Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 965: </span></span>965



Được! Anh cũng vừa để ý tới cô đang tiến gần, cô thích tấn công đột xuất, nên anh không nhúc nhích.

Cô vừa vào trong nhà, đột nhiên phát hiện Noãn Noãn đã lâu không gặp kia đang ngồi trên sofa, trông vô cùng nhàn nhã.

Chị Noãn Noãn! Tiểu Mật Nguyệt, không đúng, Mật Nguyệt…

Noãn Noãn nhìn cô đến gần, trở thành bà cô rồi, anh tôi sắp có tin vui rồi!

Biết cô đang nói gì, má Mật Nguyệt bỗng xấu hổ đến đỏ lên, mặt đỏ bừng lên.

Em tìm anh chị mình rồi?

Dạ, vừa đến, chị không phải đi làm rồi sao? Sao lại nhàn như thế?

Mật Nguyệt cười qua đó, để ý đến cổ cô có vết cắn yêu.

Đừng nói nữa, con sói chết tiệt Bạc Ngôn đó, chị phải bỏ đói anh ấy vài hôm! Noãn Noãn dựa vào sofa, nghĩ đến gần đây trong công ty đều chỉ tay 5 ngón với cô, khiến cô cảm thấy trước đây nhận lời về công ty làm đúng là 1 sai lầm!

Mật Nguyệt đón lấy ly nước ép từ tay người giúp việc, anh Bạc Ngôn yêu chị mà!

Yêu chị! Anh khá yêu chị! Cô nhanh chóng uống vài ngụm, đúng là quá yêu!

Đây là chuyện tốt! Chị Noãn Noãn, chị 1 mình chạy đến đây, anh Bạc Ngôn có giận không? Mật Nguyệt thăm dò hỏi.

Kệ anh ta! Chị còn giận cơ! Em xem vết tích trên cổ chị.

Đôi ta cô chỉ vào đó, chắc vài ngày cũng chả hết được.

Vết cắn yêu ấy cô và Dương Dương đã lâu rồi không tiếp xúc thân mật như thế! Lần trước là khi 3 năm trước.

Giờ nghĩ lại, cô càng lớn, Dương Dương càng khống chế hơn.

Mật Nguyệt, em nghĩ gì thế? Noãn Noãn nhìn gương mặt trầm ngâm suy tư của cô, anh chị 1 người tâm cô độc, chắc sau này sẽ không hoang dã như thế, em yên tâm đi!

Em..còn nhỏ mà! Mặt Mật Nguyệt càng đỏ, lại trước mặt cô nói chuyện đó!

Không nhỏ nữa, lớn rồi!

Mắt Noãn Noãn nhìn vào bầu ngực cô, xem ra lúc đầu chị nói không sai, nhìn xem tuyệt biết bao.

Mật Nguyệt đôi tay che ngưc. Chị Noãn Noãn, chị nên nghĩ là chút nữa anh Bạc Ngôn đến, chị nên làm gì đi!

Làm gì là làm gì! Chị muốn bỏ nhà đi, chị cứ ở đây! Cô không thèm về.

Nhưng chị không thể ở đây mãi, cũng phải tha thứ cho anh ấy chứ! Mật Nguyệt uống nước ép, đôi mắt mở to nói,

Dương Dương nói anh chị sắp kết hôn.

Anh ấy như thế? Sau khi kết hôn chắc dày vò chị chết mất! Giờ cô còn điên đêm đính hôn đó không kiềm được, nếu không sẽ không có chuyện sau đó!

1 lần thất thân héo cả cành cây quả không sai.

Không đâu! Chị Noãn Noãn, sau khi chị kết hôn, có con xong sẽ ổn thôi. 1Noãn Noãn tháng không cần lo nghĩ! Mật Nguyệt cười hihi nói, cảm thấy ý kiến của mình tuyệt thật.

Mật Nguyệt! Em ngây thơ thật đấy..trước đây cô biết rõ khi mami có Cảnh Hành, cuộc sống của daddy cô như thế nào! 3 tháng trước và sau sinh thì không cần lo, còn lúc giữa tháng! Ít nhất, sẽ tiết chế hơn.

Mật Nguyệt nghiêng đầu, thành thật lộ ra nét mặt ngây thơ vô tà niệm.

Thật ra, không nghiêm trọng vậy đâ, chị chỉ là không thích anh ấy ở công ty sai chị làm này nọ!

Anh chị thương lượng, đừng cãi nhau! Họ cũng khó khăn lắm mới ở bên nhau! Mấy năm nay để trở thành người chồng vừa ý chị, anh ấy cũng tốn nhiều công sức.

Hết cách, cha vợ quá ưu tú, soi sáng con đường!

Tối đến, Dương Dương và Bạc Ngôn cùng về! Noãn Noãn ngồi trên ghế nhìn thấy Bạc Ngôn, nghiêng đầu đi không thèm nhìn anh!

Bà xã…tay Bạc Ngôn cầm 1 bó hoa hồng, bước lớn đến bên cô, vợ ơi, người đẹp ơi, Noãn Noãn…

Mật Nguyệt thấy vậy,, vui vẻ rời đi.

Ừ, cô không thèm để ý! Bạc Ngôn ngồi bên cô, bà xã, vợ xinh đẹp nhất của anh, tối này em phải cùng kỵ sĩ ăn tối?

Không thèm! Cô nhích sang 1 bên.

Vì động tác đó, vết đổ trên cổ lại nhúc nhích, giống như cánh hoa hồng.

Sau này anh sẽ nghe lời em. Đôi tay anh ôm lấy eo cô, Noãn Noãn, ở nhà Dương Dương, em làm vậy, anh mất mặt lắm.

Đó là anh em, anh có gì mất mặt chứ? Cô bất mãn đáp.

Không mất mặt, nên mà! 1 tay khác đưa hoa hồng đến trước mặt cô.

Noãn Noãn này, hoa có lấy không?

Cô nhìn cái, hoa đẹp thật,nhưng 1 bó hoa bảo cô tha thứ, quá rẻ mạt rồi!

Anh sống cả đời với hoa này đi!

Noãn Noãn yêu, bên trong hoa còn có đồ nè.

Ngực anh tiến gần cô, rồi bảo vệ cô trong lòng, tay rút từ hoa ra, 1 hộp màu đỏ.

Noãn Noãn nhìn rồi, sau đó nhớ ra.

Anh ấy không định cầu hôn thật chứ? Ở đây ư?

Anh thấy đâu cũng được không quan trọng, quan trọng em ở đây, anh cũng ở đây! Bạc Ngôn vứt bó hoa, lấy hộp nhẫn ra, sau đó quỳ 1 chân xuống.

Cô ngồi trên sofa, giống như 1 cô công chúa cao cao tại thượng, xinh đẹp không gì sánh được.

Mật Nguyệt và Dương Dương đứng bên cạnh, hồi hộp quá! Dương Dương, anh biết trước là tối nay đúng không? Không. Anh nghe Bạc Ngôn nói qua, nhưng không biết là lúc này.

Có thể do Noãn Noãn giận, chi nên mới mang nhẫn đến, đây cũng không phải chuyện xấu.

Bạc Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng là cảm động rồi, Noãn Noãn, trước mặt anh hai và chị dâu tương lai của em, anh lấy mạng mình ra thề, anh yêu em, anh muốn lấy em làm vợ! cả đời tốt với em, em đồng ý lấy anh chứ?

Cả đời anh có gì? Noãn Noãn cố ý làm méo câu hỏi.

Toàn bộ của anh đều là em!

Vậy anh phải nghe lời em? Cô lật ngược tình thế, không được để anh đàn áp!

Được, lời vợ là phải nghe, trên giường xuống giường cũng nghe, em muốn ở đâu, anh theo đến đó. Chỉ cần em muốn!

Rõ ràng đang cầu hôn đàng hoàng, mà cũng nhiễm bẩn!

Anh nói đàng hoàng đi! Noãn Noãn hết lên. Nhưng âm thanh này lọt vào tai của Bạc Ngôn, như là đang mắng yêu, mắng là yêu, không đánh không mắng không yêu!

Noãn Noãn, em đồng ý lấy anh chứ? Cái này là vấn đề chính!

Noãn Noãn đứng lên, tiến gần tai anh, sau này, không được phêp sai khiến em ở công ty, em sẽ hứa với anh!

Được! Được chứ!

Tuy chả lãng mãn, ấm áp chút nào, cũng không dám nhúc nhích, nhưng cô đưa tay trái ra, nhận lời anh đó!

Bà xã, anh biết em tốt nhất mà! Bạc Ngôn lập tức đeo nhẫn, vậy chúng ta không phiền họ nữa, chúng ta về thôi.

Em..cô còn muốn từ chối, nhưng Bạc Ngôn đã ôm ngang cô, bước lớn đi khỏi.

Mật Nguyệt nhìn hai người họ rời khỏi, đúng là không dám tin họ có thể thay đổi nhanh đến thế.