Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 225: </span></span>225



"Cô tan ca rồi à?" anh ta cười hỏi khẽ

"Đúng vậy!" cô ta suy nghĩ ra, là người đàn ông đầu tiên cô gặp khi bước vào khu ghế lô này.

Cô ta nghe thấy hai tiếng bước chân theo đó là âm thanh hùng hùng hổ hổ dần dần tiến gần, trái tim bị treo đó như muốn rớt ra vậy.

Vừa mới chạy được ra ngoài là đã hay lắm rồi, lần này mà để bọ họ thấy được, sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

"Vào đây đi" giọng của anh ta đúng lúc cũng vang lên.

Cô ta nhanh chóng mở cửa xe phía sau và leo vào ngồi, chiếc xe đã nổ máy trước mặt bọn họ, cô ta cúi người xuống, hữu kinh vô hiểm mà trốn tránh.

An Quân Huyền thông qua kính chiếu hậu trên xe nhìn thấy dáng dấp của cô, lại nhìn sang cái kính chiếu hậu bên phải bên hông xe, hai người đàn ông trong bộ đồ tây giày da đã đi vào trong, như là đang tìm một người nào đó.

Chiếc xe chạy được một đoạn, cô muốn xuống xe, từ trong túi lấy ra năm tờ tiền 100 tệ, "cám ơn anh đã giúp tôi, theo lý mà nói sẽ phải mời anh ăn bữa cơm, nhưng mà gần đây tôi rất bận, đây là tiền mời anh ăn cơm."

"Cô thật là......khách khí" An Quân Huyền có chút khóc cười không được, cho xe đậu ngay dưới một gốc cây lớn.

"Nên mà" cô để tiền đặt trên vị trí phụ lái, mới vội vội vàng vàng xuống xe rời khỏi.

Cô ta nhìn thời gian, vẫn chưa đến giờ tan ca, hóa trang xong liền quay về Cảnh Thị.

Vừa mới bước vào phòng làm việc, cô giống như muốn lui ra ngoài.

Ai có thể nói cho cô nghe tại sao Đại Boss lại không ở trong phòng của mình mà chạy đến chỗ phòng làm việc cô ngồi.

"Oh! No! trốn việc đã bị phát hiện." Trên tay cô đeo một cái túi đi vào.

Cảnh Thần Hạo nghe thấy cái giọng lơ lễnh của cô ta, vẻ mặt âm u lạnh lừng càng nghiêm trọng, nhìn cô từ đầu đến chân, xác định cô ta không sao, trong lòng mới trở nên buông lỏng, nhưng mà cả người vẫn giữ nguyên vẻ lạnh ý, đối với hành động này của cô rất bất mãn.

"Đi đâu rồi?" mặt lạnh lùng hỏi.

Cô ta chầm chậm đến gần anh, nếu anh ta hỏi vậy rồi, Lâm Tri Hiểu nói dối thay cô nhất định đã bị lộ.

Có vị Đại Boss nào nhàm chán như anh không chứ, lại còn đi xác minh hành tung của nhân viên là thật hay giả nữa.

"Ra ngoài dạo một vòng, và còn có quà cho anh!" cô ta lấy cái túi trên tay đưa qua cho anh.

Bỗng nhiên, cái túi trên tay bị giật đi, Thích Thịnh Thiên ngôn từ nghĩa chính nhìn cô ta, "Bùi bí thư, lần sau lần tái phạm việc rời khỏi công ty như vậy nữa, còn nữa, tại sao tặng quà chỉ có mình anh Hạo, người thấy có phần!"

"Ô la!" Thích Thịnh Thiên cầm lấy cái túi quay về hướng bàn làm việc của cô ta, cô ta nhìn thất ba chữ Đỗ Lôi Tư in trên đó hiện ra, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Cảnh Thần Hạo liếc nhìn đồ trên bàn, sắc mặt rất bình tĩnh, ngữ khí rất cứng cáp. "cất lên đi!"

"Khụ khụ! Anh Hạo, người thấy có phần mà!" Thích Thịnh Thiên lấy một hộp, mạnh mẽ ném ra sau lưng Bùi Nhiễm Nhiễm, "Lâm Tri Hiểu, đây là của cô này."

Lâm Tri Hiểu đi tới cửa theo phản xạ chụp lấy, vừa muốn nói câu cám ơn, khi nhìn thấy rõ đồ trên tay mình, ấp a ấp úng nói, "tôi, không có bạn trai......"

"Thì có vấn đề gì đâu, để anh sài dùng em!" Thích Thịnh Thiên lại tự lấy một hộp, trước mặt của Bùi Nhiễm Nhiễm nói mông lung, "người thấy có phần á!"

"Lâm Tri Hiểu cô thất bại quá!" Thích Thịnh Thiên nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, thất vọng lắc đầu.

Lúc Thích Thịnh Thiên đi, không quên đóng sầm một cái thật mạnh cửa phòng làm việc, không khí lúc nãy có chút kỳ dị, bây giờ lại càng kỳ quái.

Cô ta bèn nhớ đến Cảnh Thần Hạo sẽ hỏi cô đã đi đâu, cũng may tối qua vừa mới thương lượng xong, nên sẵn tiện mua quà, đúng là cái cớ thật tốt!

Bị Thích Thịnh Thiên náo cho một trận, chỉ còn thừa lại sự ngại ngùng, ngại đến không còn mặt mũi nào.

Sau này cô đâu còn mặt mũi nào nhìn Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu!

Thần nhãn của Cảnh Thần Hạo lướt nhìn các thứ vừa đặt trên bàn, hộp xanh dương, màu đen, màu đỏ, "những thứ này......em dự định sài bao lâu?"

Đây là trọng điểm ư?

Cô đi qua, bình tĩnh gom gọn lại bỏ vào túi, "Đều là sai lầm của Thích Thịnh Thiên, anh ta đã giành đồ của anh!"

"Ý của em là muốn anh đòi lại à? Cũng không phải......là không thể." Anh ta từ bên ghế đứng dậy, ra vẻ muốn đi ra ngoài, thản nhiên nói, "anh sẽ nói là em muốn anh đòi lại đấy"

Cái người này, đã có mưu đồ khiến cô ta khó xử rồi?

"Đừng đi!" cô ta đưa cái bịch đã gom gọn đồ lúc nãy cho anh ta, "cầm lấy đi! Còn dư lại đều là của anh!"

Cảnh Thần Hạo nhìn vào đôi mắt của cô ta, khom người chầm chậm đi sát người cô, trong ánh mắt đầy sự tham cứu, trên người cô có mùi khói thuốc thoang thoảng, và cả mùi rượu.

Hình như còn có cả mùi của người đàn ông lạ mặt.

Vừa nghĩ đến khả năng đó, ánh mắt của anh lóe lên một tia nguy hiểm, đôi môi bọng ghé sát bên tai cô, "em vẫn chưa nói đã đi đâu."

Sự việc của Hàn Kiêu tuyệt đối không qua mắt được Cảnh Thần Hạo, anh ta rất nhanh sẽ có thông tin từ những người bên ngoài.

Cô ta cười xuề xòa, "trước đó em đã nói anh nghe rằng em đi gặp người mà, thì vừa mới đây, cửu tử nhất sinh, xém chút không thể về gặp anh rồi!"

Cô ta nói rất bình thản, người đàn ông đối diện thì giống như ngọn lửa vừa mới được châm ngòi, bèn ôm chằm lấy cô, "gặp ai?"

"Hàn Kiêu" cô vừa mới nói xong, cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, cô ta mạnh mẽ đẩy anh ra, "anh làm gì thế?"

"Kiểm tra" không kiểm tra người cô ta không yên tâm.

"Em thật sự không sao, ngược lại cái ông Hàn Kiêu đó, chết rồi!" câu nói của cô ta đã thành công dừng lại động tác Cảnh Thần Hạo.

Tuy anh ta không quen với Hàn Kiêu, nhưng cũng đã gặp qua, thủ đoạn của người đó rất lợi hại, chỉ là già rồi, có những lúc khó tránh khỏi lực bất tòng tâm

Hàn Kiêu Hội chết ngoài dự kiến của anh, rất có thể là những người thủ hạ trẻ tuổi khí thịnh phạm thượng, giết chết ông ta.

"Ông ta và sự việc năm xưa của nhà em không có liên quan gì" nếu có liên quan, anh đã sớm đối phó, cũng không đợi đến cô đích thân mạo hiểm đi gặp ông ta.

Bùi Nhiễm Nhiễm như muốn chọc chết cái sự bộc phát của mình, sớm biết thế thì hỏi anh ta trước, nhưng mà lần này cô đi cũng không uổng công, ít ra cô ta biết được một chuyện.

Hàn Kiêu và mẹ của cô ta quen nhau.

"Bùi Nhiễm Nhiễm, sau này em dám tự mình đi làm việc như vậy nữa, thì xem anh làm sao thu phục em!" anh ta thật sự tức giận, cũng thật sự lo lắng.

"Á......" cô ta nhảy dựng lên, nhấc mắt nhìn anh ta, "anh lại đánh em!"

Đâu phải dạy dỗ trẻ con đâu, đánh vào chỗ đó, càng xấu hổ thêm.

"Không đánh em sẽ không nhớ" anh ta vẫn không yên tâm, như cũ cởi hết quần áo trong của cô ta ra, "cởi ra thay cái khác, có mùi, anh không thích"

Cô rõ ràng đã thay đồ mới hết rồi, cái mũi anh là của chó hay sao ấy?

"Trong phòng làm việc không có quần áo, anh đừng náo nữa." Cô ta nắm chặt cái tay rục rịch của anh, "Em thật sự không sao mà, nếu có chuyện, em đã nhờ anh xử tên kia rồi!"

Cái tay anh vẫn giữ cái tư thế đó không động đậy, ngữ khí hơi có chút không vui, "Bây giờ thông minh rồi nhỉ, biết tìm đến anh, lúc đi sao không nói anh một tiếng"

Anh ta nhớ là cô đi gặp một người, không biết là hôm nay, cang không biết là cô đi gặp loại người như vậy.

Nghĩ đến cô có khả năng xảy ra chuyện, trong lòng một ngọn lửa, từ từ bốc cháy lên.