Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 966: </span></span>966



Trước đó chị Noãn Noãn nói là không rời khỏi nơi đây!

Vẻ mặt kiên định kia, cho nên phụ nữ quả nhiên là dễ thay đổi!

“Còn nhìn!” Bàn tay trắng của Cảnh Bùi Dương huơ huơ trước mặt cô

“Nhìn cũng không cho sao!” Cô chạy đến sofa, nhặt bó hoa hồng đỏ lên, “Hoa này không tệ!”

Thật ra từ nhỏ đến lớn, Dương Dương tặng qua cô rất nhiều quà!

Hoa thôi, nói sao thì cũng ít gặp!

Cảnh Bùi Dương nhìn thấy cô khẽ cười với bó hoa hồng đỏ, âm thầm rời khỏi.

Ngày thứ hai, cô ở trong bếp học nấu ăn với đầu bếp, nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài.

Dương Dương trở về rồi!

Cô chạy ra ngoài, nhìn thấy anh đồng thời, chú ý đến bó hoa hồng đỏ trên tay anh, một bó hoa lớn như thế, có thể ngập mặt cô rồi!

“999 đóa?” Cô kinh ngạc đến nỗi bước chân cũng trở nên chậm dần!

“Dương Dương, không phải, hôm qua em chỉ là nhìn thôi, không có ý muốn anh tặng đâu…” Nhưng đã tặng rồi!

“Hình như có chút nặng, em muốn xử lý thế nào?” Cảnh Bùi Dương ôm lấy một bó hoa hồng đỏ rất lớn, nhìn cô.

“Xử lý thế nào? Đương nhiên là để vào phòng của em!” Cô cười ti tít chạy qua đó, “Dương Dương, em yêu anh nhiều lắm!”

“Còn nói là không muốn lấy.” Ánh mắt đen láy của anh tràn ngập sự cưng chiều.

“Dương Dương tặng rồi, em đương nhiên phải lấy chứ!” Đưa tay qua nhận lấy, đúng là một bó hoa rất lớn!

Mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng bay đến, một bó hoa lớn như thế, đặt ở trong phòng có khi nào thu hút côn trùng không?

Cô ôm lấy hoa hồng bước nhanh về phía nhà bếp, “Chú Lý, chú Lý, hoa hồng có thể làm được gì!”

Cảnh Bùi Dương nghe thấy tiếng của cô, bất chợt cười ra.

Cô muốn lấy hoa hồng làm món ăn sao?

Bỏ đi, cô muốn xử lý sao cũng được, cô thích là được.

Vẫn chưa đến thời gian dùng cơm, anh ngồi trên sofa xem báo, Mật Nguyệt bưng đồ ra, cười vui đi ra đây!

“Dương Dương! Mau đến ăn thử! Hoa hồng vừa nãy anh tặng em, đã làm thành bánh cookie hoa hồng, đẹp lắm, em vừa nhìn là thấy ngon rồi!” Trên thực tế, cô cũng ăn rồi!

Không thử xem có ngon không, làm sao dám cho Dương Dương ăn được!

“Còn có trà hoa thích hợp cho mùa hạ uống, bên trong có…” Mặt cô như hiến bảo vật để lên bàn trà, “Hoa hồng đỏ, hoa cúc, táo nhỏ, câu kỷ, đường phèn, còn có nhãn nhục, vừa nãy em thử qua rồi, có thể uống được!”

Cảnh Bùi Dương nhìn vào, màu sắc cũng khá đẹp, nhưng cái đó chắc thích hợp với con gái uống chứ?

Mật Nguyệt bưng một dĩa hoa hồng cookie màu trắng ra, “Dương Dương, ăn cái này trước, sau đó uống trà sau!”

Anh cầm lấy một miếng, nhìn vào trên bánh cookie màu vàng trên đó có những cánh hoa hồng nhỏ vụn, đích thực rất đẹp, nhưng so với cô mà nói, vẫn là nhạt màu không ít.

Anh thử một miếng, ánh mắt hi vọng của cô không hề rời khỏi người anh.

“Ngon không?”

“Ngon.” Cảnh Bùi Dương xoa vào mái tóc cô, “Không nghĩ đến Mật Nguyệt nhà anh lợi hại đến thế!”

“Dương Dương thích là được! Thử cái này xem!” Cô lại đưa nước uống cho anh, màu sắc hồng tươi, vừa nhìn là biết không tồi rồi.

Anh uống thử một ngụm, mùi vị chua chua ngọt ngọt, nhưng anh vẫn là cảm thấy hợp với con gái hơn.

“Đầu bếp vẫn đang làm kẹo hoa hồng gì đó, nhưng mà phải để một khoảng thời gian, sau này mới có thể cho Dương Dương ăn được!” Mật Nguyệt ngồi xuống bên cạnh anh, tay nhỏ cầm một miếng bánh cookie, dựa vào đôi vai của anh an nhàn ăn.

“Ngon thật, kĩ năng tiềm ẩn của em, em sau này có thể làm ra nhiều món ngon cho Dương Dương ăn!” Cô cười ti tít ăn, không tồi thật!

Cảm giác dựa vào Dương Dương càng không tồi hơn!

Cảnh Bùi Dương nghe thấy lời cô nói, mép miệng khẽ cưỡi, “Em muốn làm thì làm, không muốn làm thì hưởng thụ.”

“Dương Dương, ăn đồ em làm, với ăn đồ của đầu bếp làm là chuyện khác nhau!” Cô là tốn hết tâm tư làm đấy!

“Uhm, khác nhau.”

“Đó là, mùi vị của tình yêu, nhất định vô cùng ngon!” Cô cảm thấy mùi vị không tồi thật, giơ tay muốn ăn nữa.

Cảnh Bùi Dương nhìn thấy ngón tay lay động của cô, bưng dĩa nhỏ đưa cho cô.

“Dương Dương, anh không ăn nữa sao?” Anh hình như chỉ ăn miếng vừa nãy cô đút anh ăn thôi.

“Chưa rửa tay.” Vừa nãy anh đang xem báo.

“Cũng đúng! Vậy em đút anh nhé!” Cô ngậm miếng bánh trên miệng trước, sau đó quay lưng lại, ngồi trên đùi của anh, ánh mắt không ngừng di chuyển xuống, ám chỉ anh phải ăn mép miệng của cô.

Tuy rằng là ở trong nhà mình, không có người khác!

Nhưng…

Anh lo lắng là bản thân sẽ không chế được, nói sao thì cô là món ăn ngon, so với miếng bánh trong miệng cô, càng muốn ăn cô hơn.

Thấy anh không động đây, cô liền chủ động tiếng gần anh.

Bánh cookie không ngừng ma sát ở miệng anh, lên lên xuống xuống, đến khi anh cắn lấy miếng bánh.

Tay nhỏ của cô nắm lấy cánh tay anh, cắn một miếng, kề càng sát anh hơn!

Cô dựa càng gần, mùi hương trên người cô càng đậm, mùi hương con gái bay đến, mép miệng cô nở ra một nụ cười, nhân cơ hội hôn lên vành môi mát rượi của anh.

Miếng bánh ở trong miệng hai người từ từ nuốt xuống họng, cảm giác được hơi thở của họ đang giao nhau, đang quấn quýt nhau.

Khoảng cách của họ rất gần, cô có thể cảm giác rõ rệt được hơi thở của anh trở nên gấp rút, cơ thể cũng trở nên căng thẳng lên.

Sau một hồi lâu, Cảnh Bùi Dương chặn lại đôi môi của cô, “Mật Nguyệt…”

Đôi mắt cô mê ly dựa vào lòng anh, cảm giác được lồng ngực anh đang đập rất mạnh, “Uhm…”

“Sau này không được như thế nữa, anh sẽ không nhịn được.” Anh cố gắng giữ vững hơi thở, đôi tay thậm chí không dám chạm vào cô.

Nếu không, anh lo lắng bản thân sẽ kiềm chế không được.

Còn Mật Nguyệt, rất hiển nhiên không phải là đối thủ của anh, anh sợ bản thân sẽ làm tổn thương đến cô.

Mật Nguyệt mép miệng từ từ khẽ cười, ngẩng đầu nhìn vào cổ trắng tinh của anh, trong đầu đột nhiên nghĩ đến trái dâu nhỏ trên cổ Noãn Noãn hôm qua.

“Dương Dương, ở trong công ty, có người thích anh không?” Cô không ở đấy, nhất định sẽ có người mơ mộng đến Dương Dương!

“Không biết.” Anh ở công ty là làm việc, không phải yêu đương!

“Dương Dương đẹp trai như thế, nhất định có người thích Dương Dương!” Đầu cô di chuyển lên phía trên, kề gần vào vùng cổ anh, “Dương Dương! Anh là của em!”

“Uhm…” Sắc mặt anh đơ lại, cô đang hôn lên cổ cô!

Hơn nữa còn với tư thế thân mật như thế, vừa nãy đã bảo cô không nên làm thế, không nghe rõ sao?

Cảnh Bùi Dương thở hỗn hễn, động tác của cô rất dịu dàng, nhưng đích thực là đang mút cổ của anh, trong tức thời anh hiểu được tâm tư của tiểu nha đầu.

Đây không phải đang trồng dâu cho anh sao!

Để anh một sếp tổng khi đi làm, mang theo một trái dâu nhỏ, những người khác nhìn vào là biết anh có chủ!

Tâm tư của tiểu nha đầu này…

“Uhm moah…” Cô dùng sức hôn lên, nhìn vào vết đỏ trên đó, cô hài lòng cười.

“Dương Dương, trên người anh có dấu của em, anh là vị hôn phu của em!” Cô tuyên thề bá đạo, “Nếu có cô nương khác thích anh, nhất định phải dập tắt tia hi vọng của bọn họ!”

“Ừ!” Anh trả lời gọn lẹ.

Ngón tay của cô nhẹ nhàng chỉ vào cổ anh, như là đóng dấu lên người Dương Dương vậy!

Để anh toàn thân dán lên sự độc quyền của cô.

“Mật Nguyệt, em bây giờ đối xử với anh như thế, sau này…”

“Em biết! Dương Dương nhịn lâu lắm rồi!” Cô vẫn còn nhỏ mà!

“Sẽ không tha cho em đâu!”