Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 23: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi



Nghe vậy liền cuống quít chạy theo hắn. Mặc dù biết thân thủ của Tà Diện không tệ, nhưng nếu hắn có tự tin như vậy thì đi cạnh hắn còn đỡ hơn đi một mình. Nghĩ vậy nhưng Tiểu Điềm vẫn đè chừng mà cẩn thận, tu vi của nàng vị trưởng lão kia không tốn sức cũng có thể giết như giết một con kiến.

Nếu như tầng một và tầng hai của bảo tháp là bảo tàng thì tầng ba ngoài ý muốn không có bảo vật. Chỉ có một khối thi thể đã khô kiệt ngồi trên bồ đoàn. Nếu nàng đoán đúng thì đây chính là Hắc Sơn quân chủ. Bên cạnh thi thể rất sạch sẽ, cả tầng ba bài trí như một phòng ngủ của tu sĩ. Có lẽ đây là nơi Hắc Sơn quân chủ luyện công và tọa hóa. Dù vậy đứng chắn trước mặt thi thể lại là một con yêu thú Hắc Xà, nó dây dưa chặn lại không cho bất kì ai tới gần. Trước mắt đang có tận mười vị tu sĩ còn đang đấu pháp với nó. Phải nói con Hắc Xà này vậy mà đã tiếp cận cảnh giới đỉnh nguyên anh của tu sĩ. Vì vậy đến giờ nó vẫn cố chống đỡ vây công. Nhưng xem ra chỉ khoảng nửa canh giờ sẽ thất thủ.

Thanh Tố đang đứng cách đó xem chiến, thấy Tiểu Điềm thì cười lạnh rồi thu lại ánh mắt. Trong mắt ả thì Tiểu Điềm chết chắc, nhưng sư phụ đang bận đấu pháp không rảnh phân tâm nên nàng ta vẫn im lặng.

Tiểu Điềm thì không ngại ánh mắt của Thanh Tố, trừng mắt lại, tỏ vẻ không thua khí thế, dù nhích lại gần Tà Diện hơn chút. Gì chứ đấu mắt thì nàng sợ ai.

Càng lúc càng đông tu sĩ kéo lên tầng ba, nhưng cũng mang tâm lý ngư ông đắc lợi, đứng ngoài quan sát. Con số này Tiểu Điềm đánh giá cũng khoảng trăm người. Một vị đạo sĩ thấy thế quay ra âm độc nói với các tu sĩ xung quanh:

“Con rắn này đã sắp dầu hết đèn tắt, các ngươi không ra tay đi còn chờ đến khi nào?”

Tiểu Điềm nghe giọng nói này thì quay ra đánh giá lão. Ai ngờ lại là vị Lưu đạo sĩ thái độ thân thiện lúc ở Bạch Sa Thành kia. Nghĩ đến hai huynh đệ họ Trương còn đang phơi xác ngoài động phủ này nàng thấy lạnh gáy. Đoán không nhầm thì lão chính là hung thủ. Một nguyên anh kì cao thủ mà không ngần ngại giả vờ tiếp cận rồi giết người đoạt bảo, lão già này quá xảo trá.

Nói đến Lưu Xiểm, lúc ở trong Bạch Sa Thành lão thấy Trương nhị trả tiền cho một bữa ăn mà tận nén bạc, thái độ lại gấp gáp nên trong lòng sinh nghi. Lão để lại ấn kí trên người họ Tam rồi đủng đỉnh bám theo ra ngoài sa mạc. Hai huynh đệ kia không hề hay biết cứ vậy mà để lão theo dấu. Vốn Lưu Xiểm không nghĩ có hẳn một cái động phủ. Nhưng một đường đuổi giết cả hai tu sĩ kia, lại đánh ra.

Đây đúng là món hời từ trên trời rơi xuống. Với tán tu như lão, cơ duyên này tất nhiên khiến lão vì lòng tham mà không chần chờ đánh nổ cấm chế. Ai ngờ cái động phủ này lão dùng đến tám thành thực lực mới mở ra được một khe hở, lại còn phát ra âm thanh và ánh sáng chấn động lớn như vậy.

Vốn đang vui mừng thì cảnh tượng này khiến mặt lão nhăn hơn quả táo tầu. Biết chẳng mấy chốc sẽ có người đến, nhưng bỏ đi thì quá tiếc, ở lại cũng không xong.

Cuối cùng lão quyết định cắn răng chui vào, ít nhất cũng chiếm tiên cơ. Ảo cảnh không làm khó lão. Đàn châu chấu cũng chưa xuất hiện. Lão ung dung chạy từ tầng một đến hai. Vốn định thu hết bảo tàng, nhưng một khi đã tham thì tham cho chót lão muốn một mẻ vét luôn cả tầng ba. Thế mà đụng ngay con Hắc Xà quá khó chơi, lão chạy mất mật. Đành kiếm tạm vài món bảo vật đáng giá nhất nhét tạm vào túi trữ vật rồi núp một góc chờ người khác tiến vào bảo tháp.

Đúng như lão dự liệu, đám tu sĩ nguyên anh cũng lên thẳng tầng ba, lão bám theo giả nhập trong đám người, vậy nên mới có cảnh tượng hiện tại.

Tất nhiên người tu chân lăn lộn ở đây thì đều không phải kẻ dễ lường gạt, nhưng nếu không động thủ thì khó có thể thăm dò tầng ba này, nên vẫn có vài chục người ra tay. Từng ấy cũng đủ Hắc Xà ăn đau khổ, nó phun phì phì độc vụ, rít lên vài tiếng thảm thiết, máu me bê bết mà lùi lại gần khối thi thể Hắc Sơn quân chủ.

Chỉ riêng con Hắc Xà này toàn thân cũng là bảo, nội đan của nó chính là thuốc bổ tuyệt đối với tu sĩ. Trong mắt ai cũng hiện lên vẻ tham lam, chỉ chờ nó giãy chết tắt thở thì sẽ nhào lên tranh đoạt.

Tiểu Điềm và Tà Diện lúc này vẫn đứng ở trong góc. Tà Diện là không cần tranh giành còn Tiểu Điềm thì do tu vi nàng quá kém, không thể tranh. Một vài tu sĩ khác cũng như vậy.

Chưa đến mười hô hấp thì Hắc Xà cũng ngã xuống. Người đầu tiên động thủ là một lão già cầm chiến phủ, tóc khô vàng như rễ cây, ỷ vào cơ thể cường hãn mà quăng chiến phủ về phía Hắc Xà, miệng thét lên:

“Các vị, tất cả mọi thứ ta không tranh nhưng nội đan của nó thì phải để cho Vũ Chiến ta!”

Tất nhiên đám cao thủ nguyên anh kì ở đây làm gì dễ nói chuyện như vậy.

Một phụ nhân che miệng cười khúc khích, lả lơi nói:

“Vũ ca thật biết nói đùa, muội đây cũng rất cần, nếu mọi người có thể nhường thì Linh Lung Cung Thủy Hàm ta tất có cảm tạ.”

Nghe lời này mấy cao thủ kia cũng báo tên sư môn, ý đồ tranh đoạt không thương lượng. Một người mặc trường bào xanh lam, mắt xếch trực tiếp rút kiếm nói:

“Nói nhiều mà làm gì, muốn có bảo vật thì hỏi xem ngươi có đủ sức mà giữ không!”

Lời chưa nói hết thì kiếm đã đến, giao đấu cùng Vũ Chiến.

Tràng Diện vô cùng hỗn loạn, hơn mười tu sĩ nguyên anh đấu pháp, chiêu thức ầm ầm, nhưng đều như có quy tắc ngầm mà tránh xác Hắc Xà và thi thể Hắc Sơn quân chủ. Đao kiếm không có mắt, đã có người muốn thối lui xuống tầng một bảo tháp, nhưng không ngờ lại không còn lối đi xuống. Không gian hoàn toàn bị phong bế. Mười tu sĩ nguyên anh kia cũng biết điều này, nhưng giờ ngừng tay thì chính là cơ hội cho đối phương đoạt mạng.

May mắn là tầng ba này cũng đủ rộng rãi và kiên cố, pháp thuật chiêu thức liên tiếp nhưng chỉ chấn động mà không bị phá vỡ. Chỉ khổ cho đám tán tu thực lực kém hơn, bị ép về bốn phía, ra sức chống cự xung lực lan tới. Cũng có người không tránh khỏi bị thương hấp hối.

Tiểu Điềm đứng sau lưng Tà Diện không tự chủ mà nắm lấy góc áo hắn. Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến tranh đoạt của tu sĩ, quá thảm khốc. Dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành. Khuôn mặt của nàng nước da vốn màu nâu mà cũng tái mét, nàng lắp bắp nói với Tà Diện như muốn khóc:

“Tiền bối, làm sao bây giờ, ta không muốn chết, ta còn chưa hiếu thuận được với sư phụ ta ngày nào...”

“Sao ngươi bảo ngươi là tán tu?”

“Tán tu thì cũng có sư phụ mà. Nếu người không thấy ta trở về không biết người có đau buồn không nữa, biết thế ta chịu khó tu hành rồi mới ra ngoài lăn lộn a.”

Nàng vừa nói xong thì thấy tiếng Tà Diện thở dài, hắn kéo nàng lại gần:

“Giờ mới biết mình kém cỏi.” Miệng thì nói vậy, nhưng hắn lại thực sự bảo hộ nàng. Nói cũng lạ, giao tranh tuy khốc liệt nhưng không biết có phải khí tràng dưới lớp mặt nạ hay dáng vẻ thần bí của Tà Diện khiến người khác kiêng dè, chỗ nàng và hắn đứng là ung dung thoải mái nhất.

Bỗng nhiên nghĩ tới đóa Tử San Liên ở tầng hai. Nàng thì thầm nói với Tà Diện suy nghĩ của mình.

“Tiền bối, thảo dược nếu không được ôn dưỡng thì dược hiệu có bị giảm đi không?”

“Sao, nhận ra điều gì rồi à? Một đóa hoa bình thường ngươi không chăm chút thì nó đương nhiên sẽ khô héo.” Tà Diện híp mắt nhìn nàng.

Tiểu Điềm nghe vậy thì da gà da vịt nổi hết lên, nàng kinh dị nhìn vào xác khô của Hắc Sơn quân chủ đang nhắm mắt ngồi trên bồ đoàn. Không ai để ý, nhưng Tiểu Điềm rõ ràng cảm nhận được luồng âm khí rất rất nhỏ đến từ cái xác khô đó. Mỏng manh đến nỗi không chạm tay vào dò xét cẩn thận thì không thể phát hiện. Nàng không biết mình có Huyền âm linh thể, cơ thể cực kì mẫn cảm với âm khí. Tà Diện tuy không rõ thiện ác nhưng một đường đi tới đây, hắn đều bảo hộ cho nàng, nên cũng xem như là nửa bằng hữu. Nàng có hảo ý, nhắc nhở hắn:

“Tiền bối, có thể...Hắc Sơn quân chủ còn sống. Ngươi phải cẩn thận.”

Lần này Tà Diện không phản bác nàng, dưới lớp mặt nạ nụ cười của hắn càng sâu. Vỗ vai nàng ra hiệu im lặng xem chiến.

Tràng cảnh chém giết kịch liệt cũng sắp hạ màn. Đấu qua đấu lại vị tên Vũ Chiến là người thương tích thảm khốc nhất, đã bị chém đứt một cánh tay. Những người còn lại cũng không khá hơn gì. Đều là cáo già thành tinh, vẫn giữ lại năm thành thực lực, chưa đến mức người chết ta sống. Lưu Xiểm vậy mà lại sung sức nhất. Lão già này không biết dùng cách gì âm đối thủ đấu cùng mình, người kia như bị trúng tà, hộc máu nằm đó, coi bộ khó tỉnh lại. Lão cười ha hả phóng ra gần năm lá định thân phù, xem ra đã dốc cả đáy hòm, khiến hơn năm nguyên anh cao thủ bị trực tiếp cầm chân.

Một người cách ăn mặc khá giống Thanh Tố, là một bà lão cầm quải trượng, có lẽ là trưởng lão Bà Gia Môn, hét lên với Lưu Xiểm:

“Ngu ngốc, lối ra bị phong tỏa, ngươi nghĩ thu lại bảo vật bằng sức mình ngươi sẽ ra khỏi đây được à?”

“Ra hay không là việc của ta, liên quan gì đến ngươi?”

Lưu Xiểm không thèm đếm xỉa tới bà ta, lão giơ ra một cái tấm chắn kì lạ vậy mà phản lại được công kích của vài tu sĩ còn lại, vài bước đã tới xác Hắc Xà và Hắc Sơn quân chủ.

Thật ra bản thân hắn có một lá truyền tống phù bảo mệnh, có thể không hạn chế không gian trận pháp, trực tiếp truyền tống cự li ngàn dặm, ra khỏi đây lão nhất định sẽ cao chạy xa bay mai danh ẩn tích. Đây mới chính là con bài lớn nhất của lão. Nhục thân của tu sĩ Hóa Thần kỳ là cơ duyên lớn nhất để lão đột phá. Đáng giá để liều một lần.

Lão giơ tay thu lại Hắc Xà vào nhẫn trữ vật, đến khi chạm vào cơ thể Hắc Sơn quân chủ, mắt vẫn cảnh giác đề phòng đánh lén. Tất cả mọi người đều im lặng, mỗi tu sĩ có một tâm tư khác nhau, có người vận sức chỉ chờ một kích bùng nổ. Mắt thấy Lưu Xiểm sắp thu lại xác khô, thì hắn biến sắc mặt, hét lên muốn rụt tay lại.

Cả đám tu sĩ đều giật mình nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Chỉ thấy vốn là cái xác khô không có sinh cơ, vậy mà lúc này huyết nhục phát ra quang màu đỏ vận chuyển.

Lưu Xiểm xem ra là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, vậy mà rút ra thanh chủy thủ, tự đoạn cánh tay mình. Nhanh như chớp lão cấp tốc lùi ra xa. Vốn cánh tay huyết nhục đầm đìa bị chém đứt lại khô héo trong tích tắc, thân thể kia càng thêm sinh khí. Giọng nói khiến người ta nổi da gà cũng vang lên:

“Đã đến đây thì lưu lại, một người cũng không thoát.”

Lời này vừa dứt thì Lưu Xiểm đang rút ra lá truyền tống phù, chưa kịp kích phát đã bị một chỉ từ cái thây khô kia làm cho chết không kịp ngáp. Thi thể chỉ còn là một bãi máu. Càng kinh dị là toàn bộ máu thịt đều bị hút về trong miệng thây khô. Không, phải gọi là Hắc Sơn quân chủ.

Mọi tu sĩ đều cảm thấy da đầu lạnh toát. Nhất là mấy lão quái nguyên anh đứng gần nhất. Đều có gắng lùi dạt về phía sau.

Hắc Sơn quân chủ âm u cười, lúc này lão đứng dậy, thân hình nào có dáng vẻ khô héo như lúc đầu. Mà lại là một người đàn ông trung niên áo vải, dáng vẻ bình phàm, chỉ có đôi mắt thì lăng lệ ác liệt. Nhìn về đám người, như thu hết mọi cảnh vật đang diễn ra trong cái pháp bảo này vào tầm mắt. Từ đám tu sĩ đang ở trong huyễn cảnh đến cả ba tầng bảo tháp. Chậm rãi nói cười:

“Trò chơi này không tệ chút nào. Một nghìn năm qua mới được giải sầu vui như vậy. Để cảm tạ, bổn quân nhất định sẽ cho các ngươi chết không đau đớn.”

Lúc này đám lão quái nguyên anh nào còn dáng vẻ cao cao tại thượng, lập tức hèn mọn cầu xin.

Đi đầu lại là phụ nhân của Linh Lung Cung, nàng ta trực tiếp cúi đầu:

“Quân chủ, tiểu bối tên Thủy Hàm, là cháu ruột của Linh Lung Cung Chủ, mong quân chủ từ bi, cho ta một con đường sống. Người nhất định sẽ hậu tạ.”

“Đúng vậy, quân chủ, chúng ta tu vi nhỏ yếu, không đủ để người nhét kẽ răng. Đến đây quấy nhiễu người thanh tu, nhất định vãn bối và Nam Kiếm Môn sẽ tạ lỗi với quân chủ.” Người mặc trường bào màu lam cũng vô cùng nhún nhường.

Hắc Sơn quân chủ nghe một đám tu sĩ khẩn cầu, ấy vậy mà không tỏ vẻ hết kiên nhẫn. Đến khi nghe xong khoanh tay cười hòa ái, cả đám người chưa kịp mừng rỡ thì lại nghe hắn nói:

“Không, ta chỉ cần các ngươi ở lại, cung chủ môn chủ trong miệng các ngươi bổn quân còn chưa để trong tầm mắt. Đến gia viên của ta đoạt bảo, giết sủng vật của ta, còn đòi toàn mạng ra ngoài. Bổn quân không lương thiện như vậy.”

Chưa dứt lời thì cả đám người bị một lực lượng công pháp vô hình cưỡng ép rút đi tinh huyết. Huyết vụ lan tỏa. Hắc Sơn Quân chủ cười dài:

“Chết dưới Hấp Huyết Ma Công của ta, các ngươi nên mãn nguyện.”

Con kiến cũng muốn sinh tồn, đến lúc sinh tử, thì đều bất chấp. Gần trăm người lao đến muốn chém giết Hắc Sơn quân chủ để giành một tia sinh cơ.

Chỉ có Tiểu Điềm núp bên cạnh Tà Diện, hai người không ai động đậy. Bởi không biết Tà Diện dùng công pháp gì tạo ra một cái lồng pháp lực màu tím, huyết vụ không vươn tới được, cả hai người hoàn hảo nguyên vẹn. Tiểu Điềm kinh ngạc nhìn Tà Diện, nàng cứ nghĩ mình phải chết, không ngờ Tà Diện lại thâm tàng bất lộ.

Hai người nổi bật như vậy, tất nhiên kéo đến sự chú ý của Hắc Sơn quân chủ. Hắn thản nhiên hút huyết nhục tu sĩ, gần trăm người vây công mà không thể tiến vào trong vòng phạm vi năm trượng, huyết vụ nồng đậm quấn quanh thân. Đều nói Hóa Thần kì là khoảng cách giữa thần và phàm, đây chính là minh chứng. Còn chưa biết trong gần nghìn năm, tu vi của Hắc Sơn quân chủ đã tiến tới bước nào. Thấy còn sót lại hai kẻ đang ung dung ở góc bảo tháp, khuôn mặt dưới huyết vụ nhìn Tà Diện thoáng kinh ngạc.

Chỉ thấy người kia đứng đó, mặt nạ quỷ khóc cười, khoác áo choàng đen, thân hình cao lớn thẳng tắp, khoanh tay mà đứng, khí thế không phát ra nhưng uy hiếp vô hình.