Sủng Thạch Của Nữ Đế

Chương 71: Nụ hôn biệt ly



"Ngươi muốn làm gì?" Lý Chiêu thấy Nhạc Chức bế muội muội nằm lên giường, có chút chân tay luống cuống. Nhạc Chức thay đổi rồi, trước kia nàng đâu có kiên nhẫn như vậy, bây giờ đuổi thế nào cũng không đi.

Nhạc Chức nằm lên giường ngáp một cái nói: "Đi ngủ a! Còn có thể làm gì? Nàng muốn ta ngủ cùng Uẩn Nhi, Uẩn Nhi lại muốn ngủ cùng nàng, vậy ta chỉ có thể ủy khuất mình ngủ chung với nàng thôi. Nhưng phải nói trước, ta ngủ ở giữa, đừng ai giành với ta. A Kính, tỷ muốn ngủ bên trong hay là bên ngoài a?"

"Ngài không cần ủy khuất bản thân. Để Uẩn Nhi lại, ngươi ra ngoài!" Lý Chiêu chỉ vào cửa nói với Nhạc Chức.

Nhạc Chức làm bộ như không nghe thấy, ôm chặt Lý Uẩn nhắm mắt lại bắt đầu vờ ngủ, thậm chí còn giả bộ khò khò hai tiếng. Tiểu hoàng đế muốn phát sinh chuyện gì với A Kính hả? Nằm mơ đi!

"Nhạc Chức! Ngươi có nghe thấy không?" Lý Chiêu kéo Nhạc Chức lại, sợ đánh thức muội muội đang ngủ nên không dám dùng quá sức. Chỉ mới chạm đầu ngón tay vào người Nhạc Chức mà lòng nàng đã tê dại. Quỷ thủy thần kém như bị thứ gì dụ hoặc, nàng liền nằm xuống bên cạnh Nhạc Chức.

Thương Kính nhịn không nổi nữa, ngón tay khẽ cong kéo tiểu hoàng đế vào trong ngực, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Trong cung không còn chỗ nào ở được sao? Muội ấy tới thì nàng không thể đi à?" Thanh âm nàng rất khẽ, cắn chữ lại rất mạnh, mang theo ghen ghét, như muốn cắn nát từng chữ giữa răng. Xưa nay nàng không phải là người rộng lượng, cũng không có lòng nhân từ, người tiểu hoàng đế yêu nếu không phải A Chức thì sớm đã bị nàng giết tám ngàn lần. Làm sao có thể ủy khuất đứng nhìn nữ nhân của mình cùng người khác tình cảm luyến lưu?

"Uẩn Nhi nửa đêm tỉnh dậy không nhìn thấy ta sẽ khóc." Lý Chiêu ngoài miệng nói tới muội muội, ánh mắt lại luôn dõi qua Nhạc Chức.

"Vậy nàng không thể ngả ra đất ngủ ủy khuất một đêm sao? Cần gì phải ngủ cùng A Chức?" Thương Kính ở bên tai Lý Chiêu, giọng điệu uy hiếp mang theo khẩn cầu: "Không nên ép ta, tính tình ta kém hơn A Chức nhiều."

"Dưới đất lạnh..."

"Ta ôm nàng ngủ sẽ không lạnh."

"A Kính, ngày mai ta sẽ đuổi nàng đi. Ta muốn lần cuối..." Trong mắt Lý Chiêu lại tràn đầy nước mắt, ngửa mặt lên đáng thương nhìn qua Thương Kính, hai tay nắm lấy y phục Thương Kính lay lay nhè nhẹ. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ dùng ngụy chiếu A Trản cho đuổi Nhạc Chức đi, một đạo sĩ dám làm giả chiếu thư sau lưng thiên tử, làm sao có thể tiếp tục lưu lại trong cung? Đây chính là khi quân tạo phản a!

A Trản nói có thể chậm mấy ngày, nhưng nàng không muốn kéo dài thêm nữa, mỗi thời mỗi khắc đều như ở bên bờ sụp đổ.

Thương Kính yêu thương vuốt ve nốt ruồi nơi khóe mắt Lý Chiêu, lòng chua xót nói: "Hình như ta yêu nàng thật rồi." Nàng không cách nào cự tuyệt tiểu hoàng đế, dù rằng yêu cầu kia sẽ thương tổn đến nàng, nàng trầm mê trong tiếng khóc nụ cười của tiểu hoàng đế như thể xem thế nào cũng không chán được. "Được. Ta chịu thua nàng. Nhưng chỉ được ngủ bên trong!" A Chức ôm Lý Uẩn nghiêng người vào trong ngủ, tiểu hoàng đế ngủ bên trong, giữa hai người dù gì cũng cách một tiểu hài nhi.

Nhạc Chức biết hai người nói thầm ngoài trướng, tiếc rằng đã lắng nghe hết sức chăm chú vẫn không rõ hai người thì thầm cái gì. Đang do dự có nên xoay người nhìn thử hay không, miễn cho hai người thân mật sau lưng nàng, bỗng nhiên ngửi thấy khói lửa nhàn nhạt. Có một thân ảnh bước qua người nàng, nằm xuống phía trong long sàng, nàng mở to mắt, nhìn thấy tiểu hoàng đế nằm xuống quay mặt về phía mình.

Tâm lúc này mới buông xuống. Hừ! Dù tiểu hoàng đế đi đâu nàng cũng đi theo, ôm Uẩn Nhi đi theo luôn. Nàng không tin là A Kính và tiểu hoàng đế có thể tình nàng ý thiếp trước mặt hài tử? Đều là người lớn cả rồi, phải giữ mặt mũi chứ phải không?

Tiểu hoàng đế ngủ bên phải Nhạc Chức, ở giữa cách Lý Uẩn đã cuộn mình thành cục thịt, Thương Kính ngủ bên trái Nhạc Chức. Kỳ thật nàng không cần đi ngủ, nằm trên giường chỉ để nhìn chằm chằm Hoàng đế và A Chức.

Lý Chiêu thấy Nhạc Chức nhắm hai mắt, liền trừng mắt thoải mái nhìn qua nàng.

Thương Kính ở bên kia cũng trừng mắt vẻ mặt khó chịu nhìn qua Lý Chiêu. Ha ha, tiểu hoàng đế có thể lau nước bọt nơi khóe miệng đi được không vậy. Nàng vừa nghĩ vừa tự lau sạch nước bọt trên khóe miệng mình. Tiểu hoàng đế bộ dáng ẩn ý đưa tình thật sự vừa tức người lại câu người, nếu có thể nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy thì tốt quá, dù chỉ một chút thôi!

Nhạc Chức biết tiểu hoàng đế đang nhìn mình chằm chằm. Mắt của nàng vẫn chưa khép chặt, giữ lại một khe hở nhỏ rất nhỏ, vừa hay có thể xuyên qua lông mi nhìn khuôn mặt thâm tình của tiểu hoàng đế. Người này thật là, đã thích A Kính thì còn nhìn nàng như thế làm gì? Kỳ thật nàng nằm giữa giường nhưng hai bên trái phải vẫn có thể ngủ được hai người, sao tiểu hoàng đế không nằm cùng một bên với A Kính đi?

Thương Kính nhìn Lý Chiêu tức tối, phất ống tay áo một cái tắt sạch đèn trong điện. Lần này xem nàng làm sao tiếp tục thèm A Chức nhỏ dãi! Hừ!

Lý Chiêu khẽ giật mình. Trước mắt bỗng nhiên tối đen không nhìn thấy gì, qua hồi lâu, con mắt mới lờ mờ nhìn ra bóng hình Nhạc Chức. Nàng nhẹ chân nhẹ tay vô thanh vô tức cọ xát lại gần Nhạc Chức, nghe hương thơm ngọt trên người Nhạc Chức, nghe tiếng Nhạc Chức hít thở, tim lại đau.

Đây là đêm cuối cùng, ngày mai nàng sẽ quăng ngụy chiếu ra trước mặt Nhạc Chức...

Nước mắt lại bừng lên. Cũng may Thương Kính đã tắt hết đèn, dù gần trong gang tấc Nhạc Chức cũng không nhìn ra lệ trên mặt nàng. Huống chi, Nhạc Chức giống như quá mức buồn ngủ đã ngủ thật rồi.

Kỳ thật nàng cũng rất buồn ngủ, khóc một ngày con mắt đau đến mở không lên, nhưng thật sự không nỡ nhắm mắt.

Chịu đựng chịu đựng, không biết qua bao nhiêu canh giờ, sau thời gian ngắm nhìn dài dằng dặc, Lý Chiêu dần sinh ra một chút ý nghĩ to gan. Ví như nếm thử hương vị của Nhạc Chức lần cuối... Nàng đúng là ngu ngốc mà, nha đầu thơm tho nếm vào ngọt ngào, xinh đẹp ăn trái cây cúng lại còn có bản lĩnh thông thiên, làm sao có thể chỉ là đạo sĩ?

Tiên sư nhà nàng là thần tiên, dù có ngủ thiếp đi bị người chạm vào cũng sẽ lập tức tỉnh lại a?

Lý Chiêu đã nghĩ sẵn cái cớ: Trong điện tối, cứ ngỡ tiên sư là Uẩn Nhi.

Nhẹ nhàng chụt một cái là được, nàng không dám quá tham lam.

Nụ hôn biệt ly, trịnh trọng mà rụt rè. Lý Chiêu lau nước mắt rơi, từ từ sáp lại gần môi Nhạc Chức, êm ái hạ xuống, duỗi đầu lưỡi liếm một cái. Vẫn ngọt như vậy, thanh nhã kéo dài làm lòng người sinh quyến luyến, xen lẫn cùng hương hoa y hệt A Trản.

Nhạc Chức cứng đờ cả người. Nàng vốn không hề ngủ, vẫn luôn híp mắt nhìn tiểu hoàng đế cũng đang nhìn mình. Tiểu hoàng đế len lén hôn nàng! Ngoài miệng nói đến tuyệt tình như vậy, bây giờ lại tính làm gì đây? Hạnh phúc xen lẫn cùng chua xót, Nhạc Chức chờ tiểu hoàng đế dời môi liền ôm Lý Uẩn xoay người đưa mặt về phía Thương Kính, chỉ để lại cho tiểu hoàng đế một bóng lưng.

... Lý Chiêu giật nảy mình. Nhạc Chức còn thức, hình như còn tức giận nữa? Cũng khó trách, là nàng nói lời tuyệt tình, là nàng đã yêu người khác, đương nhiên không có tư cách tiếp tục hôn Nhạc Chức. Nàng đang suy nghĩ miên man thương tâm gần chết, Nhạc Chức bỗng để Lý Uẩn xuống xoay người lại, cắn rách ngón tay vẽ lên không trung cái bùa kim sắc, xoay người đè lên Lý Chiêu: "Ngươi..."

"Trong điện tối quá, trẫm tưởng tiên sư là Uẩn Nhi." Lý Chiêu đang kinh hãi vẫn không quên cái cớ đã nghĩ sẵn trước đó.

"Bệ hạ muốn chân khí à?" Nhạc Chức không đợi Lý Chiêu trả lời, liền dùng sức hôn lên môi của nàng. Nàng hôn rất sâu, lúc hôn chỉ nhón trên người Lý Chiêu, không dám thật sự đè nàng.

Lý Chiêu chưa từng thấy Nhạc Chức như thế này bao giờ. Phẫn nộ, bá đạo, nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại tràn đầy dịu dàng sợ tổn thương đến nàng. Giữa răng môi tràn ngập hương vị ngọt ngào của Nhạc Chức, lưỡi cả hai quấn quýt lấy nhau, nàng có chút ý loạn tình mê nhắm mắt lại, hưởng thụ Nhạc Chức chiếm hữu. Nước mắt không ngừng trượt xuống từ khóe mắt, một giây lát sau đó, nàng nhất định phải đẩy Nhạc Chức ra, sau đó lấy ngụy chiếu giấu dưới đệm giường ra ép Nhạc Chức.

Một giây lát nữa thôi là được...

Nàng thật không nỡ để Nhạc Chức rời đi.

Lý Chiêu nhẹ nhàng ôm Nhạc Chức, thấp giọng khóc sụt sùi.

"Hai người làm như ta không tồn tại chắc?" Thương Kính dùng sức vỗ vào bức tường vô hình vắt ngang giữa nàng và Nhạc Chức: "A Chức! Đã nói là cạnh tranh công bằng, dùng trận cản yêu là không tính!"

Lý Uẩn bị Thương Kính đánh thức, vuốt mắt mờ mịt nói: "Đây là đâu..."

"Ngay trước mặt hài tử đấy! Hai người ý tứ một chút đi!" Thương Kính bế Lý Uẩn lên muốn dạy hai người tách ra.

Nhạc Chức giơ tay lên, dùng chăn che khuất tầm nhìn Lý Uẩn, cao giọng nói với Thương Kính: "A Kính, Uẩn Nhi đành nhờ tỷ dỗ dành." Nàng không vì tiểu hoàng đế thút thít mà dừng lại, chỉ buông môi ra, dịu dàng hôn nơi nước mắt nàng không ngừng trượt xuống. Cay đắng, cực kỳ giống tâm tình nàng bây giờ. Hôn hết lệ lại trở lại môi tiểu hoàng đế, bàn tay nâng mặt tiểu hoàng đế cũng chầm chậm hướng xuống.

Lý Chiêu cảm thấy lực đạo trên ngực, bị dọa đến tỉnh táo lại, muốn dùng sức đẩy Nhạc Chức ra.

Nhạc Chức lại càng dùng sức hôn tiểu hoàng đế, tuyệt vọng khó chịu nói: "Nếu người đè lên nàng là A Kính thì nàng có phản kháng không?"

Lý Chiêu đau lòng đến nói không ra lời, nửa ngày mới khó khăn nói: "Đương nhiên là không. Ta yêu -- "

Nàng còn chưa kịp nói ra miệng, Nhạc Chức lập tức dùng miệng chặn lại miệng nàng: "Nàng chỉ có thể yêu ta! Tiểu hoàng đế, đời này nàng chỉ có thể yêu mình ta."

Thương Kính lấy Xuất Nhập phù mà Nhạc Chức cho ra thử nhưng vô dụng, hùng hùng hổ hổ nói: "Hai ngươi mau mau cút ra đây! Chọc tức ta thì có tin ta giết sạch cái cung này luôn không? Bắt đầu từ tiểu hài nhi này luôn nhé..." Nàng sốt ruột nói lời uy hiếp, Lý Uẩn ở trong ngực bị dọa đến khóc lớn lên. Thương Kính vội vàng thấp giọng nói: "Ngoan nha, đừng khóc nha, tỷ tỷ chỉ dọa các nàng thôi."

Lý Chiêu vẫn còn cố gắng đẩy Nhạc Chức ra, nàng né tránh Nhạc Chức hôn, lạnh lùng hỏi: "Tiên sư, thần tiên có thể cùng phàm nhân yêu nhau sao?"

Nhạc Chức rốt cuộc hiểu được vì sao tiểu hoàng đế lại như vậy: "A Trản nói cho nàng biết?"

"Ừ." Lý Chiêu rốt cuộc đầu hàng bật khóc.

"Thần tiên không thể cùng phàm nhân yêu nhau, nhưng nàng tương tư đơn phương thì được. Hiểu chứ?" Nhạc Chức áy náy nói xong, ở bên tai Lý Chiêu cầu khẩn: "A Chiêu ~ Yêu ta có được không? Chuyện mà nàng và A Trản lo lắng sẽ không xảy ra đâu, ta cam đoan." Sau khi hiểu rõ chân tướng ngược lại nàng càng đau lòng hơn, tiểu hoàng đế rõ ràng yêu nàng, trước đó nói ra những lời kia chắc phải khó chịu lắm!

Lý Chiêu đau đớn khóc nói: "Vậy mà nàng còn chạm vào ta... Vạn nhất... Vạn nhất... Nàng vẫn nên đi đi! Có được không? Làm ơn đi đi!"

"Cái người này thật là, sao lại nhẫn tâm hãm hại ta thế? Bổn Sơn Thần dùng tiên khí cứu nàng, nàng đã không cảm kích mà còn lấy oán trả ân, lỡ cấp trên hiểu lầm trách tội xuống thì làm sao bây giờ?" Nhạc Chức nhẹ giọng thì thầm: "Thần tiên rất đáng thương, không thể động tình càng không thể động thủ, một phút bất cẩn là phạm luật trời ngay. Nhưng nếu gặp phải người xấu, bị khinh bạc phi lễ thì ngay cả nơi kêu oan cũng không có. A Chiêu ~ Nàng có phải là người xấu không?"

Lý Chiêu đỏ mắt, cẩn thận lắng nghe từng chữ, đợi hiểu được liền khóc hôn Nhạc Chức nói: "Phải. Ta chính là người xấu."

Có điều lần này là nước mắt mừng rỡ, lần này là nàng đè Nhạc Chức.

Thương Kính ngồi bên giường, nàng không nghe được động tĩnh phía sau chăn. A Chức là thần tiên cũng không đáng sợ, đáng sợ là biết đạo thuật, đối phó nàng quả thực dễ như chơi. Nhưng nàng cũng không lo lắng cho lắm, coi như A Chức nhất thời xúc động muốn làm chút gì đó thì nhất định tiểu hoàng đế sẽ vì bảo vệ nàng mà phản kháng. Thần tiên ngủ với phàm nhân là tội chết, nàng không hề lo lắng chút nào.

Thương Kính vừa nghĩ vừa đưa ngón trỏ cho Lý Uẩn đang hai mắt đẫm lệ mông lung trong ngực: "Ăn thì ăn đi. Nhớ đừng cắn đó!"

"Dạ." Lý Uẩn ngoan ngoãn nắm ngón tay Thương Kính, khẽ liếm liếm nhập mộng hương, trong mơ mơ màng màng ghét bỏ nói: "Không ngọt. Vẫn là Nhạc tỷ tỷ ngọt."

Thương Kính tức giận trợn nhìn Lý Uẩn một cái. Hừ, tỷ muội nhà này giống hệt như nhau, đều thích A Chức không thích nàng.