hệ thống.
Mà Ngô Kiến Quốc tuy rằng từng là Long Vương - cái tên hiển hách nhất trong quân giới, thế nhưng hiện tại hắn đã không còn là một thành viên của lực lượng này nữa rồi.


Tuy vậy sau khi thấy năng lực của Ngô Kiến Quốc, Chu Doãn Văn đã bất giác đánh giá hắn khác với trước đây rất nhiều, có thêm một phần nể sợ nhưng cũng thêm một phần dè chừng.



Bởi vậy mặc dù điều kiện của Ngô Kiến Quốc quả thực quá mê người, nhưng Chu Doãn Văn vẫn chưa thể quyết định được có đồng ý hay không.


Nếu như Ngô Kiến Quốc thực sự có thể bằng cách nào đó khiến cho Tống Viễn Sơn khai ra vị trí cất giấu đầu đạn A mà hắn lấy trộm kia, thì không chỉ giải quyết được một mối nguy hiểm thường trực của cả đất nước, mà với bản thân Chu Doãn Văn đó cũng là một chiến công vô cùng to lớn.


Thế nhưng nếu như sự việc tiến triển theo hướng ngược lại, Ngô Kiến Quốc có quan hệ với đám người Thiết Sa, mà hắn lại thông qua Chu Doãn Văn để đột nhập vào nhà tù, cứu thoát Tống Viễn Sơn, thì tất cả mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu Chu Doãn Văn.


Tới khi đó nhẹ thì bị cách chức giam lỏng để điều tra, nặng thì trực tiếp xét xử tội phản quốc.


Mà phải hiểu rằng tội phản quốc là một trọng tội, nhất là đối với người theo binh nghiệp như Chu Doãn Văn.
Mắc phải tội danh này, thì ngay cả Giáo sư Phùng - thầy của Chu Doãn Văn cũng không có cách nào cứu nổi hắn.


Nghĩ tới Giáo sư Phùng, Chu Doãn Văn không khỏi hơi ngẩn người.


Vốn mỗi khi gặp vấn đề khó xử, Chu Doãn Văn đều hỏi ý kiến của thầy, và lần nào cũng được ông chỉ dẫn cho đường đi nước bước đúng đắn.
Nhưng lần này hắn lại không muốn gọi cho Giáo sư Phùng, không muốn dựa vào sự trợ giúp của ông ấy nữa.


Giáo sư Phùng đã từng nói với hắn, việc ông ta nâng đỡ Chu Doãn Văn có lợi mà cũng có hại.
Lợi, là con đường ban đầu của Chu Doãn Văn sẽ vô cùng thông thuận, chỉ cần không phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc, thì sẽ có thể từng bước thăng tiến mà không gặp trở ngại nhiều.


Hại, là sau khi đã lên cao đến một mức độ nào đó, thì cái bóng quá lớn của Giáo sư Phùng sẽ trở thành vật cản đường hắn tiếp tục phát triển.


Bởi lẽ là một lãnh đạo, nhất là lãnh đạo tầm cỡ trung ương, thì phải có quan lộ riêng, nhân mạch cũng như bản ngã riêng của bản thân mình.
Hắn, phải là Chu Doãn Văn, là chính bản thân hắn, chứ không phải là học trò của Giáo sư Phùng.


Chu Doãn Văn cắn chặt răng, âm thầm đưa ra một quyết định mang tính bước ngoạt của cuộc đời hắn.
Mình cần có con đường riêng, chính kiến riêng của mình, không thể cứ mãi đứng nấp phía sau thầy, làm một cậu học trò ngoan được nữa.


Sau một hồi giằng co trong lòng, rốt cuộc Chu Doãn Văn cũng nhìn thẳng vào mắt Ngô Kiến Quốc, trầm giọng nói:

"Được, tôi chấp nhận đề nghị của cậu! Bây giờ đi theo tôi, nhớ kỹ cậu chỉ có một cơ hội, làm không tốt cả tôi và cậu đều không dễ coi đâu."

Ngô Kiến Quốc mỉm cười, biết rằng chiêu cây gậy và củ cà rốt đã có hiệu quả, Chu Doãn Văn cuối cùng cũng lựa chọn đánh cược, tin vào khả năng của hắn.


Mà việc khiến cho Tống Viễn Sơn phải khai ra tất cả những gì hắn biết, với Ngô Kiến Quốc lúc này chỉ là quả thực dễ như trở bàn tay, bởi lẽ trong người hắn lúc này đang có một thứ bảo bối đủ khả năng khuất phục đối phương.



Trên đường từ bệnh viện tới đây, Ngô Kiến Quốc đã liên hệ với một số người quen biết, cuối cùng cũng hỏi được thông tin về lý do vì sao Thiết Sa bắt cóc Đường Yên.


Tiếp theo đó Ngô Kiến Quốc liền tìm kiếm một món đồ trong cửa hàng hệ thống.


Món đồ này, Ngô Kiến Quốc chắc chắn đã từng nhìn thấy một lần trong lúc vô tình lướt qua cửa hàng.
Khi đó hắn mới nhận được truyền thừa hệ thống từ Trần Bắc Phú, còn đang trong quá trình tìm hiểu công năng của nó.


Trải qua vài phút, cuối cùng hắn cũng tìm thấy thứ mà mình cần: Bùa Thôi Miên - giá 20 điểm cửa hàng.


Ngô Kiến Quốc không chần chừ lấy một giây, ngay lập tức sử dụng 20 điểm đổi lấy một tấm Bùa Thôi Miên, sau đó cất nó trong kho đồ hệ thống.


【Vật phẩm: Bùa Thôi Miên】

Đẳng cấp: Sơ cấp bùa chú

Số lượng: 1

Loại hình: Vật phẩm tiêu hao

Mô tả: Sử dụng trên một mục tiêu là con người, sẽ khiến người đó rơi vào trạng thái thôi miên, tuân theo mọi điều mà người sử dụng yêu cầu.
Thời gian tác dụng 5 phút.
Không có hiệu quả với sinh vật không phải loài người.


...


Chu Doãn Văn từ văn phòng mở cửa bước ra, Ngô Kiến Quốc cũng vội vàng đi theo sau ông ta.


Cả hai người tiến xuống dưới sảnh chính, thì ở phía ngoài cửa đã có một chiếc Land Cruiser VX màu đen bóng, mang biển số quân đội với ký hiệu CT-03 chờ sẵn.


CT ở đây chính là ký hiệu đặc biệt chuyên dụng cho các xe cơ giới của Tổng Cục Chính Trị - Bộ Quốc Phòng.


Sở dĩ Chu Doãn Văn sử dụng chiếc xe có biển số CT-03, là bởi hắn là Phó Chủ Nhiệm thứ hai của Tổng Cục.
Phía trước hắn còn có Chủ nhiệm sử dụng biển số CT-01, và một Phó Chủ nhiệm khác có thâm niên lâu năm hơn sử dụng biển số CT-02.


Cho nên mới có câu, ở bên trong thể chế, chỉ một cái biển số xe, hoặc một sự sắp xếp vị trí chỗ ngồi...
cũng nói lên được rất nhiều điều, chứ không đơn giản là để cho dễ phân biệt.



Một sĩ quan mặc quân phục mở cửa xe cho Chu Doãn Văn, sau đó hành lễ với ông ta rồi mới rời đi.
Còn Ngô Kiến Quốc, đương nhiên không được hưởng đãi ngộ này, hắn chỉ có thể tự mình đi sang phía bên kia, mở cửa xe ở vị trí lái phụ rồi đặt mông ngồi xuống mà thôi.


Chiếc Land Cruiser nổ máy, lầm lũi tiến ra khỏi cổng đơn vị, sau đó lao vút đi không thấy tăm hơi.



.