Ngày hôm sau, Đao Tiểu Thất đưa tin tới hẹn Lăng Việt Sơn gặp mặt. Thì ra là Cửu Vĩ Công Tử đã bí mật thay đổi địa điểm và thời gian diễn ra đại hội Hắc Sát, dưới sự chứng kiến của nhiều người trong giang hồ, đại hội đã được âm thầm tổ chức xong rồi. Thật ra thì cũng đúng, vốn là đại hội được tổ chức để âm thầm để tuyển chọn người trong giang hồ, cuối cùng biến thành đại hội võ lâm công khai, cuối cùng người chiến cũng không thể xem là âm thầm tuyển chọn nữa.
Trước đó, Đồng Thiên Sách đã biết đại hội này là một mớ hỗn loạn, cố ý muốn nắm được thóp của Cửu Vĩ Công Tử, làm hắn không có cơ hội trở mình. Ai ngờ Cửu Vĩ lại nhạy bén, lặng lẽ chuồn mất, phủi mong chơi mất tích, giả vờ bị cướp. Quả nhiên, thuận tiện vứt cục diện rối rắm này lên đầu Đồng Thiên Sách, lúc này Cửu Vĩ đánh trả, nói mình không có mặt ở đó, là do Đồng Thiên Sách làm việc không tận sức. Sau đó, thành công lặng lẽ tổ chưc một đại hội Hắc Sát khác. Cho nên Cửu Vĩ Công Tử đã lợi dụng tất cả mọi người.
Đao Tiểu Thất cố ý đến đây báo chuyện này đồng thời nói lời tạm biệt, vốn cũng không định tham gia tỷ võ nữa, hắn cũng nói để Lăng Việt Sơn không cần quan tâm đến chuyện này nữa, đồng thời cảm ơn Lăng Việt Sơn đã giúp đỡ, mặc dù Cửu Vĩ cũng không gặp chuyện gì phiền phức, nhưng hắn rất vui khi có cơ hội quen biết thiếu niên anh hùng như Lăng Việt Sơn. Đao Tiểu Thất có mở một cửa hàng đao làm bếp ở thành Tề An, hắn nói lời hứa ban đầu vẫn còn hiệu lực, nếu Lăng Việt Sơn có chuyện cần giúp thì có thì có thể biết đến đâu để tìm hắn.
Lăng Việt Sơn thật sự rất vui vì hắn không phải tham gia bất kỳ đại hội Hắc Sát nào nữa. Nhưng cuối cùng, Đao Tiểu Thất cũng cảnh báo phải cẩn thận với Đồng Thiên Sách, mặc dù hắn không điều tra được chuyện gì, nhưng người này không thể làm mệnh quan triều đình đơn giản như vậy, hắn đã cấu kết với nhiều thế lực trong giang hồ, chuyện này khá bí ẩn và kỳ lạ.
Lăng Việt Sơn tạm thời không muốn để ý đến Đồng Thiên Sách, hắn còn mấy việc trong tay phải sắp xếp. Chuyện đầu tiên là giải quyết La Diễm Môn, để Tông Cửu có thể an ổn về nhà với thê tử sinh con, Mai Mãn cũng không cần phải ủ rũ mặt mày nhìn Niên Tâm Phù đau lòng. Sau đó, hắn phải về nhà thành thân với Nhước Nhược, sau đó theo kế hoạch đi tìm Vương Sở Doanh. Thuận tiện tính sổ với tên tặc tử Tây Nha Thác. Hắn sẽ không bỏ qua cho người đã từng khi dễ Nhược Nhược. Đại Đạo Dạ Hương lại là con ruột của Tây Nha Lãng Thanh, chuyện này để hắn lo đi, bây giờ người ở đây đều chờ tìm Đại Đạo Dạ Hương để tính nợ cũ, hắn cũng không muốn tham gia chuyện này.
Lăng Việt Sơn có một ý tưởng hay, nhưng chuyện đầu tiên hắn đã gặp phiền phức. Bây giờ La Diễm Môn không còn ai, chỉ còn lại môn chủ và đại tiên, còn có ba tàn binh. Bởi vì án diệt môn trong đại hội Hắc Sát nên Cửu Vĩ Công Tử đã phái người canh chừng họ, dưới danh nghĩa là giúp họ điều tra chân tướng vụ diệt môn, nhưng nói với Niên Tâm Phù là điều tra chuyện ác của bọn người La Diễm Môn. Có thể La Diễm Môn là người kỳ lạ, không biết hắn kiêng dè chuyện gì mà cứ chần chờ không xuống tay với La Diễm Môn.
Vì vậy, một ngày nọ, Đậu Thăng Dũng và Tông Nhận Tư đã bỏ trốn. Cũng không biết vì sao, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Cửu Vĩ, họ vẫn tìm được khe hở để thoát thân.
Hai người chạy trốn ra ngoài thành, đang định nghỉ chân bên đường núi thì nhìn thấy Niên Tâm Phù đang mặc áo tang, tay cầm một hủ tro cốt, đợi ở giữa đường, phía sau nàng là Mai Mãn và Tông Tiềm Nguyệt cùng một đám người trong tộc. Đậu Thăng Dũng và Tông Nhận Tư híp mắt, biết tình hình không ổn, xoay người, lại nhìn thấy Lăng Việt Sơn, Thủy Nhược Vân, Thủy Thanh Hiền và Chung Khải Ba ngăn đường lui.
Trong lòng Đậu Thăng Dũng nảy sinh ra sự độc ác, hét lên trước: “Các ngươi muốn gì?”
Cầm chiếc bình tro cốt, Niên Tâm Phù tiến lên một bước: “Đây là đại sư tỷ của ta.”
Nàng cúi đầu, nhìn xuống đất, còn có hai cái bình: “Còn đó, là nhị sư huynh và tiều sư muội.”
Nàng lạnh lùng nói, cả người toát ra sự căm hận: “Ta chỉ muốn hỏi một câu, sao các ngươi lại tàn sát Bách Cầm Môn chúng tôi, sư phụ ta đang ở đâu?”
Đậu Thăng Dũng vẫn im lặng, Tông Nhận Tư không hiểu tại sao.
Niên Tâm Phù lại nói: “Chúng tôi đều là cô nhi, hoặc là những đứa trẻ mà người nhà không nuôi nổi, muốn bán đi, là sư phụ đã nhận nuôi chúng tôi, nuôi chúng tôi lớn lên, dạy võ cho chúng tôi. Bách Cầm Môn chúng tôi tuy không phải là danh môn chánh phái, dù trên giang hồ có mắng có oán thì chúng tôi cũng chưa từng làm chuyện thương thiện hại lý gì, chúng tôi thân nhau như người một nhà. Tại sao các ngươi nhẫn tâm như vậy, muốn diệt hết chúng tôi, sư phụ ta đang ở đâu?”
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt Đậu Thăng Dũng trầm xuống, hắn nhanh chóng che giấu, lạnh lùng nói: “Lão phu tiếp xúc không ít người, nào biết ngươi nói ai. Bách Cầm Môn các ngươi nếu thật sự gặp họa diệt môn, thì La Diễm Môn chúng tôi không phải cũng vậy sao? Sợ là do người khác hạ độc thủ. Làm sao ta biết được sư phụ ngươi đang ở đâu chứ?”
Niên Tâm Phù hung dữ nhìn hắn chằm chằm, khi nàng vô cùng buồn bã, nàng đã bình tĩnh lại. Nàng đặt chiếc bình tro cốt phía sau, rút kiếm ra: “Nếu vậy, thì không còn gì để nói nữa.”
Mai Mãn ở bên cạnh đã sớm không nhịn được, Niên Tâm Phù vừa nói xong, hắn đã hét lớn, trường thương trong tay run lên, tiến công. Trong thời gian này, hắn khổ luyện thương pháp, đã có tiến bộ rất nhiều, đòn tấn công này vừa mạnh vừa nhanh, Đậu Thăng Dũng vội vàng lui xuống tránh đi. Chân còn chưa đứng vững thì trường kiếm của Niên Tâm Phù đã đâm đến. Đậu Thăng Dũng hừ lạnh: “Các ngươi bức ép vậy thì lão phu xin phụng bồi.”
Mọi người cùng nhau tấn công.
Tông Tiềm Nguyệt và người trong Tông Thị cũng hướng đến chỗ Tông Nhận Tư. Chung Khải Ba gật đầu với Lăng Việt Sơn rồi cũng tham gia trợ chiến, giúp Mai Mãn một tay.
Thủy Nhược Vân chưa từng thấy Phần Dương Ngũ Tuyệt Công, cũng không thấy gì đặc biệt. Nhưng khi nhìn thấy Đại Tiên Tông Nhận Tư thì rất tức giận, đây là người đã đâm Việt Sơn ca ca bị thương, nàng chỉ hận mình không có bản lĩnh, bằng không phải lên đó hung hăng giáo huấn hắn.
Lăng Việt Sơn thấy nắm tay nhỏ của nàng nắm chặt thì thấy buồn cười. Hắn vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng: “Nàng ở bên này xem là được rồi, phải ở bên cạnh cha nàng đó, phải ngoan nha.”
Nói xong cũng bay lên tham gia cuộc chiến.
Lăng Việt Sơn tấn công. Đậu Thăng Dũng, khi đánh thì hắn có chút thất vọng, hắn tấn công về phía Đậu Thăng Dũng vì cảm thấy ông ấy là môn chủ, võ công của ông ta chắc sẽ cao hơn Đại Tiên, Phần Dương Ngũ Tuyệt công của ông ta phải cao thâm hơn rất nhiều chứ. Hắn lo lắng bọn Mai Mãn không địch lại nên mới cố tình đến thế chỗ cho Chung Khải Ba. Không nghĩ tới đường đường là môn chủ mà cũng không mạnh hơn bọn Lang Nhãn là bao.
Bên bọn Tông Tiềm Nguyệt đang đấu với Đại Tiên, còn thêm Chung Khải Ba nữa nên xem như cũng có thể ứng phó. Thứ nhất, độc của Tông Tiềm Nguyệt đã được giải hết, võ công cũng tiến bộ không ít, thứ hai, cũng đã nghiên cứu qua võ công của Đại Tiên. Hoa Kiếm Trận cũng đã được cải tiến, uy lực tăng hơn nhiều. Vì vậy trong suốt trận chiến, Đại Tiên cũng không chiếm được ưu thế nào.
Hai bên đang chiến đấu một lúc, đột nhiên có một người xông đến. Động tác của hắn rất nhanh, hét lớn: “Dâm tặc La Diễm Môn, ai cũng có thể giết. Tông chủ, ta giúp các ngươi một tay.”
Lời còn chưa dứt, người đã xông tới. Hắn tham gia vào Hoa Kiếm trận, mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đâm một kiếm vào Tông Nhận Tư. Tông Nhận Tư thấy nguy hiểm, gặp cảnh này lại bất ngờ, hoảng loạn giơ tay đỡ chiêu thứ nhất, nhưng không tránh kịp chiêu thứ hai, bị một thanh kiếm đâm vào ngực.
Tông Nhận Tư không kịp kêu lên đã ngã xuống đất. Tông Tiềm Nguyệt nhìn qua, người đến là Đồng Thiên Sách. Trong lòng hắn thầm cảnh giác, ở đại hội Hắc Sát đó, hắn đã cứu hai người họ, bây giờ lại ra tay giết họ, đây là ý gì đây.
Bên phía Đậu Thăng Dũng thấy Đồng Thiên Sách tới thì vội vàng tìm cách bỏ chạy. Hắn nhắm ngay vào Niên Tâm Phù yếu nhất, xông tới, mũi kiếm cắt ngang cổ Niên Tâm Phù, con người trong khi nguy cấp sẽ bộc lộ bản năng cầu sinh, kiếm này vừa mạnh vừa nhanh, không thể ngăn cản. Thấy Niên Tâm Phù không kịp né tránh, Mai Mãn bất chấp mọi thứ lao mình ra đỡ. Lăng Việt Sơn vội vàng bấm cánh tay của Đậu Thăng Dũng, nhưng hắn chỉ có thể cản chút chút lực, nên trường kém đã chém vào vai của Mai Mãn, tạo ra một vết thương lớn. Mai Mãn bị chém nên ngã xuống đất, Đậu Thăng Dũng cũng không thèm nhìn, nhấc chân chạy.
Mọi người sửng sốt trong chốc lát, trong thời gian này Đậu Thăng Dũng đã chạy thoát thân, nhưng Đồng Thiên Sách không chút do dự, nhảy vụt lên đến gần hắn. Lăng Việt Sơn nhón chân, cũng đuổi theo hắn.
Đậu Thăng Dũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Đồng Thiên Sách, hoặc là hắn nóng lòng muốn chạy trốn, hoảng loạn không biết chọn đường trốn, hai ba bước đã bị Đồng Thiên Sách đuổi đến sát vách núi. Khi Lăng Việt Sơn đến, hắn chỉ nhìn thấy Đậu Thăng Dũng bị đánh rơi xuống váh đá. Đồng Thiên Sách đứng sát vách đá, không nhìn thấy bóng dáng của Đậu Thăng Dũng, xoay đầu gật đầu với Lăng Việt Sơn, khẽ mỉm cười.
Hắn chậm rãi đi về, ôm quyền hướng về phía Tông Tiềm Nguyệt và Thủy Thanh Hiền, giải thích vì không rõ tình hình trong đại hội Hắc Sát và không có bằng chứng nên không thể định tội La Diễm Môn. Nhưng mấy ngày nay hắn đã điều tra, quả nhiên La Diễm Môn làm nhiều chuyện ác, nghe tin họ muốn chạy trốn nên đã đuổi theo đến đây, không ngờ lại đúng lúc thấy hai bên đang chiến đấu.
Những gì hắn nói hợp tình hợp lý, vì vậy Tông Tiềm Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khách sáo đáp lễ, yêu cầu đem thi thể của Tông Nhận Tư về hoa cốc Tông Thị. Đồng Thiên Sách đồng ý. Cả hai bên nói vài câu, sau đó chia nhau ra đi. Lăng Việt Sơn nhìn Đồng Thiên Sách rời đi với một nhóm quân lính, trong lòng tự hỏi, rốt cuộc người này là ai đây.
Vì vậy, cứ như vậy La Diễm Môn đã biến mất trên giang hồ, mọi người đều vui mừng khôn xiết, nhưng nhiều thi thể của người bị hại vẫn chưa tìm được, rất nhiều người tìm kiếm ở các vách đá hoặc những chỗ ẩn núp để điều tra, Đồng Thiên Sách đã sắp xếp mọi chuyện và viết cáo thị cho mọi người. Cửu Vĩ Công Tử bị Đồng Thiên Sách cướp công nên rất không hài lòng, nhưng lần này hắn cũng không còn cách nào, hai người họ cứ ăn miếng trả miếng. Hai người nhanh chóng chân trước chân sau rời khỏi thành Phong Thăng, đi về phụ mệnh. Trước khi Cửu Vĩ rời đi, hắn đã nói chuyện với Niên Tâm Phù rất lâu, chuyện này tạo thành vướng mắc rất lớn trong lòng Mai Mãn.
Vết thương của Mai Mãn nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, bị thương ngoài da nhưng chảy khá nhiều máu. Trong lòng Niên Tâm Phù rất cảm kích, mấy ngày nay rất chăm sóc hắn. Khi Mai Mãn cởi trần để đổi thay thuốc, mặt hắn khô đến mức tím tái, tay cũng không biết phải để ở đâu mới được. Ngược lại, Niên Tâm Phù vẫn thản nhiên như thường, nhanh chóng thay xong cho hắn.
Niên Tâm Phù vừa đi ra ngoài, Chung Khải Ba đã cười và nói: “Mai Mãn, khuôn mặt ngươi đỏ lắm đó, râu cũng không che được rồi.”
Mai Mãn vô thức vuốt râu trên mặt, khàn giọng nói: “Lão tử không có, lão tử…Lão tử vốn đen…lão tử…đúng rồi, đều do mặt trời chiếu đó, nên mới đỏ như vậy.”
Bên ngoài cửa sổ, nắng chiều ngả về tây, đỏ rực.
Chung Khải Ba nhịn không được, phá lên cười, vỗ vai Mai Mãn: “Trung khí ngươi đầy đủ, xem ra vết thương sẽ không sao. Huynh đệ, không bằng ngươi nói chuyện với tiểu thư thử xem, để nàng giúp ngươi thăm dò ý của cô nương kia.”
Mai Mãn vội vàng xua tay, không biết nên nói gì: “Dò, dò ý gì, lão tử không có ý gì…Lão tử không thích nàng ta…Thật, Chung ca, ngươi đừng nói đùa, lão tử không có thích nàng.”
Lời còn chưa dứt, cả người đã sững lại, hai cánh tay còn hài hước giơ lên.
Lại thấy Niên Tâm Phù đi vào, bình tĩnh thắp đèn cho hắn, đặt bát thuốc xuống, lạnh nhạt nói: “Lát nữa nguội rồi hãy uống.”, rồi đi ra ngoài.
Xong rồi, nàng nhất định đã nghe được. Mai Mãn gục đầu xuống bàn, lớn tiếng bi thương: “Chung ca, ta hận ngươi…”
Ngày hôm sau, Niên Tâm Phù lặng lẽ rời đi, nàng để lại một bức thư trong phòng, trong bức thư, đầu tiên nàng cảm ơn mọi người đã cứu mạng và giúp đỡ nàng, sau đó nói nàng đã nói thù của sư môn đã báo, mặc dù không tìm được sư phụ, nhưng nàng vẫn phải đưa tro cốt của đồng môn về an táng, nàng cũng bày tỏ sẽ tiếp tục tìm những đồng môn khác và sư phụ. Mà đại ân không thể báo hết, nếu sau này có duyên gặp nhau, nếu có thể báo đáp được nàng nhất định dốc toàn lực giúp đỡ. Cuối cùng, cũng thấy được tên của Mai Mãn, nhưng chỉ kèm hai chữ, cảm ơn!
Mai Mãn cầm bức thư đọc đi đọc lại rồi ngồi ủ rũ. “Sau này nếu có duyên gặp lại,” câu nói này khiến trong lòng hắn nghẹn lại, chẳng phải có nghĩa là rất có thể sẽ không gặp được nhau sao? Hơn nữa, thư ngắn như vậy, sao không viết thêm mấy chữ, đối với hắn mà nói, chỉ có hai chữ cảm ơn, thật là quá ít. Tuy nhiên, không có ai khác được nêu tên, vì vậy hắn nên được coi là đặc biệt, phải không? hắn nghĩ đi nghĩ lại, thật sự bồn chồn.
“Mai Mãn!”
Lăng Việt Sơn vừa vào đã thấy vẻ mặt chết lặng của hắn, không hài lòng, đưa chân lên đá hắn: “Này. ngươi làm gì vậy, giả chết sao?”
“Sư phụ…”
Giọng nói của tên đần đó đầy sự ủy khuất, nhưng bản thân lại không hiểu rõ được.
Lăng Việt Sơn ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, nói: “Mai Mãn, đuổi theo nàng đi.”
“A?”
Khuôn mặt trong bộ râu rậm rạp, hai mắt kinh ngạc mở to.
Lăng Việt Sơn dùng vai đẩy hắn: “Thích thì theo đuổi đi!”
Nữ nhân này vừa lạnh lùng vừa hung dữ, hắn không thích như vậy, đẹp đẽ thì có ích gì, còn thua xa vẻ đáng yêu của Nhược Nhược của hắn. Nhưng tên đệ tử ngốc nghếch này lại như bị trúng tà, hắn đành giúp một tay thôi.
Mai Mãn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu thật mạnh: “Nàng sẽ không thích ta đâu.”
“Không đuổi theo làm sao biết nàng không thích ngươi? Ngươi không có gan thì đừng nói ngươi là đệ tử của ta, mất mặt!”
Nghĩ đến Lăng Việt Sơn hắn ban đầu, muốn theo đuổi cô nương người ta cũng không nghĩ xem nàng có thích hay không, nam tử hán đại trượng phu, phải xông lên phía trước. Nhìn hắn và Nhược Nhược bây giờ xem, không phải cũng thân mật ngọt ngào sao?
Mai Mãn nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không dám. Đuổi theo rồi, sẽ nói gì với nàng đây. Bình thường cũng có chuyện muốn nói nhưng nàng vừa nhìn hắn một cái thì hắn đã không biết nói gì. Bây giờ lại không có chuyện gì, hắn đuổi theo phải nói gì đây?
“Chỉ cần nói ngươi thích nàng, muốn cùng nàng chung sống. Sau đó đừng để ý nàng phản ứng thế nào, dây dưa trước rồi nói sau. Trước đây nàng cầm kiếm chém ngươi ngươi cũng không sợ, bây giờ sợ cái gì chứ.”
Lăng Việt Sơn đã hoàn toàn sao chép kinh nghiệm thành công của mình cho hắn.
“Nhưng mà, nếu nàng không thích ta, ta cứ dây dưa thì không tốt lắm.”
Khi Mai Mãn gặp Niên Tâm Phù, lòng tự ái của hắn vẫn rất cao, nếu không có được cái nhìn của nàng, hắn sẽ buồn biết bao.
Lăng Việt Sơn trước tiên trừng mắt xem thường nhìn hắn, thật là vô dụng, nói không thông được.
Mai Mãn do dự hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Sư phụ, nàng nói ta là người tốt, như vậy là có ý gì?”
“Ừm, cái này…”
Lăng Việt Sơn cảm thấy cái này không có nghĩa là thích, hắn nhìn Mai Mãn, vẻ mặt ngu ngốc, chắc hắn cũng không cảm thấy đây là thích đâu. Lăng Việt Sơn suy nghĩ một chút, an ủi: “Cái này cũng không bày tỏ người ta thích ngươi.”
Quả nhiên, Mai Mãn thất vọng cúi đầu, hắn cứ không dám xác định ý tứ trong câu này, hiểu theo nghĩa đen thì thật khó khăn.
Thủy Nhược Vân đỏ mặt đi vào, kéo kéo ống tay áo của Lăng Việt Sơn: “Việt Sơn ca ca, cha tìm chàng.”
Nàng nhìn dáng vẻ đáng thương của Mai Mãn, an ủi: “Mai Mãn, đừng buồn. Nói không chừng sau này có thể gặp lại. Nếu không, nếu không ngươi đuổi theo nàng đi.”
Hai người này, đúng là đưa chung một lời khuyên. Mai Mãn suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Tiểu sư nương, ngươi thấy sư phụ là người tốt sao?”
“A?”
Thủy Nhược Vân bị câu hỏi này làm cho bất ngờ. Lăng Việt Sơn háo hức nhìn nàng, hắn thật sự muốn biết câu trả lời.
“Ngươi cảm thấy sư phụ là người tốt sao?”
Mai Mãn lại hỏi.
Thủy Nhược Vân càng đỏ mặt, nhìn thấy Lăng Việt Sơn cười toe toét nhìn nàng, nàng nhỏ tiếng hờn dỗi nói: “Hắn không phải là người tốt, hắn là tên vô lại!”
Lăng Việt Sơn cười to, sợ Mai Mãn buồn trong lòng, nên vội vàng ôm nàng ra ngoài, vừa nói: “Mai Mãn, ngươi biết Nhược Nhược nhà ta tức giận sẽ hơi ngốc, lời nàng không thể tin, ngươi đừng để trong lòng.”
Ngược lại, hắn lại vui vẻ, không nhịn được cắn một ngụm vào má nàng.
Hai người đi rồi, Mai Mãn còn có thể nghe thấy Thủy Nhược Vân nũng nịu nói với Lăng Việt Sơn, “Ta tức giận sẽ ngốc thế nào…”
Trong lòng Mai Mãn chua xót, gia gia ngươi, lão tử là người tốt, lão tử không đuổi theo, kiên quyết không theo!