Tông Tú Bình và Tây Nha Lãng Thanh lúng túng đứng đó, đây là cách yêu đương của người trả tuổi sao? Nàng đang suy nghĩ nên cắt ngang như thế nào, nói chuyện quan trọng trước, nhưng Tông Tú Nhã đã dẫn người tới. Vừa vào phòng, nàng nói đã bẩm báo với tông chủ, hiện tại nàng tới dẫn bọn họ đến bái kiến tông chủ.
Thủy Nhược Vân đang huênh hoang tì mất hứng, nhìn thấy Tông Tú Nhã thì càng không vui, bĩu môi không nói lời nào. Thấy vậy, Lăng Việt Sơn từ chối đi gặp. Trong lòng ậm ừ, còn bái kiến nữa, xem tiểu gia ta là người hầu chắc?
Tông Tú Bình thấy tình cảnh có chút căng thẳng, liền nói cho nha hoàn đi chuẩn bị bữa sáng, làm dịu bầu không khí, ăn sáng xong chúng ta hãy nói chuyện sau. Trùng hợp là bữa sáng vừa được mang tới, nàng đã vội vàng kéo Tông Tú Nhã ra ngoài.
Hai người ở bên ngoài nói chuyện một lúc lâu, Tông Tú Nhã tương đối không hài lòng, càng nói càng tức giận, càng lúc càng lớn tiếng: “Ta mặc kệ chuyện nhà của muội, bao nhiêu năm qua, muội gây ra biết bao nhiêu chuyện phiền phức ta cũng chưa từng nói gì. Nhưng lần này là do Hoa Thần báo trước, có liên quan đến tông chủ. Bất kể họ đã xảy ra chuyện gì, là trùng hợp hay hiểu lầm, hay là Hoa Thần có ám chỉ gì khác, nơi này là Đại Lý Tông Thị của ta, bái kiến tông chủ thì có gì không đúng chứ? Muội sợ họ không thoải mái, không giúp muội giải quyết phiền phức chứ gì, ta thì không sợ. Mọi việc phải có quy tắc, phải làm theo quy tắc chứ.”
Tông Tú Bình định nói điều gì đó, nhưng một giọng nam nhẹ nhàng vang lên: “Chuyện gì mà khiến đại tỷ giận dữ như vậy? Quy tắc là chết, người là sống mà. Nếu là khách quý Hoa Thần đưa tới, đệ tự đến gặp cũng không sao mà.”
Đang nói chuyện, một thanh niên tuấn tú trẻ tuổi đi vào. Đi sau hắn là một cô nương mặc y phục màu trắng, dáng người cao lớn uyển chuyển, tao nhã xinh đẹp, hai người đứng gần nhau đúng là tạo thành khung cảnh đẹp đẽ.
Tông Tú Bình gọi: “Cửu đệ.”
Tông Tú Nhã liếc nàng một cái, gọi: “Tông chủ.”
Tông Tiềm Nguyệt, lão Cửu của Tông thị, bất đắc dĩ cười, đại tỷ của hắn là vậy, quá cứng nhắc đối với quy củ của tổ tông, từ khi hắn trở thành tông chủ, nàng chưa từng gọi hắn là cửu đệ.
“Đại tỷ, đừng tức giận.”
Tông Tú Bình và Tông Tú Nhã đang định nói điều gì đó, nhưng Tông Tiềm Nguyệt đã giơ tay lên và ngăn cản. “Phía nam cốc xảy ra tai họa, Hoa Thần rụng một mảng lớn, nhưng hoa chưởng sư đã rời cốc để mua phân bón, ta muốn để Hoa Nhi qua đó xem, nhưng nàng còn trẻ tuổi không biết nhiều chuyện, ta sợ sẽ làm phía nam cốc náo loạn, đại tỷ dẫn Hoa Nhi qua đó được không?”
Nữ nhân mặc đồ trắng bên cạnh hắn chính là Hoa Nhi trong lời hắn nói, là con gái của hoa chưởng của Tông thị, Hoa chưởng sư là vị trí chuyên phụ trách việc trồng trọt và chăm sóc hoa của Tông thị, bởi vì địa vị cao quý của Hoa Thần trong Tông thị nên hoa chưởng sư là một vị trí rất quan trọng, quan trọng nhưng không cao quý, suy cho cùng, chăm hoa là một công việc vất vả, lấm lem bùn đất và đẫm mồ hôi, cho nên thực tế hoa chưởng sư cũng cao hơn người hầu một bậc mà thôi.
“Cái gì?”
Tông Tú Bình nghe được người phía nam cốc muốn gây chuyện, lập tức di dời lực chú ý. Nàng sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hoa Nhi, ta đi cùng với ngươi. Ta cũng không tin bọn người bên nam cốc có thể lật trời. Không chừng mấy mảng hoa rụng là mưu kế họ gây ra. Đi thôi chúng ta lập tức xuất phát.”
Hoa Nhi khẽ mỉm cười, hành lễ với Tông Tiềm Nguyệt và đi theo Tông Tú Bình. Tông Tiềm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của nàng và nhận thấy ánh mắt dò xét của Tông Tú Bình bên cạnh, hắn cụp mắt xuống, che giấu suy nghĩ của mình và quay lại cười dịu dàng: “Tứ tỷ.”
“Cửu đệ.”
Tông Tú Bình có chút lo lắng, từ nhỏ nàng đã thân thiết với người đệ đệ này, cxung đoán được chút tâm tư của hắn đối với một người.
Tông Tiềm Nguyệt nhẹ nhàng cười: “Tứ tỷ, đừng lo lắng cho ta, ta biết ta đang làm gì. Tứ muội và tỷ phu nhất định có rất nhiều chuyện cần thu xếp, tỷ cứ làm việc của mình đi. Đệ và Lăng thiếu hiệp trò chuyện một chút.”
“Nhưng…”
“Tứ tỷ yên tâm, ta biết mọi chuyện rồi.”
Để phu thê Tông Tú Bình đi, sai người hầu đi, trong viện lại yên tĩnh, Tông Tiềm Nguyệt bước đến cửa phòng, nhìn cảnh tượng trong phòng và mỉm cười.
Trên mặt Thủy Nhược Vân lộ ra vẻ không vui, cầm thìa múc cháo cho vào miệng, Lăng Việt Sơn ở bên cạnh đưa thức ăn cho nàng, vừa nói: “Nàng ăn chậm chút, đừng chỉ ăn cháo không, ăn thức ăn nữa này.”
Thủy Nhược Vân không để ý tới hắn, mà Lăng Việt Sơn vươn tay giữ bát của nàng gắp rau đưa qua, giọng không vui nói: “Ăn rau đi.”
Thủy Nhược Vân không dám nháo, ủy khuất ăn thức ăn, sau đỏ nhỏ tiếng nói: “Vậy khi nào chàng trả trâm cái tóc đám mây cho ta?”
Lăng Việt Sơn nói: “Nàng ngoan ngoãn ăn nhiều vào, nếu bị đau dạ dày, ta se không lo cho nàng nữa.”
Thủy Nhược Vân lúng túng, không để ý có người lẳng lặng đứng ở cửa, chỉ bĩu môi: “Ta ăn xong phải trả lại cho ta đó.”
Lăng Việt Sơn đưa nàng bát đầy thức ăn rồi nói: “Ăn xong rồi nói.”
Tông Tiềm Nguyệt không nói lời nào, chỉ đứng ở cửa và chờ Lăng Việt Sơn phục vụ và giám sát bữa ăn của tiểu nhân nhi, Lăng Việt Sơn liếc nhìn hắn, nhìn hắn bất động cũng không quan tâm, ăn trước rồi nói.
Thủy Nhược Vân nuốt xuống miếng thức ăn cuối cùng, ngẩng đầu nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang tươi cười đứng ở cửa, hắn mặc một áo dài màu trắng, thắt lưng màu hồng nhạt, trên cổ tay áo có thêu một vật giống như cánh hoa, hắn có lông mày tuấn tú, đôi mắt sáng, dáng người mảnh khảnh, bộ y phục màu hồng tươi sáng này không chỉ làm hắn có dáng vẻ tao nhã mà còn lộ ra tiên khí. Thủy Nhược Vân nhìn thấy thì ngẩn người một lúc. Lăng Việt Sơn lấy khăn tay lau miệng cho nàng, nhìn thấy bộ dạng sững sờ của nàng, liền giúp nàng đẩy cằm về. Thủy Nhược Vân tỉnh lại, đỏ mặt và trốn vào trong phòng.
Tông Tiềm Nguyệt bước vào và tự giới thiệu mình với Lăng Việt Sơn. Đi thẳng vào vấn đề: “Lăng thiếu hiệp, Tông Cửu có chuyện muốn nhờ. Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của Tông Cửu, xin Lăng thiếu hiệp nhất định phải giúp đỡ.”
Lăng Việt Sơn vừa nghe thấy chủ đề này, lập tức trở nên nhạy cảm: “Ta không có bản lĩnh gì, sợ không thể giúp cho chuyện quan trọng như hạnh phúc cả đời của tông chủ.”
Chẳng lẽ người này cũng tin nhân duyên Hoa Thần đưa đến, chọn trúng Nhược Nhược?
Tông Tiềm Nguyệt cười khúc khích, nói: “Hôm qua ta nghe nói rằng trước cửa núi rất náo nhiệt, vì vậy đã lẻn đến xem.”
Lăng Việt Sơn không biết nên phản ứng như thế nào.
“Ta đi theo ngươi lên núi, nghe ngươi nói một câu, trong lòng ta vô cùng cảm động, ta biết ngươi nhất định có thể giúp được ta.”
“Một câu?”
Lăng Việt Sơn thật sự không biết câu nói nào của mình lại có sức ảnh hưởng đến như vậy.
“Ha ha, ngươi nói, quy tắc đều là cái rắm!”
Tông Tiềm Nguyệt bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Lăng Việt Sơn khi đó, vốn dĩ hắn rất thanh tú và đẹp trai, nhưng khi bắt chước lại có một nụ cười ranh mãnh khiến Lăng Việt Sơn thêm phần thích thú, cảm giác thân thiết hơn.
“Ta vẫn luôn sống trong khuôn phép, thân là tông chủ, quy tắc phải tuân thủ ngày càng nhiều hơn, mặc dù quy tắc giúp ta rất nhiều chuyện, nhưng Tông thị lớn như vậy, nếu không có quy tắc đúng là không có cách nào tưởng tượng được, nhưng quy tắc đó cũng trói buộc tay chân ta, có khi ta thật sự cảm thấy không thở nổi.”
Tông Tiềm Nguyệt ngồi đó, tự rót trà cho mình và nói chuyện với Lăng Việt Sơn như hai người bạn.
“Thật ra ta cũng thích một cô nương, ta hy vọng có thể giống như ngươi, có thể dỗ nàng ăn cơm, nàng cũng có thể làm nũng với ta, khó chịu với ta. Nhưng ta là tông chủ…Việt Sơn huynh đệ, ngươi nhất định có thể hiểu được tâm tình của ta. Coi như ta có thể buông bỏ thân phận tông chủ này, nàng cũng không thể bỏ qua cái xiềng xích tông chủ này trong lòng.”
“Thậm chí ta…”
Hắn nhìn hai tay mình: “Ngay cả khi muốn ôm nàng, cũng phải giở trò kiếm cớ.”
Lăng Việt Sơn nghĩ về sự tự do của mình, không khỏi bắt đầu đồng cảm với hắn.
“Ta thật sự hy vọng cũng có thể tùy ý mà bình tĩnh nói: Quy củ chính là cái rắm. A, ta thật sự muốn nói ra lời này, chắc là sẽ dọa được nàng.”
Hắn không biết phải làm gì với việc nàng tuân thủ lễ nghĩa cứng nhắc như vậy.
“Vậy nàng có biết tấm lòng của ngươi không?”
“Ta nghĩ nàng hẳn là không dám biết.”
Dựa theo tính cách của nàng, nếu như xác nhận hắn thích nàng, có lẽ nàng sẽ lập tức gả đi, để đảm bảo không trở thành người cản trở nhân duyên của Hoa Thần đưa tới cho tông chủ. Nhưng không thể nói nàng không có chút cảm giác nào, thỉnh thoảng đỏ mặt, tim đập nhanh, ngượng, có chút ngượng ngùng và bối rối, cũng với cảm giác run rẩy khi họ ở gần, hắn không thể cảm nhận sai. Cho nên nàng muốn đến gần hắn, lại sợ gần hắn hơn, mỗi lần ở bên cạnh hắn, nàng cũng kiềm chế bản thân, hắn nhìn thấy cũng đau lòng. Mập mờ, là sự mềm mại nhưng lại như dao nhịn đâm họ đầy máu.
“Vậy ta có thể làm gì cho ngươi?”
Lăng Việt Sơn không hiểu.
“Rất đơn giản, ngươi cùng Thủy cô nương ở lại Tông thị làm khách, một tháng là được, một tháng này, ta sẽ giải quyết mọi vấn đề, hơn nữa ngươi có thể tùy ý đọc Đại Tông Bí Điển của ta, bên trong có rất nhiều chiêu thức võ công quý, chắc ngươi sẽ có chỗ dùng. Một tháng sẽ, ta sẽ đích thân đưa ngươi ra khỏi Tông thị, còn tặng ngươi ngàn lượng vàng, tuyệt đối không nuốt lời.”
Lăng Việt Sơn xoa cằm, thật kỳ lạ, tại sao mọi người lại thích cho ngàn lượng vàng như vậy?
“Làm khách thế nào?”
“Ta sẽ an bài cho ngươi một chỗ, ngươi và Thủy cô nương không cần tách ra. Chẳng qua ta sẽ không để mọi người dễ dàng gặp hai người, ta sẽ tung ra một chút tin đồn, bất luận người ngoài có hỏi gì các người, các ngươi chỉ cần không giải thích hay phản bác là được.”
“Nói trắng ra là, ngươi muốn chúng ta nói dối, để chúng ta giúp ngươi che giấu sự thật đúng không?”
Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười: “Việt Sơn huynh đệ đúng là thông minh.”
Lăng Việt Sơn vẫn còn có chút thận trọng: “Nếu trong một tháng ngươi không đạt được mục đích thì sao? Ngươi sẽ buông tha để chúng tôi đi như đã hưa sao?”
Tông Tiềm Nguyệt suy nghĩ một lúc mới thấp giọng trả lời: “Buông tha? Ta sợ đến lúc đó ta chỉ có thể đánh cược một lần.”
Nàng đã đến tuổi thành hôn, không phải hắn không muốn chờ, chỉ là người khác không cho hắn chờ: “Bất luận thế nào, thời gian tới ta cũng sẽ đưa các ngươi ra ngoài. Ta hứa được nhất định làm được. Một tháng này, ngươi và Thủy cô nương có thể yên tâm làm khách, ta sẽ đem điển tịch của Tông thị có các ngươi xem, có thể học được bao nhiêu là do năng lực của các ngươi. Ta không hạn chế tự do của các ngươi, nhưng xin các ngươi cố gắng tránh tiếp xúc với những người khác, ta thấy chuyện này không khó với các ngươi. Còn phải làm chuyện gì, ta sẽ báo trước cho các ngươi, nhưng nó sẽ ở trong khả năng và phạm vi có thể chấp nhận của ngươi.”
“Nhưng chúng ta còn có bạn ở trấn Thông Khúc, ta đã hưa sẽ dẫn phu thê Tứ Tông thị về lấy đồ.”
“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không phải sao?”
Tông Tiềm Nguyệt khẽ mỉm cười: “Ta sẽ cùng Tứ tỷ nói chuyện, hơn nữa ta cũng sẽ phái người đi trấn Thông Khúc báo tin cho bạn của ngươi, còn những người đang ngủ mê man, đánh thức bọn họ cũng không khó. Nếu Tứ tỷ muốn tự mình đi lấy đồ của nàng ngay thì để ngươi về cũng không sao. Chỉ cần ngươi và Thủy cô nương yên tâm ở đây, ta sẽ sắp xếp các ngươi ăn uống ngon miệng, muốn đi đâu cũng được, một tháng sau, mọi người có thể gặp nhau.”
Hắn dừng một chút: “Không phải ta không thấy tình đạt lý, không muốn bọn họ đến Tông thị, chẳng qua là quy tắc giáo huấn của tổ tiên, mong Việt Sơn huynh thứ lỗi.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao? Ngươi sẽ xử lý như thế nào?”
Lăng Việt Sơn mỉa mai một chút xem hắn sẽ làm gì?
Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười và nói: “Trên địa bàn Tông thị, chuyện khác ta không dám nói, để gài bẫy hoặc thậm chí giết hai người thì có gì khó khăn. Chỉ cần các ngươi không rời khỏi Tông thị, ta muốn nói gì thì nói, chỉ cần một cái miệng của ta cũng đủ rồi.”
“Đây là uy hiếp sao? Dù sao chúng ta không muốn cũng phải làm.”
Thật ra trong lòng Lăng Việt Sơn cũng nghĩ không khác lắm, nhưng cũng có phần không chắc, Tông Tiềm Nguyệt sao lại dễ dàng mà tin tưởng nói mấy chuyện này với người ngoài như hắn.
“Việt Sơn ca ca.” Thủy Nhược Vân ở trong phòng nghe trộm hồi lâu thò đầu ra ngoài.
Hai người nhìn sang, Lăng Việt Sơn nhướng mày, nhìn nàng đi tới, chờ nàng nói tiếp. Quả nhiên, nàng mỉm cười, vui vẻ cầm tay hắn: “Chúng ta đồng ý đi, chẳng qua chỉ cần làm khách một tháng thôi mà có thể giúp hai người hữu tình nên duyên cũng là chuyện tốt mà. Đồng ý đi mà.”