Thủy Thanh Hiền tìm Lăng Việt Sơn cũng không có chuyện gì khác, chính là nói chuyện thành thân. Trong lòng Lăng Việt Sơn tất nhiên là vui mừng, sự háo hức và vui sướng không che giấu được của hắn khiến Thủy Nhược Vân đỏ mặt, mà lão gia nhà họ Thủy chỉ có thể bất lực lắc đầu. Hiền tế mà ông tưởng tượng cho đứa con gái bảo bối của ông từ khi còn nhỏ thật sự quá khác với người này.
Lăng Việt Sơn không có cha mẹ, chỉ có một sư phụ, trước đó, Thủy Thanh Hiền trước đã phái người đến núi Việt Sơn mời lão nhân gia này đến nhưng trên núi Việt Sơn không có một ai. Theo lý, nếu mời được trưởng bối của Lăng Việt Sơn đến tham dự là tốt nhất, nhưng Thủy Thanh Hiền không thể đợi được nữa. Sự thân mật của cặp đôi này đã vượt quá giới hạn, huống chi Lăng Việt Sơn còn không màng lễ nghĩa, dám lẻn vào phòng của con gái trước mắt nhạc phụ tương lai, nếu không mau chóng tổ chức hôn lễ, để đến lúc con gái hắn lớn bụng thì thật là khó coi.
Về điểm này, nhạc mẫu Lâu Cầm rất không hài lòng với Lăng Việt Sơn, mặc dù bà chưa bao giờ gặp hắn nhưng bà cũng biết chàng trai trẻ này đã cứu Thủy Nhược Vân, nhưng bà cảm thấy lỗ tiểu tử này thừa dịp người gặp nguy mà lợi dụng con gái bà. Tuy Thủy Nhược Vân không phải con ruột của bà nhưng chính đứa con gái khôn khéo này đã giúp gia đình hòa thuận lần nữa, nên bà rất yêu thương nàng.
Bà vốn đã chọn trúng Trần Kiếm Phi, cũng cố ý sắp xếp cho mấy người họ ra ngoài du ngoạn, bồi dưỡng tình cảm, ai biết nửa đường lại thêm một Lăng Việt Sơn, suốt đường dây dưa lại được như ý. Theo lời báo cáo của Chung Khải Ba trên đường đi, tiểu tử này đã lợi dụn hết mọi thứ của con gái bà rồi, tất nhiên không thể không mau chóng thành hôn, nhưng bà lại rất không vui trong lòng.
Đương nhiên, Lăng Việt Sơn không biết trong nhà vẫn còn có một nhạc mẫu rắc rối đang đợi hắn, hắn là một đứa trẻ không có mẹ, đương nhiên cũng không biết khi có thêm một người mẹ thì sẽ như thế nào. Dù sao hắn chỉ muốn lập tức theo nhạc phụ về nhà thành thân với Nhược Nhược, chuyện này khiến hắn cảm thấy rất vui. Vì vậy, hắn vui vẻ nói lời tạm biệt với Tông Tiềm Nguyệt, dẫn theo Mai Mãn đang đau khổ vội vã về Tô Châu.
Nhà họ Thủy rất có danh vọng ở Tô Châu, trừ việc lão gia nhà họ Thủy có địa vị nhất định trên giang hồ, nhà họ Thủy con kinh doanh võ quán, cửa hàng lương thực và tiệm vải, là đại gia tộc ở Tô Châu. Tóm lại, ở chỗ này, nhà họ Thủy vừa có tiền vừa có thế. Thủy phủ cũng không nhỏ, tổng cộng có sáu viện, bố trí đơn giản tao nhã.
Lăng Việt Sơn không có nhiều cảm giác về lần đầu gặp mặt lãnh đạm với Lâu Cầm, nhưng hắn lại không chịu nổi cảnh tượng Thủy Nhược Vân vừa về nhà đã lao vào lòng Lâu Cầm nũng nịu khóc lóc, hắn rất muốn đoạt lại thê tử của mình. Lâu Cầm đau lòng cho bảo bối, bà thật sự rất nhớ đứa con gái ngoan ngoãn này, nên tối muốn ngủ với nàng, nói để tâm sự chuyện đã qua. Lăng Việt Sơn thầm nghĩ nếu Thủy Nhược Vân thật sự đồng ý tối nay bỏ mặt hắn, hắn nhất định ra tay cướp người, bỏ trốn một lần nữa.
May mắn là thê tử của Lăng thiếu hiệp có mắt nhìn, nhìn thấy sắc mặt Lăng tiểu gia khó coi, nên đã khéo léo từ chối, nói ban ngày sẽ dành nhiều thời gian trò chuyện với mẹ. Lâu Cầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không nói gì, Dư ma ma ở phía sau bà lộ lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Dư ma ma này là ma ma hồi môn của Lâu Cầm, ban đầu, khi cô gia Thủy Thanh Hiền kết hôn lần nữa thì chuyện rất nghiêm trọng, ngày nào Lâu Cầm cũng lấy nước mắt rửa mặt, Dư ma ma này đã chăm sóc bà từ nhỏ đến lớn, tất nhiên là đau lòng, nên giận dữ, bất bình thay cho bà. Bà vốn cũng ngại xuất thân giang hồ của cô gia Thủy Thanh Hiền, không xứng với tiểu thư nhà bà, lại không ngờ sau khi ông ta với cao, công thành danh toại rồi lại bắt đầu kết hôn lần nữa. Cuối cùng sau khi Tiêu Vân Nhi sinh Thủy Nhược Vân thì qua đời, chuyện này mới xem như là chấm dứt.
Vài năm sau, cảm tình giữa Lâu Cầm và Thủy Thanh Hiền đã khôi phục lại, Dư ma ma tự nhiên cảm thấy nếu năm đó không có hồ ly tinh Tiêu Vân Nhi này thì tiểu thư nhà bà sẽ không phải chịu đựng như vậy. Liên đới đến Thủy Nhược Vân là con gái do hồ ly tinh sinh ra nên bà cũng không muốn gặp. Nhưng chủ tớ khác biệt, bà tự biết chừng mực, tự nhiên sẽ không làm chuyện tổn thương chủ tử, gây khó dễ cho tiểu thư nhà mình. Nhưng bà là ma ma, có trách nhiệm dạy dỗ tiểu thư, nên tất nhiên bà sẽ tăng thêm phần nghiêm khắc. Cho nên trong phủ này, Thủy Nhược Vân sợ Dư ma ma nhất.
Lăng Việt Sơn không biết lão thái bà này là ai, cho dù biết hắn cũng không quan tâm. Hắn chỉ thấy lão bà này ở phía sau nhìn khinh thường, dĩ nhiên là hắn sẽ trừng mắt nhìn lại bà ta.
Đêm đó, Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân đang nằm trên giường, Thủy Nhược Vân kể cho hắn nghe cặn kẽ về các mối quan hệ lớn nhỏ trong nhà, các quy tắc ngắn dài, vân vân. Lăng Việt Sơn không để tâm những thứ này, hắm chỉ nói: “Chỉ cần họ đối xử tốt với nàng, ta sẽ không quản. Dù sao chờ thành hôn xong, ta sẽ dẫn nàng đi du sơn ngoạn thủy, thuận tiện tìm Sở Doanh tỷ của nàng. Ta sẽ mua một mảnh đất trong thành, xây một căn nhà của chúng ta, đến lúc chúng ta về, chúng ta sẽ ở trong nhà mới. Nàng nhớ cha mẹ thì về thăm. Ngày thường chúng ta ở nhà, muốn ngủ đến khi nào thì ngủ, muốn chơi gì thì chơi, muốn ăn gì ta cũng cho nàng ăn. Ta chỉ lo việc kiếm tiền nuôi gia đình, nàng chỉ việc sống vui vẻ qua ngày. Ai dám gây khó dễ cho nàng, dùng quy tắc hù dọa nàng, thì tiểu gia sẽ xé xác người đó.”
Thủy Nhược Vân vùi đầu vào trong ngực hắn, hốc mắt nóng lên, nàng biết hắn nói nghiêm túc, thật sự sẽ làm. Nàng ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: “Chàng sẽ chiều hư ta đó.”
Lăng Việt Sơn cười xấu xa: “Không sao, chiều hư thì ta sẽ thu thập nàng. Ta thích thu thập nàng.”
Thủy Nhược Vân đỏ mặt, người này, để người ta vừa cảm động xong đã không đứng đắn rồi, hiện nguyên hình nhanh như vậy.
Lăng Việt Sơn lại nói: “Đừng quên, chúng ta đã đồng ý, hai Tiểu Việt Sơn và ba Tiểu Nhược Nhược.”
Hắn rất hài lòng với những tính nhỏ của mình, thật là hạnh phúc.
Lăng Việt Sơn vui vẻ hạnh phúc, nhưng những người xung quanh hắn lại đang đau lòng. Ngoài Mai Mãn, còn có một người khác, Thủy Trọng Sở.
Thủy Trọng Sở vội vã về nhà vào ngày thứ năm sau khi Lăng Việt Sơn và những người khác về đến nhà. Khi Lăng Việt Sơn nhìn thấy hắn, hắn đang nói chuyện với một nam nhân trung niên, khuôn mặt cả hai đều nghiêm túc. Sau khi nói chuyện một lúc, nam nhân trung niên rời đi. Thủy Trọng Sở quay lại và nhìn thấy Lăng Việt Sơn, cuối cùng cũng mỉm cười. Tên tiểu tử thúi này, thật sự trở thành muội tế của hắn rồi.
Hai người xa cách gặp lại cũng không ôm ấp như huynh đệ, Lăng Việt Sơn cảm thấy chán ghét việc phải ôm hắn, Thủy Trọng Sở cũng không có tâm trạng đùa giỡn với tiểu tử thúi này. Nhưng hai người tự nhiên ngồi lại với nhau, nói hoài không hết chuyện.
Thủy Trọng Sở đã gầy đi, đen hơn, nhìn trưởng thành hơn nhiều. Một năm qua, hắn vẫn ở bên ngoài tìm Vương Sở Doanh, không biết đã đi qua bao nhiêu con đường, tìm bao nhiêu manh mối, hỏi qua bao nhiêu người. Kinh nghiệm một năm này dường như đã khiến hắn lột xác, đáng tiếc không có chút tin tức nào về giai nhân. Người trung niên vừa rồi chính là cha của Vương Sở Doanh, tổng quản gia nhà họ Thủy, Vương Nghĩa. Một năm nay, ông ấy cũng bôn ba bên ngoài để tìm tung tích con gái. Vừa rồi hai người họ nói với nhau để trao đổi manh mối.
Lăng Việt Sơn kể cho hắn nghe những gì họ đã thấy và nghe trên đường đến hoa cốc Tông Thị, những gì đã xảy ra ở hoa cốc, và cả đại hội Hắc Sát, vân vân. Nếu là trước đây, Thủy Trọng Sở nhất định sẽ hâm mộ, bây giờ, hắn đã trầm ổn hơn nhiều.
“Bây giờ, ta mới hiểu được tâm trạng của cha ta lúc đó, có vài thứ, sau khi ngươi mất đi, mới biết quý trọng nó. Việt Sơn, ngươi may mắn hơn ta nhiều.”
Thủy Trọng Sở cố tình trở về để tham gia hôn sự của muội muội, muội muội mà hắn yêu thương nhất đã có được hạnh phúc mà hắn không thể có được.
Đúng vậy, không thể có được, có lẽ đã lâu như vậy đã chôn vùi hy vọng của hắn, cũng có lẽ đã thất vọng quá nhiều lần, làm cho hắn nhụt chí, ở sâu trong đáy lòng, hắn cảm thấy hắn không thể vực dậy được.
Hôn lễ được định vào hai tháng sau, bởi vì có Thủy Trọng Sở bầu bạn, cho dù ban ngày Lăng Việt Sơn không gặp Thủy Nhược Vân cũng có thể qua được, so với mấy ngày đầu thì tốt hơn nhiều. Bởi vì Chung khải Ba bị gọi đi để tiếp nhận huấn luyện và báo cáo nhiệm vụ của mình, sau hôn lễ, hắn chính thức được điều động đến làm quản gia cho Lăng Việt Sơn, vì vậy không có người quen đưa họ đi dạo.
Mấy ngày nay, Lăng Việt Sơn nhàm chán đến mức chỉ có thể bắt Mai Mãn luyện công đánh nhau. Bây giờ có Thủy Trọng Sở rồi nên hắn kéo Thủy Trọng Sở và ai Mãn đi khắp thành Tô Châu, Lăng Việt Sơn có rất nhiều chuyện phải làm, kế hoạch của hắn là sau khi dẫn Nhược Nhược du ngoạn trở về thì cho nàng một sự bất ngờ thật lớn.
“Mua nhà xây sẵn không được sao?”
“Không được, nhà xây sẵn không phải kiểu ta muốn.”
Lăng Việt Sơn lấy ra một bản thiết kế, đây là bản vẽ thành công nhất sau khi hắn vẽ vài bản vẽ, tất nhiên hắn vẽ không tốt, cho nên bên cạnh hình vẽ có chằng chịt nhữn chú thích. Hắn còn tìm một thợ mộc, tính bản vẽ này cần miếng đất to cỡ nào. Sau mấy ngày chọn địa điểm, hỏi giá đất, cũng gây khá nhiều rắc rối cho mấy người trẻ tuổi này
Lăng Việt Sơn tính toán tiền của mình, về cơ bản đều đến từ Tông Tiềm Nguyệt và tiền của Tây Nha Thác, thật ra, hắn đã tiêu rất nhiều tiền. Hắn vốn không có khái niệm về tiền bạc, lại dẫn theo Thủy Nhược Vân, cái gì cũng cho nàng thứ tốt nhất, căn bản không tính toán tiền bạc gì cả. Dĩ nhiên, vừa bắt đầu đã kiếm được số tiền lớn khiến cho hắn rất tự tin. Nhưng để mua đất xây nhà, mua gia sản thì không phải số tiền nhỏ, hắn còn phải đưa Thủy Nhược Vân đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, tính toán chi phí từ hoa cốc về Tô Châu, con số này cũng khá đáng sợ.
Thủy Trọng Sở không thể chịu nổi hắn, với số tiền mà hắn ta tiêu trên đoạn đường ngắn cũng đủ cho hắn ở bên ngoài bôn ba ba năm. Lăng việt Sơn không biết tự kiểm điểm bản thân, cảm thấy mình tiêu đồng nào cũng đáng, rất nhiều món đồ nhỏ muốn mua cho Nhược Nhược đã bị nàng ngăn cản. Tiền nên sài phải sài, nhưng Lăng Việt Sơn cũng biết, phải biết kiếm tiền nữa. Vì vậy, trong những ngày qua, ngoài việc tiêu tiền, hắn phải thỉnh giáo xin lời khuyên về cách kiếm tiền.
Nhưng kiếm tiền không phải hai ba ngày là có thể nghĩ ra, hơn nữa hắn chưa có kinh nghiệm, may mắn tạm thời hắn còn đủ tiền, đủ để hắn sống qua mấy năm để chậm rãi nghĩ ra biện pháp kiếm tiền..
Cặp đôi này, ban ngày, ai cũng bận rộn, Thủy Nhược Vân bị kéo đi thử giá y, làm đồ cưới, thêu thùa, học các loại gia quy. Lăng Việt Sơn bận rộn với những tính toán của mình, dĩ nhiên cũng không tránh được chuyện chuẩn bị lễ vật dặm hỏi, thử đồ cưới, mua sắm và chuẩn bị các vấn đề khác, vân vân. Bởi vì Lăng Việt Sơn không có người thân, hôn lễ làm tại nhà gái, hơn nữa họ bôn ba bên ngoài đã lâu, vốn đã là phu thê thật sự, nhà họ Thủy không muốn người bên ngoài đồn đãi cho nên cũng miễn qua nhiều lễ nghi, mời khách đều là người trong nhà, và những người có quan hệ đặc biệt như bạn cũ, dù sao cũng là chuyện vui, không thể để con gái chịu ấm ức.
Lăng Việt Sơn là một dã tiểu tử sao có thể hiểu được chuyện này, trước hôn lễ, hắn cũng bị bắt học nhiều thứ, sự sắp xếp bị vô số lễ nghi quấy nhiễu, lại không gặp Thủy Nhược Vân được mấy lần, thậm chí còn không nói được mấy câu. Cho nên nếu buổi tối không được ở cùng phòng với Thủy Nhược Vân, ngay cả thời gian ôm ấp nói chuyện cũng không có thì hắn sẽ thật sự trở mặt.
Lâu Cầm mặc kệ hắn thế nào, nói trước hôn lễ, đàn gái không thể gặp mặt đàn trai, phải chờ sau khi bái đường. Có Thủy lão gia còn cho lỗ tiểu tử kia cầu tình, nói giang hồ không câu nệ tiểu tiết, không cần quá để ý. Được rồi, lúc rảnh bà đồng ý cho gặp một lần, buổi tốt cùng phòng thì tuyệt đối không được, đây là chuyện gì chứ? Nói ra há chẳng phải sẽ làm sẽ làm trò cười cho người ta sao, danh dự của con gái họ thì sao đây? Dĩ nhiên bà sẽ không trực tiếp nói với lỗ tiểu tử kia, bà sợ mình bị tức chết, bà để Thủy Trọng Sở và lão gia đi nói.
Vì vậy, hai cha con bắt đầu giáo dục dã tiểu tử Lăng Việt Sơn, đáng tiếc hắn ngoan cố nghe không lọt tai. Nói bị người khác cười nhạo thì sao, ai dám cưới hắn sẽ đánh người đó, dám giễu cợt Nhược Nhược nhà hắn hắn sẽ làm cho người đó sẽ không thể làm được gì khác ngoại trừ việc cười. Tóm lại, kết quả cuối cùng sau khi thương lượng chính là ngoài mặt Lăng thiếu hiệp sẽ đáp ứng yêu cầu, nhưng thực hiện thế nào thì chỉ cần Thủy lão gia đừng quá truy cứu là được.
Thủy Thanh Hiền đã rút ra được một vài bài học, biết rằng so đo với lỗ tiểu tử này cuối cùng sẽ khiến mình chịu ấm ức, huống chi mấy ngày nay, hắn thấy được trừ việc không có quy củ thì tiểu tử này có nhân phẩm và bản lĩnh tốt, đối xử với con gái mình cũng tốt, đúng là không còn gì để nói. Cho nên chỉ cần hắn đừng quá đáng, không làm mọi chuyện quá khó coi thì ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vì vậy, mỗi đêm, một tên trộm đều lẻn vào khuê phòng của cô nương nhà họ Thủy, tránh tai mắt đang trực đêm để ôm thê tử mình ngủ Chỉ là dù sao cũng có người ngoài canh giữ, cho nên Lăng thiếu hiệp cũng không thể làm chuyện xấu, nhưng Lăng Việt Sơn cũng thỏa mãn, dù sao thì chờ hai tháng nữa là được.
Cuối cùng, hai tháng bận rộn trôi qua nhanh chóng, nhưng ngày trước hôn lễ ba ngày, bọn họ nhận được phần quà tặng của Tây Nha Thác. Tây Nha Thác đã cố ý tặng một món quà, nhưng điều quan trọng nhất thật sự là bức thư của hắn. Trong thư, hắn nói rằng Vương Sở Doanh đang nằm trong tay hắn, nếu hắn muốn mang nàng về, thì phải đưa Tây Nha Lãng Thanh đến tộc Độc Long ở Miêu Cương.