Lúc này Nam đã đội mũ lưỡi trai đen kéo xuống quá nửa khuôn mặt, lầm lỳ mặc như không nghe thấy gì Nam cứ thế bước lại gần, tay bảo kê hùng hổ lao lại:
- - Đmm, tao nói thế mà mày không nghe thấy gì à...? Cút...
" Bụp "
Nam tung một cú đấm vào chính diện phần ức, lãnh trọn cú đòn, tên bảo kê chỉ còn không kịp kêu lên tiếng nào. Hắn gục ngay sau đó, Nam đỡ lấy người hắn rồi kéo vào phòng bên cạnh, phòng này như một cái kho nhỏ đựng toàn đồ hỏng hóc. Nhìn đồng hồ chỉ còn 7 phút nữa sẽ đến giờ thay ca, Nam nhanh chóng lột quần áo của tên bảo kê thay vào người mình, dùng dây trói với bịt miệng hắn lại, Nam thấy góc kho có mấy tấm vải bạt, để hắn nằm đó rồi phủ bạt lên Nam chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài. Tắt bóng đèn nơi cầu thang Nam đi xuống bên dưới, đúng lúc đó có người đi lên, đã đến giờ đổi ca gác, tên đang đi lên thấy cầu thang tối thì hỏi:
- - Sao lại tắt hết đèn thế..?
Nam giả giọng khàn khàn, ho khù khụ:
- - Biết đâu, chắc do lỡ tay....Lát lên bật lại là được, đang ốm đây.
Tên kia cười, vì không gian hơi tối nên hắn cũng không nhận ra sự khác biệt, hắn đáp:
- - Đm, mới thế đã mệt...Biến đi.
Nam cúi mặt đi ngang qua người hắn, bước đầu tiên đã trót lọt. Chỉ có điều bây giờ mới thật sự khó khăn. Bên dưới tầng hầm là phòng mà bọn bảo kê của Monaco tụ tập, nhìn vào trong qua tấm cửa sổ bằng kính, Nam đếm sơ qua cũng phải có đến 15 tên. Thằng nào thằng đấy bặm trợn, cơ bắp, đầu trọc, săm trổ khắp mình. Có một điều Nam nhận ra chính là, trong phòng mà đóng cửa lại thì rất kín, bên trong tụi bảo kê đang nói chuyện ầm ĩ nhưng Nam ở bên ngoài gần như không nghe thấy gì.
Nam mở cửa bước vào trong, một tên hỏi:
- - Thằng Trố hết ca rồi hả, đồ ăn đêm của mày để ở góc bàn kia kìa..? Ăn nhanh mẹ mày lên để còn dọn.
" Cạch...Cạch.."
Nam đóng cửa lại, không quên chốt luôn hai chốt bên trong. Bọn bảo kê thấy lạ bèn hỏi:
- - Mày chốt cửa trong làm gì, lát có ai vào thì sao..?
Lúc này Nam mới đẩy mũ cao lên nhìn chúng, vài thằng quát:
- - Không phải thằng Trố, mày là thằng nào...?
" Tách...Tách "
Hai công tắc điện ngay cửa ra vào bị Nam tắt đi. Cả căn phòng bây giờ tối như hũ nút, chỉ có ánh sáng vừa lóe lên từ chất thép nơi hai con dao mà sư phụ Ga Rông trao lại cho Nam.
- - Giết nó, con chó này chán sống rồi.....Giết....Hự....á...
Khi mà đối thủ còn đang sững sờ chưa biết chuyện gì xảy ra thì trong màn đêm, những tiếng dao đang xé gió cắt vào da thịt của từng người, chỉ thấy âm thanh rên rit đầy đau đớn kèm theo tiếng chửi:
Nam vẫn lạnh lùng không hé lấy nửa lời, trước khi tắt đèn Nam đã xác định rõ từng vị trí mà bọn bảo kê đang ngồi, thậm chí còn xác định luôn những tên có vẻ nguy hiểm để ra tay trước. Ba năm sống trong rừng sâu, những đêm luyện tập như kẻ điên trong khu rừng đầy rẫy nguy hiểm đã giúp cho Nam có một cảm nhận trong bóng tối rất sắc. Đó chính là nhờ vào sự dạy dỗ của Ga Rông, một người được mệnh danh là: Bóng Ma.
Ga Rông có thể nói là người có võ công kém nhất trong 4 vị sư phụ, tuy nhiên biệt tài của ông ta chính là ẩn mình trong bóng tối, trong những nơi mà đối thủ khó phát hiện nhất. Nói cách khác, Ga Rông không giỏi võ mà thiên về ám sát, chiến đấu trong bóng tối. Mặt đối mặt với những người còn lại Ga Rông không thể đánh bại họ, nhưng nếu khi màn đêm buông xuống, với không gian là bóng tối thì dù cho có là Méng Sử, Ga Rông vẫn có thể lấy được một cái tai dễ dàng. Và Ga Rông đã dạy cho Nam điều này, những đêm trời tối như mực, Nam cùng Ga Rông vào trong rừng để tập luyện, khi đó Ga Rông bắt Nam phải quan sát mọi vật trong bóng tối, lợi dụng từng chút ánh sáng hắt ra từ lá cây, từ bầu trời đêm phản chiếu. Dạy cho Nam cách cảm nhận sự hiện diện của những vật thể chuyển động trong màn đêm. Những lần đầu tiên Nam suýt phải bỏ mạng bởi Nam không biết được rằng có rắn độc đang trườn trên cành cây tiếp cận mình. Những lần đó Ga Rông đều ra tay kịp thời, những vết chém đứt lìa đầu rắn không rõ từ đâu của Ga Rông khiến cho Nam lạnh người.
Cuối cùng nhờ luyện tập chăm chỉ, nhờ thông minh, tiếp thu nhanh hơn người và nhờ cả nghị lực cố gắng phi thường, Nam đã hoàn thành được những bài học mà Ga Rông sư phụ dạy dỗ. Ba năm phải mạo hiểm bằng chính tính mạng của mình, coi cái chết có thể đến bất cứ lúc nào trong những bài luyện tập quá ư là khắc nghiệt. Đổi lại giờ đây, những tên bảo kê vũ trường Monaco đang nằm la liệt dưới mặt đất, Nam không cố ý giết người mà chỉ nhắm vào những bộ phận mềm nhưng khiến chúng mất đi lực chiến đấu. Thậm chí Nam chỉ dùng cán dao để đâm vào yết hầu, phần gáy nhằm vô hiệu hóa đối phương mà thôi.
" Tách "
Đèn được bật sáng trở lại, Nam đứng giữa nhà, đứng giữa những tên bảo kê đang lăn lộn vì đau đớn, cổ tay, đùi của chúng đều bị dao đâm máu chảy lênh láng, một vài tên đã nằm im bất tỉnh. Quần áo của Nam cũng bị máu bắn vào loang lổ, một tên nhìn Nam sợ hãi, hắn ôm cái đùi đầy máu lết vào trong góc hỏi bằng giọng run run:
- - Mày....mày....là thằng nào...?
Ánh mắt lạnh như băng, Nam nhìn thẳng khiến tên bảo kê hoảng hồn, Nam hỏi:
- - Hưng Già ở đâu..?
Tên bảo kê run bần bật nhưng hắn không nói, Nam cúi xuống một tay bóp cổ hắn nhấc lên, một dao kề sát tai hắn Nam đưa một đường dứt khoát:
" Xoẹt "
Tai của tên bảo kê đứt lìa rơi xuống đất, máu me phun ra từng tia rồi chảy xuống ròng ròng ướt hết khuôn mặt tên bảo kê, Nam hỏi lại:
- - Hưng Già đang ở đâu...?
Lúc này tên bảo kê một tay ôm bên tai vừa bị cắt, một tay chỉ ra ngoài cửa, hắn rên rỉ trong đau đớn:
Hai tên canh cửa nhìn thấy một người đang lê lết đằng trước với bộ dạng toàn máu thì vội chạy lại, chúng đỡ Nam dậy rồi hỏi:
- - Làm sao đấy...? Trên kia xảy ra chuyện gì à...?
Nam ngẩng mặt lên nhìn cả hai rồi lập tức ra đòn sát thủ khiến cho hai tên nằm sàn ngay lập tức. Vì một lý do nào đó mà Monaco không lắp đặt camera ở dưới tầng hầm. Điều đó cũng là may mắn cho Nam sau khi gây ra vụ bạo loạn ở căn phòng ngay đầu lối đi xuống. Có lẽ chúng quá tự tin vào người cũng như số lượng của mình. Chúng nghĩ sẽ chẳng thằng nào dám chui xuống đây một mình chống lại mười mấy, hai mươi tên bảo kê cả. Chưa kể chỉ cần có vấn đề, bên trên đóng cửa lại thì kẻ liều lĩnh đó cũng sẽ mất đường thoát.