"Ta không những xấu, mà còn có thể xấu hơn cả chữ xấu." Lý Chiêu cười không đứng đắn, le lưỡi nhẹ nhàng liếm xương quai xanh Nhạc Chức, tay đưa xuống xốc váy nàng lên. Cẩn thận nếm thử bằng tình yêu, cảm thấy Nhạc Chức càng mỹ vị hơn, thậm chí nàng rất muốn cắn một ngụm, nhưng không nỡ cắn mạnh, chỉ cắn nhẹ một cái thôi.
Nhạc Chức nằm trên giường, cười ôm lấy Lý Chiêu ngôn hành bất nhất nói: "Ai nha bệ hạ, không được đâu." Ngoài miệng nói cự tuyệt, trên mặt lại lộ ra câu dẫn.
Lý Chiêu ngoan ngoãn dừng tay, sợ là thật sự không thể. Trong điện quá tối, nàng lại không nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Chức tràn ngập trêu chọc. Thực ra trong lòng nàng rất không chắc, luật trời không thể đùa giỡn, nàng đương nhiên muốn thân thể Nhạc Chức, nhưng càng muốn Nhạc Chức bình an.
Nhạc Chức thấy tiểu hoàng đế ngây ngốc dừng tay, nhẹ nhàng bóp eo của nàng đè xuống, thẹn thùng nói: "Đã nói không được rồi, sao bệ hạ không chịu nghe vậy!" Nếu Linh Âm tỷ tỷ hỏi nàng tại sao không phản kháng thì nàng có thể nói đại khái là "Hoàng mệnh khó cãi"! Ai bảo trên trời quy định thần tiên phải thủ luật pháp nhân gian chứ? Nàng chỉ muốn làm một thần tiên kính nghiệp tuân theo luật pháp thôi mà.
Lý Chiêu thấy Nhạc Chức như vậy, xác định không có việc gì. Nàng đè hai tay Nhạc Chức, bá đạo xé mở xiêm y của nàng, hôn lên nơi mềm mại mà nàng đã gặm cắn từ lâu. "Tiên sư đừng chống cự vô ích, ngoan ngoãn chiều theo trẫm đi!"
"Ai nha nha, không được rồi~ Cứu mạng a ~" Nhạc Chức lòng tràn đầy vui vẻ thừa nhận tiểu hoàng đế "chà đạp không thương tiếc", ngoài miệng gào kịch liệt nhưng chút động tác phản kháng cũng không có, thậm chí lúc tiểu hoàng đế gắng sức xé rách y phục của nàng, còn vụng trộm giúp đỡ một chút.
"Kêu to lên! Trẫm thích nghe nàng kêu." Lý Chiêu phối hợp tận tâm đóng vai người xấu.
Vừa cười hì hì, tay Lý Chiêu vừa mò về u cốc Nhạc Chức, nàng bỗng thu hồi khuôn mặt tươi cười, nằm bên tai Nhạc Chức dùng thanh âm vui vẻ đến run rẩy nói: "Tiên sư, từ nay về sau nàng chính là nữ nhân của trẫm!" Đầu ngón tay như rắn thăm dò vào u cốc, Nhạc Chức bị cảm giác tê dại xa lạ kích thích khuất phục ngửa cổ lên.
"Ta yêu nàng ~" Lý Chiêu liên tiếp hôn lên chiếc cần cổ ngửa cao của Nhạc Chức.
Nhạc Chức nhíu chặt mày, hơi run sợ trước cảm giác quỷ dị lại thư thích bên trong, nghiến răng khó khăn thoát ra trọn vẹn ba chữ chứa đựng chân tình: "Ta hận nàng ~"
"Ta biết." Lý Chiêu cười ngọt ngào. Lời tiên sư nhà nàng phải nghe ngược lại, chán ghét là thích, hận là yêu. Tâm ý Nhạc Chức, nàng vẫn luôn biết, chưa từng hoài nghi.
Đến khi trời sắp sáng, chăn treo cao ở giữa giường mới rơi xuống.
Thương Kính một đêm không ngủ, bế Lý Uẩn trong điện nôn nóng bất an bồi hồi một đêm. Ngón tay tê cứng vì bị tiểu hài nhi ngậm mút. Chăn vừa rơi xuống, nàng lập tức bay đến trước giường, chỉ thấy tiểu hoàng đế một mặt ủ rũ đang ngủ say, A Chức thì không thấy đâu.
Trận vẫn còn, Thương Kính ngồi trên giường vừa đưa tay muốn đánh thức tiểu hoàng đế, lại bị trận cản lại.
Trong đêm chưa từng xảy ra chuyện gì chứ? Thương Kính buồn bực nghĩ đến. Chắc không phải A Chức trong lúc xúc động đã ngủ với tiểu hoàng đế, bên trên biết chuyện nên đã phái người tới mời lên trời rồi?
Nàng ghé vào trước trận, tỉ mỉ quan sát sắc mặt tiểu hoàng đế. Khuôn mặt đỏ đến có chút không bình thường a!
Nãi nãi ơi, nếu A Chức mà xảy ra chuyện thì nàng biết ăn nói làm sao với A Trản đây? Nàng khoe khoang khoác lác với A Trản, nói để tiểu hoàng đế di tình biệt luyến là chuyện dễ như trở bàn tay. Hiện thực vô tình đã đánh thức nàng! Uất ức nhất chính là, nữ nhân yêu mến bị người ta 'đè', sau khi nàng đau lòng khổ sở tức giận bất bình, lại còn phải lo lắng cho an nguy của tình địch? Đây là tạo cái nghiệt gì vậy a! Trên trời vẫn còn chút quan hệ, phải nhanh chóng sai người đi hỏi thăm một chút mới được.
Nhạc Chức chân trần ngồi bên hồ nước, như không có việc gì nhìn Linh Âm tỷ tỷ không ngại vất vả lại chạy tới. "Tỷ tỷ đi thong thả thôi!" Gần đây số lần nàng gặp Linh Âm tỷ tỷ còn nhiều hơn một ngàn năm cộng lại, đảo mắt đã là lần thứ ba.
"Ngươi dám ngủ với Hoàng đế?" Trong giọng Linh Âm tràn đầy lo lắng.
"Tỷ tỷ dùng từ cẩn thận nha, ta là bị tiểu hoàng đế 'ngủ'." Nhạc Chức bất giác đỏ mặt. Tiểu hoàng đế cũng thật là, bình thường trông ốm yếu bệnh tật là thế, vậy mà đụng tới chuyện kia thì như không biết mệt mỏi. May cho nàng là thần tiên, nếu là phàm nhân nữ tử, chỉ e đã bị tiểu hoàng đế chơi đùa mệt mỏi ngất đi.
(Cũng may trận cản yêu cách âm, bằng không Thương Kính đã điếc ngang bởi tiếng b** b** b** b**... 🌚🌚🌚)
Linh Âm nhíu mày nói: "Tính giỡn mặt với ta đúng không? Ngươi nghĩ bên..." Nàng sợ hãi nhìn lên trời, nói khẽ: "Ngươi nghĩ là bên trên ngốc lắm sao. Một thần tiên như ngươi mà lại để cho phàm nhân ép buộc à? Đẩy nàng ra bộ khó khăn với ngươi lắm hả?" Mà cũng lạ thật, chiếu theo trước đây, cục đá rơi vào loại tình huống này thì cấp trên không xử nặng cũng đã phái sứ giả tới nghiêm khắc cảnh cáo từ lâu. Hết lần này tới lần khác cấp trên đều không có động tĩnh gì dành cho cục đá, chẳng lẽ là vì nể mặt vị đã thành phàm nhân kia?
"Khó chứ! Nhẹ thì đẩy không ra, mạnh lại sợ làm nàng bị thương. Sợ nhất là không cẩn thận làm chết người, khi đó ta biết làm sao bây giờ a?" Nhạc Chức cười nói: "Lại nói nàng là Hoàng đế, kháng chỉ là tử tội đó nha! Tỷ tỷ cũng biết, Địa Tiên khó làm, ăn bổng lộc trời lại phải chạy việc ở trần gian, quy củ hai bên đều phải coi trọng. Khó càng thêm khó a!"
"Nghe tội nghiệp quá ha!" Linh Âm hất nước hồ lên đánh về phía Nhạc Chức.
Nhạc Chức cũng không thèm tránh, giả vờ bộ dạng ủy khuất nói: "Cũng không thể bị khinh bạc liền tìm cái chết a? Dù gì ta cũng là thần tiên, chẳng lẽ lại đi so đo với phàm nhân?" Nét đùa giỡn dần đổi thành sắc mặt nghiêm túc: "Linh Âm tỷ tỷ, ngươi tự mình tới hay là..." Hay là cấp trên phái tới.
Trong nội tâm nàng không phải là không lo lắng, cấp trên quả thật không hề ngốc, tiểu tâm tư của nàng có ai mà không nhìn thấu? Có điều nàng luôn giữ kỹ chừng mực, lúc động tình cũng nhịn không làm gì tiểu hoàng đế, càng không nói gì thêm, nếu cấp trên nghiêm túc so đo thì bất quá xử nàng một hình phạt nho nhỏ mà thôi, không có hậu quả gì quá nghiêm trọng.
"Cấp trên phái ta tới." Linh Âm thản nhiên nói.
Thôi xong. Đôi chân trần của Nhạc Chức đang đong đưa nghịch nước chậm rãi dừng lại. "Ngài tới đón ta lên trời lãnh phạt sao?"
Linh Âm nhẹ giọng cười nói: "Ra là cũng biết sợ à? Yên tâm đi! Ta còn có việc khác phải làm, thuận đường nhắc nhở ngươi một câu thôi. Đừng dại mà chạm tới ranh giới cuối cùng! Biết chưa?"
"Ta thật sự không phải tự nguyện mà." Nhạc Chức thề thốt son sắt.
"Không phải tự nguyện? Thế ai ép ngươi nằm lên giường vậy? Lại nói ngươi rời khỏi hoàng cung không phải được rồi sao?" Linh Âm lạnh lùng nhìn Nhạc Chức nói dối không chớp mắt.
Nhạc Chức bị hỏi đến nói không ra lời, nói sang chuyện khác: "Tỷ tỷ cũng thật là, ở trên trời sao cứ suốt ngày nhìn chằm chằm chuyện người ta làm ở trên giường vậy, có ý gì sao?"
Linh Âm cũng bị hỏi đến nói không ra lời, ném câu tiếp theo: "Ngươi cứ làm nữa đi! Xem thử ta có còn quản ngươi nữa không." Liền bỏ đi.
*
Lý Chiêu ở trong mộng tựa hồ cảm thấy ánh mắt bừng bừng lửa giận của Thương Kính, xoa mắt ngáp một cái đi xuống giường hỏi: "A Chức đâu?"
Thương Kính càng tức giận hơn. Tiểu hoàng đế tỉnh dậy liền muốn tìm A Chức? Thật sự cho là nàng trong suốt sao? Mặc dù lúc nàng ở nguyên hình đúng là trong suốt thật, là nước đó, không hề có màu. "Đừng nhắc A Chức với ta nữa đi! Nàng mau nói cho ta biết, tối hôm qua nàng và A Chức đã làm gì sau lưng ta?"
Lý Chiêu nhìn muội muội trong ngực Thương Kính, đỏ mặt lắc đầu.
Thương Kính ôm cổ Lý Chiêu, vùi vào cổ nàng dùng sức hít hà nói: "Thật không? Thế tại sao trên người nàng toàn là vị ngọt của A Chức?"
"Có sao?" Lý Chiêu vẻ mặt ngọt ngào cúi đầu.
"Vậy nàng có còn để A Chức đi không?" Thương Kính có dự cảm xấu.
Lý Chiêu không trả lời, chỉ cắn móng tay cười ngây ngốc như uống nhầm thuốc. Móng tay ngọt ngào, đợi nàng nhớ ra hương vị này là ở nơi nào của Nhạc Chức thì vội vàng lấy tay ra. "Ta phải tắm rửa thay quần áo. A Kính ~ Lát nữa nói chuyện tiếp nha!" Nàng hoạt bát nhìn Thương Kính nháy mắt vài cái, để chân trần chạy về phía hồ tắm.
"Tốt nhất là nàng tắm cho sạch một chút! Còn để ta nghe thấy mùi A Chức thì có tin ta làm thịt nàng thật luôn không?" Trong lòng Thương Kính chua đến khó chịu. Nàng không biết hai người họ đã nói gì làm gì, chỉ biết mình thật sự không còn hi vọng. Dù người kia là thần tiên hay phàm nhân, dù nàng tới sớm hay tới trễ, thứ không chiếm được thì cũng đã không chiếm được. Đã không chiếm được, thì có nên hủy đi không?
Nét mặt tươi cười thẹn thùng của tiểu hoàng đế còn rõ mồn một trước mắt. "A Kính ~ Lát nữa nói chuyện tiếp nha!" Thân thiết ngọt ngào biết bao! Chỉ có tiểu hoàng đế mới có thể ôn nhu với nàng như vậy, nếu là người trên trời kia thì không thể nào.
Nàng thật sự phân rõ tiểu hoàng đế và người kia. Nàng đối với người kia là kính ngưỡng ái mộ, đối với tiểu hoàng đế thì lại khác, cũng không thể nói rõ là khác ở chỗ nào, chỉ biết cả trái tim đều thổn thức. Hai ngày này vào cung, cảm thấy như đã nếm qua trăm vị nhân gian. Rung động, tức giận, ủy khuất, đau lòng, ghen tuông nhưng lại vô kế khả thi. Nàng không nỡ tổn thương A Chức, càng không nỡ tổn thương tiểu hoàng đế. Tình nguyện hèn mọn bảo vệ ở cạnh bên, nhìn thấy một cái nhíu mày một nụ cười tươi của tiểu hoàng đế đã đủ khiến nàng hài lòng.
"Tỷ tỷ..." Lý Uẩn tỉnh, cô bé duỗi thẳng tay nhỏ lau nước mắt trên khóe môi Thương Kính nói: "Tỷ đang khóc sao? Có phải là Uẩn Nhi cắn tỷ bị thương rồi không?" Cô bé nâng ngón tay Thương Kính lên cẩn thận thổi phù phù nói: "Uẩn Nhi không có cố ý." Cô bé đi ngủ có tật nghiến răng...
Thương Kính lắc đầu, lau khô nước mắt cười lớn: "Đi. Đi xem tỷ tỷ ngươi tắm rửa nào!" Nàng đã nghĩ thoáng, cùng lắm thì về sau A Chức làm hoàng hậu nàng làm phi tử.
Lý Chiêu ở xa nhưng cái gì cũng nghe được, lỗ tai quá thính chưa chắc đã là chuyện tốt. Nàng nghe thấy A Kính nói muốn làm thịt nàng, nghe thấy Uẩn Nhi nói A Kính khóc, cũng nghe thấy A Kính nói muốn xem nàng tắm.
"A Kính chết tiệt! Không cho ngươi qua đây!" Nàng áy náy cao giọng đáp, quay đầu liền thấy Nhạc Chức đang ngồi bên cạnh hồ, chút áy náy với Thương Kính cũng tan thành mây khói. "Tiên sư ơi, nàng có muốn tắm chung với trẫm không?" Vừa nói vừa vui tươi hớn hở cởi y phục.