Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 6



Giấc ngủ này kéo dài cho đến khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau.

Khi Thủy Nhược Vân vừa động, Lăng Việt Sơn đã tỉnh. Nàng bối rối đưa tay dụi mắt. Nhìn dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của nàng, Lăng Việt Sơn không khỏi nở một nụ cười dịu dàng, vừa không nhịn được đưa tay vén tóc trên mặt nàng, vừa giúp nàng kéo lại chiếc áo ngoài bị tuột ra

Khi Thủy Nhược Vân bị hắn chạm vào, nàng đột nhiên giật mình, muốn ngồi dậy, không ngờ lại chạm vào ngực trần của một nam nhân. Nàng hét lớn, nhảy dựng lên, lại hoảng hốt vấp ngã, ngồi xuống. Lăng Việt Sơn đỡ nàng dậy, thận trọng nói: “Cẩn thận, đừng ngã.”

“Ngươi…Ngươi…”

Nàng trừng mắt nhìn, ánh mắt hắn vừa vô tội vừa thản nhiên, có vẻ mới tỉnh ngủ. Vào thời điểm như thế này, chẳng phải hắn nên bị tát vào mặt, chửi rủa thậm tệ, rồi dùng kiếm tự vẫn để không bị mang tai tiếng xấu sao?

Tuy nhiên, có vẻ như họ không phải trong trường hợp như vậy. Nhưng mà, sự thật là hai người họ đã ngủ với nhau trong tình trạng lõa thể. Tuy nhiên, có vẻ như hắn đã cứu nàng…Cái này, cái kia, phải làm sao đây? Tiểu cô nương ngẩn ra, thất thần, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Nhận ra mình không mặc áo ngoài, nàng vội vàng siết chặt chiếc áo đang mặc, lại cảm thấy xấu hổ và tức giận.

Từ nhỏ Lăng Việt Sơn đã sống với lão sư phụ, vì vậy hắn không biết nam nữ yêu nhau thế nào, hắn chỉ muốn làm gì thì làm. Theo quan điểm của hắn, muốn gần gũi người trong lòng là lẽ đương nhiên. Nhìn thấy sắc mặt nàng khó coi, hắn vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, còn đau hay không thoải mái à?”

Thủy Nhược Vân cúi đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua. Ký ức cuối cùng là bị đưa xuống ao để ép độc ra ngoài, sau đó nàng thật sự mệt mỏi khó chịu, đầu óc choáng váng, chắc là bọn họ không có xảy ra chuyện gì chứ? Ngẩng đầu nhìn ánh mắt trong sáng thẳng thắn của thiếu niên kia, lại cảm thấy dường như nói không nên lời, dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình. Lúc này, nàng không còn cách nào khác ngoài việc đỏ mặt, lắp bắp: “Ừm, y phục của ta…”

“Vậy là nàng cảm thấy lạnh à.”

Lăng Việt Sơn nhảy lên, lấy áo khoác ngoài, trung y và nội y của tiểu nhân nhi đã phơi nắng khô từ lâu. Lôi những món đồ chất đống trước mặt nàng. Rồi ngồi xuống trước mặt nàng. Thủy Nhược Vân lại trừng mắt nhìn hắn, hắn không hiểu tại sao.

“Ngươi không thể ở đây, đi ra ngoài, đừng nhìn trộm.”

Rốt cuộc nàng nhịn không được, phải đuổi người đi.

“Tại sao?”

Tiểu tử ngốc không hiểu được, tiểu nhân nhi thật đáng yêu, hắn không nỡ không nhìn. Thủy Nhược Vân xấu hổ không nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn, mặt càng lúc càng đỏ, giống như có thể chảy máu.

“Được, được, ta đi ra ngoài.”

Lăng Việt Sơn bị nàng nhìn chằm chằm có chút chột dạ, nhìn nàng thay quần áo là chuyện xấu sao? Dù tiểu nhân nhi không thích, thì không nhìn là được mà. Hắn gãi đầu và ngồi xổm trước cửa động. Một lúc sau, cô nương mặc y phục xong, nàng ném trung y và áo khoác ngoài của Lăng Việt Sơn cho hắn và yêu cầu hắn cũng mặc vào. Hắn vui vẻ nói: “Ta không lạnh”.

Lại khiến tiểu cô nương phồng má trợn mắt, nói, “Ai quan tâm ngươi có lạnh hay không?”

Lăng Việt Sơn vui vẻ ngây ngốc mặc quần áo vào, thầm nghĩ mình xong đời rồi, nhất định đã sinh bệnh. Lúc trước bị lão sư phụ kia trừng mắt nhìn, thật muốn tát lão một cái, nhưng bây giờ bị tiểu nhân nhi trừng mắt, vì sao trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vui vẻ như vậy? Xong rồi, xong rồi, nhất định là bởi vì khuôn mặt đỏ bừng của nàng quá đáng yêu, sao có thể đáng yêu như vậy?

Thủy Nhược Vân chạy ra ngoài sơn động, ngồi trên tảng đá, lấy cành vẽ vẽ, trong lòng hoảng sợ nghĩ không biết phải làm sao. Lăng Việt Sơn cũng ngồi sang một bên, thấy nàng không nói gì, vì vậy hắn ngồi cùng nàng. Chỉ cần nhìn nàng thế này thôi hắn đã cảm thấy rất hạnh phúc. Trong lúc nhất thời, hai người không biết nên nói cái gì. Một người xấu hổ và phẫn nộ, không biết phải làm sao, một người không hiểu chuyện, không rõ nguyên do. Bầu không khí dây dưa này cứ kéo dài dưới vách đá này.

Cuối cùng, Thủy Nhược Vân đỏ mặt và nói: “Được rồi, Lăng Việt Sơn, đa tạ ngươi đã cứu ta. Đại ơn đại đức này ta sẽ báo đáp, sau khi ra ngoài, ta sẽ nói cha ta báo đáp cho ngươi. Chỉ là, chuyện của chúng ta ở đây, sau khi ra ngoài, ngươi không được nói với người khác, được không?”

“Ta cứu nàng không phải muốn nàng trả ơn, ta chỉ là muốn cứu nàng, không muốn nàng xảy ra chuyện.”

Nghe vậy, Thủy Nhược Vân càng đỏ mặt: “Ai nói với ngươi chuyện này? Ý ta là, sau khi chúng ta ra ngoài, đừng nhắc tới chuyện ở đây, được không?”

“Chuyện ở đây là chuyện gì?”

Lăng Việt Sơn khó hiểu, bọn họ cũng không có làm chuyện gì quá đáng, có cái gì không thể nói?

“Chính là, chuyện chúng ta ở trong hang động…”

“Thế nào?”

“Chúng ta đều không mặc y phục, là không tốt. Nếu để người khác biết, liền…liền…”

Nàng không nói thẳng ra được nên nóng nảy nói: “Dù sao cũng không có lợi cho chúng ta, cho nên nhất định không được nói.”

Lăng Việt Sơn nghe được mà bối rối, nhưng không tốt cho tiểu nhân nhi thì không nói cũng được, “Được, được, ta hứa sẽ không nói. Đừng lo.”

Sau khi nghe điều này thì Thủy Nhược Vân mỉm cười. Một lúc sau, hắn hỏi: “Vậy chúng ta ra ngoài thế nào?”

“Ta đi một vòng xem trước, tìm đường ra ngoài, tiện thể tìm chút đồ ăn, nàng đói chưa?”

Tiểu nhân nhi gật đầu, Lăng Việt Sơn vươn tay vuốt tóc của nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng chờ ta một chút.”

Giọng nói ấm áp dịu dàng khiến Thủy Nhược Vân ngẩn người, nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của hắn rời đi, nàng đem khuôn mặt nóng bỏng vùi vào đầu gối, sao có thể như vậy?

Không biết vì sao, một thiếu niên lỗ mãng như Lăng Việt Sơn lại khiến Thủy Nhược Vân cảm thấy an tâm, vừa rồi, khi họ lõa thể đối mặt với nhau, nàng không sợ hắn sẽ làm chuyện xấu với nàng. Bây giờ nàng đang ngồi một mình dưới đáy vách đá cằn cỗi này, nàng cũng không lo hắn sẽ bỏ rơi nàng một mình.

Quả nhiên, sau một lúc, Lăng Việt Sơn vội vã quay lại với một số trái cây và một con thỏ rừng. Đồng thời, mang về một tin tốt là mặt vách đá ở phía tây dễ leo hơn và họ có thể leo lên ở bên đó. Thủy Nhược Vân nghe vậy không khỏi mỉm cười, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn.

Lăng Việt Sơn thành thạo lột da thỏ và đốt lửa để đặt nó lên trên, đồng thời kiếm chuyện nói để giải tỏa sự buồn chán của Thủy Nhược Vân. Hắn kể về một số câu chuyện thú vị về việc đi săn trên núi, những câu chuyện ma quái và truyền thuyết được kể bởi những người già trong thôn, những câu chuyện hài hước về việc hắn đánh nhau với lão sư phụ quái lạ của mình để giành một con thỏ, khiến Thủy Nhược Vân cười sảng khoái.

Lăng Việt Sơn đang mô tả cách hắn và lão sư phụ quái lạ lăn lộn và đánh nhau trên mặt đất để giành một cái đùi thỏ, rồi đưa cho nàng cái đùi thỏ nướng. Thủy Nhược Vân cắn miếng thịt thỏ thơm ngon, trong lòng cảm thấy ấm áp, nghĩ rằng Lăng Việt Sơn này thật sự là một người tốt. Hai người nhanh chóng quét  sạch con thỏ rừng và hoa quả, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi họ đi đến vách đá phía tây để chuẩn bị leo núi.

Mặc dù vách đá phía tây tương đối dễ leo nhưng nó cũng cao và dốc. Lúc đầu, Thủy Nhược Vân vẫn còn bướng bỉnh, nhất định muốn tự mình leo lên, nhưng sau khi leo được hơn mười thước thì không thể động đậy được nữa, lại rất nguy hiểm, hai người đều sợ hãi. Cuối cùng, Lăng Việt Sơn kéo nàng vào lòng, để hai chân nàng quấn quanh eo hắn, vòng tay nàng qua cổ hắn và bế nàng lên như thế này. Hắn đã hứa nhiều lần rằng hắn sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai chuyện hắn ôm nàng lên thế này nên tiểu cô nương mới đồng ý. Cứ như vậy, Lăng Việt Sơn một tay ôm lấy eo nàng, dùng mũi chân giẫm lên vách đá và nhảy lên, sau đó một tay nắm lấy vách đá. Khi gặp tảng đá lớn, họ sẽ nghỉ ngơi trò chuyện một lúc rồi cả hai từ từ leo lên từng đoạn.

Trong khi họ leo lên, Lăng Việt Sơn vẫn còn sức để trêu chọc Thủy Nhược Vân đang lo lắng, trong khi nói chuyện, không hiểu sao lại nhắc đến Tuyết Hồ Công Tử Trần Kiếm Phi. Thủy Nhược Vân nói rằng lần này, nàng đi ngao du giang hồ với ca ca mình và Trần đại ca, rồi Trần đại ca thế này thế kia. Nghe thôi mà đã khiến Lăng tiểu gia khó chịu.

“Nàng gọi hắn là Trần đại ca, tại sao lại gọi ta là Lăng Việt Sơn? Không được, nàng phải gọi ta là ca ca.”

“A?”

Thủy Nhược Vân ngẩn ra, nhìn thấy hắn vẻ mặt trẻ con, có chút buồn cười: “Vậy được rồi, ta gọi ngươi là Lăng đại ca.”

“Không, ta muốn khác với hắn.”

Hắn suy nghĩ một chút: “Gọi ta là Việt Sơn ca ca đi.”

“Không được, không được.”

Cách xưng hô này quá thân thiết. Thủy Nhược Vân đỏ mặt.

“Tại sao không được?”

Lăng tiểu gia bực bội hét lên, “Ta chỉ muốn khác với hắn.”

Hắn không thích Trần Kiếm Phi đó, nếu hắn muốn ở bên cạnh nàng thì phải đặc biệt hơn: “Ta không gọi nàng là Nhược Vân, ta muốn gọi nàng là Nhược Nhược, chỉ có một mình ta được gọi nàng là Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược…”

Hắn giở trò, cũng cao siêu như công lực vậy: “Nhược Nhược ngoan, gọi Sơn Việt ca ca đi!”

Sao nam nhân này lại giở trò vô lại như vậy! Thủy Nhược Vân đỏ mặt và khăng khăng không nói.

Lăng Việt Sơn không từ bỏ, uy hiếp nếu Nhược Nhược không chịu gọi Việt Sơn ca ca thì sẽ buông tay. Hắn vừa làm động tác muốn buông ra, Thủy Nhược Vân liền sợ hãi ôm chặt lấy hắn, hét lớn: ” Ta gọi, ta gọi, đừng buông ra.”

Người lơ lửng giữa không trung, những vật xung quanh cũng lơ lửng, đã đủ đáng sợ rồi.

Lăng Việt Sơn vui mừng, dỗ dành nàng: “Gọi đi!”

Tiểu nhân nhi đỏ mặt, một lúc lâu sau mới khẽ gọi: “Việt Sơn ca ca.”

Lăng Việt Sơn nghe xong, tim như ngừng đập, thẳng người ngồi dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt bé nhỏ. Đôi mắt rực lửa khiến Thủy Nhược Vân vô cùng xấu hổ, không thể tin nổi hét lên: “Ta từ bỏ, ngươi đùa giỡn vô lại, đại vô lại, da mặt dày, không…ưm.”

Lời chưa dứt, Lăng Việt Sơn đã không nhịn được, chặn lại môi anh đào của nàng.

Thủy Nhược Vân sửng sốt, nửa mở miệng, nhưng Lăng Việt Sơn đã thừa cơ tiến vào. Hắn không có kinh nghiệm, khi thích thì dựa vào bản năng, lúc đầu còn mút chặt môi nàng đến phát đau, nhưng khi thấy nàng cau mày, hắn liền buông lỏng ra. Thủy Nhược Vân bị treo lơ lửng trên không, bị tập kích bất ngờ, không biết là kinh ngạc, tức giận, sợ hãi hay xấu hổ mà quên giãy dụa, phản kháng.

Lăng Việt Sơn ngập ngừng lè lưỡi chạm nhẹ vào đầu lưỡi của nàng, nàng vội vàng rụt lại. Chỉ với cái chạm nhẹ này, da đầu của Lăng Việt Sơn đã cảm thấy tê dại. Vì vậy, hắn đuổi theo nàng và mút lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng, không thể ngăn được hương vị thơm ngon, cứ xâm nhập và quấn lấy. Nàng bị trêu đến phát hỏa, choáng váng chỉ biết nhắm mắt lại mặc cho hắn nóng bỏng, thân mật mút lấy hôn sâu.

Lăng Việt Sơn dùng cơ thể đè nàng lên vách đá, hương thơm ngọt ngào và mềm mại khiến hắn không thể cưỡng lại nếm thử nhiều lần, với đôi môi mềm mại và chiếc lưỡi ngọt ngào, hắn chạm đến mọi nơi trong miệng nàng. Thủy Nhược Vân bị hắn hôn đến ngây người, không nói nên lời, bị treo lơ lửng trên không trung, không cách nào tránh né, từng chút một, nàng vô thức ôm chặt lấy vai hắn.

Niềm đam mê trên vách đá lưng chừng như bốc cháy, chỉ là một nụ hôn, nhưng cũng làm mặt trời xấu hổ trốn sau gốc cây.