Lăng Việt Sơn và những người khác nhìn thấy cáo thị và ngay lập tức kiểm tra tình hình trong thành đó. Lúc đầu, hắn nghĩ rằng có dâm tặc mượn danh Đại Đạo Dạ Hương để làm chuyện ác. Nhưng theo lời miêu tả của người trong thành, nói mấy ngày trước, người giàu nhất thành là Lữ lão gia, nhà họ nhận được thư của Dạ Hương, nói mười ngày sau sẽ mang tiểu thư nhà họ Lữ đi. Tiểu thư nhà họ Lưu nhận được thư thì cứ ở trong phòng, trong lòng thấp thỏm không yên.
Hơn nữa, mấy ngày nay, tin đồn Đại Đạo Dạ Hương tái xuất càng ngày càng nhiều, không biết là ai lợi hại như vậy, đã điều tra được lại lịch của Đại Đạo Dạ Hương. Tin tức thật thật giả giả cứ được đồn đi, nghe nói họ là người đến từ tộc Độc Long ở Miêu Cương, Dạ Hương không phải là hai người, mà là một nhóm người, thực tế đó là một tổ chức. Lại nghe nói tộc trưởng tộc Độc Long là một tên yêu ma mắt xanh, lần này ra ngoài, dẫn theo Dạ Hương để làm hại giang hồ.
Lăng Việt Sơn và những người khác tràn đầy nghi ngờ, mớ hỗn độn này nhất định có liên quan đến Đại Đạo Dạ Hương, đúng vậy, đến từ tộc Độc Long, có đôi mắt màu xanh, chính là ám chỉ Tây Nha Thác. Nhưng sao lại gộp hai người họ lại với nhau? Nhưng dù như thế nào, lần này Tây Nha Thác gặp chuyện phiền phức rồi, Đại Đạo Dạ Hương đến từ tộc Độc Long ở Miêu Cương là sự thật, bất luận Dạ Hương có phải làm một nhóm người hay không thì chẳng qua chỉ là quân làm ác, dù sao lần này cũng lấy Tây Nha Thác ra đỡ, nếu hắn muốn tự mình phủi sạch sẽ chuyện này chỉ sợ là cũng không dễ dàng.
Một mặt, Lăng Việt Sơn cũng tiếp tục điều tra trong thành, mặt khác, họ nhanh chóng liên hệ với tổ chức Nguyệt Ảnh để điều tra tình hình của Tây Nha Lãng Thanh và những người khác xem họ có gặp phiền phức gì không.
Nhưng trước khi tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây, sự hỗn loạn trong thành đã trở nên lớn hơn. Hóa ra là do trùng hợp như vậy, một số người trong võ lâm đã tụ tập ở đây, thảo luận chuyện La Diễm Môn bị diệt môn, bởi vì đã có mấy người trong võ lâm bị giết vì Phần Dương Ngũ Tuyệt Công, nếu La Diễm Môn đã bị tiêu diệt, vậy sao còn có người bị giết bởi Phần Dương Ngũ Tuyệt Công? Sau đó lại đúng lúc, nghe nói Đại Đạo Dạ Hương xuất hiện gần đây, lần này ý chí chiến đấu của họ sôi sục, kéo nhau vào thành, thề phải tìm cho ra Dạ Hương và La Diễm Môn, tiêu diệt sạch sẽ thứ bại hoại của võ lâm.
Tây Nha Lãng Thanh nhận được tin tức, khi chạy vào thành, bầu không khí trong thành đã quỷ dị, xơ xác, tiêu điều. Thỉnh thoản trên đường sẽ nhìn thấy mấy nhóm người mặc đồ giang hồ cầm vũ khí đi lại, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa dẹp tiệm, nha môn thì tăng cường bổ khoái đi tuần tra, sợ trong thành sẽ xảy ra chuyện, người dân trong thành cũng đóng cửa, người người tự đề phòng, không chỉ sợ Dạ Hương tới cướp khuê nữa nhà mình, mà cả thành toàn là người trong giang hồ, ai biết được ai tốt ai xấu, không thể động vào họ được.
Tây Nha Lãng Thanh và Tông Tú Bình đi thẳng đến nhà trọ Lăng Việt Sơn đang ở, giải thích cặn kẽ lý do: “Hôm sau chúng tôi đã phát hiện A Thanh đã biến mất, mấy ngày nay chúng tôi cũng đang đi tìm nó, nhưng không có tin tức. Vốn muốn xem có phải Tây Nha Thác bày mưu kế gì không nhưng hắn vẫn không có động tĩnh. Bây giờ nhìn lại có lẽ chuyện trong thành này có liên quan đến hắn, chắc hắn cũng sợ phiền phức nên không muốn tùy tiện xuất hiện.”
Lăng Việt Sơn nói: “Như vậy, Đại Đạo Dạ Hương tái xuất giang hồ, chẳng lẽ là A Thanh?”
“Chín phần mười là vậy.”
“Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy? Không phải hắn đã nghĩ thông rồi sao?”
Họ không nghĩ ra được chuyện này. Chẳng lẽ bởi vì chuyện Tây Nha Thác dùng mọi cách găn cản họ về hoa cốc, khiến cho Tây Nha Thanh thấy cuộc sống này không còn hy vọng, nên tự mình bỏ đi, kết thúc cuộc đời này?
Tây Nha Lãng Thanh đau lòng: “Đứa con xấu xa này…”
Hắn nghẹn nào, không biết nói thế nào, Dạ Hương làm người ta tức điên không phải là chuyện ngày một ngày hai, nếu không phải đó là con ruột của hắn, nếu không phải người làm cha như hắn bất lực, biết con mình phải sống trong sự hành hạ lâu như vậy, hắn sợ hắn cũng sẽ như người khác, hận Dạ Hương thấu xương, chỉ muốn diệt trừ để tránh hậu họa về sau.
Thủy Nhược Vân nghe nói tiểu thư nhà họ Lưu gặp nạn thì cũng nhớ đến thảm án của tiểu thư nhà họ Lý, bản thân bị Dạ Hương truy đuổi, Sở Doanh tỷ bị mất tích, thiếu chút nữa thì ca ca mất mạng, nỗi sợ hãi với Đại Đạo Dạ Hương càng tăng thêm lên. Mấy ngày vào thành, nàng không rời Lăng Việt Sơn nửa bước, buổi tối thậm chí còn gặp lại ác mộng đã lâu không thấy.
Tây Nha Lãng Thanh biết tâm tư của nàng, trong lòng càng thêm xấu hổ, hắn ích kỷ vì con trai mình, liên lụy đến nhiều người tốt như vậy, hắn cũng rất áy náy, bèn nói: “Việt Sơn, trước đây ta may mắn có ngươi giúp đỡ, cha con ta cũng đã có được thời gian ở bên nhau ngắn ngủ, việc này đã vượt xa dự tính của ta. Sau này, dù có xảy ra chuyện gì, cứ để phu thê ta gánh vác, ngươi đừng xen vào nữa. Ta và con trai ta đều mang nhiều tội lỗi, quả thật không thể liên lụy các ngươi được nữa.”
Lăng Việt Sơn biết rằng chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, quan trọng nhất là, nếu Đại Đạo Dạ Hương muốn phạm tội lần nữa, thì họ không có lý do gì để ngăn cản những người khác cản trở tội ác của Đại Đạo Dạ Hương, nếu không, chẳng phải Lăng Việt Sơn hắn sẽ thành người tiếp tay cho giặc hay sao? Nhưng nếu họ tìm ra được căn nguyên của mọi chuyện, liệu Tây Nha Lãng Thanh có phải thể giúp Tây Nha Thanh quay lại, dùng cách hòa giải để giải quyết được hay không? Có thể Lăng Việt Sơn có ý nói nhưng Thủy Trọng Sở lại có ý kiến khác.
Thủy Trọng Sở lúng túng liếc nhìn Tây Nha Lãng Thanh, có mấy lời không thể không nói: “Lãng Thanh thúc, chắc thúc cũng biết, Dạ Hương gây án trong giang hồ không phải là ít, coi như không có chuyện của nhà họ Lữ, cũng có người muốn tính nợ cũ, xem chừng người trong giang hồ cũng không muốn dùng cách hòa giải để giải quyết.”
Nói cách khác, thân phận của Dạ Hương đã bại lộ, chỉ có một con đường chết. Đến nước này còn muốn quay đầu là bờ, dễ nói vậy sao.
“Chẳng lẽ, hắn không muốn quay đầu?”
Trong lúc mọi người đang yên lặng, Thủy Nhược Vân nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không còn hy vọng. Ban đầu, Tây Nha Thác dùng ta để lợi dụng, uy hiếp Việt Sơn ca ca, khi biết mình không còn hy vọng vọng gì ta thà chết cũng không muốn để Tây Nha Thác được như ý.”
Trái tim của Tây Nha Lãng Thanh đột nhiên chùng xuống.
Trước ngày được ghi trong thư của Đại Đạo Dạ Hương, mọi người đã cố gắng hết sức tìm tung tích của Tây Nha Thanh, nhưng họ vẫn không tìm thấy gì. Vì mạng sống của con trai mình, Tây Nha Lãng Thanh muốn thử bất cứ cách nào, thậm chí hắn còn tìm đến những tay lão luyện trong giang hồ, hy vọng khi họ bắt được Dạ Hương sẽ không lấy mạng của hắn, nửa đời trước hắn làm cha nhưng không có cơ hội dạy dỗ con trai mình, tất nhiên sẽ phế võ công của nó, đem nó lên núi ẩn cứ, tuyệt đối không bước bào thế tục nửa bước.
Thật đáng tiếc tấm lòng của người làm cha như Tây Nha Lãng Thanh không được đồng tình. Những người này cũng mang theo nhiều hận thù với Dạ Hương mà đến, tính mạng của con trai Tây Nha Lãng Thanh là mạng người, con của người khác không phải mạng người sao? Mọi người thấy có người liên đới trách nhiệm đưa tới cửa, chính là mù quáng, tính từng món nợ một, đem những chuyện ác độc của Dạ Hương kể ra, đúng là làm người ta tức lộn ruột, người thần phẫn nộ, Tây Nha Lãng Thanh xấu hổ không chịu được, mọi người càng nói càng phẫn nộ, thiếu chút nữa đã ép người làm cha như Tây Nha Lãng Thanh tự vẫn từ trần.
Cuối cùng, Lăng Việt Sơn, Thủy Trọng Sở và những người khác nghe tin chạy đến, hết sức bảo vệ Tây Nha Lãng Thanh, nói hắn không liên quan gì đến tội ác của Dạ Hương, chẳng qua là con trai thất lạc nhiều năm, chỉ muốn cầu tình vì con trai ruột, họ cũng bị Tây Nha Thác của tộc Độc Long làm hại, dĩ nhiên không đề cập đến chuyện cấm kỵ giữ hai người. Mấy người trong giang hồ này đều đã nhìn thấy thần uy của Lăng Việt Sơn ở dãy núi Diệu Dương, coi như chịu ân cứu mạng của vị Lăng thiếu hiệp này, cũng không dây dưa chuyện này nữa, mới có thể đưa Tây Nha Lãng Thanh thoát thân.
Chỉ trong vài ngày, Tây Nha Lãng Thanh dường như đã già đi mười tuổi, cả người phờ phạc. hắn dường như đang ở trong ngục luyện tội chờ đợi tin tức nào từ con trai mình, nhưng cũng vô ích. Cho đến khi ngày được chỉ định.
Vào ngày hôm đó, tất cả những người trong giang hồ đã tập trung tại nhà họ Lữ, canh giữ khuê phòng của tiểu thư nhà họ Lữ. Hoàng hôn đang dần lặn, mặt đất phủ một màu vàng trầm, mọi người đều cầm vũ khí đứng gác.
Tây Nha Lãng Thanh và Tông Tú Bình cũng đến, họ lo lắng nhìn xung quanh, nếu còn một tia hy vọng, họ vẫn không muốn từ bỏ. Lăng Việt Sơn mang theo Thủy Nhược Vân, ngồi trên một cái cây lớn ở xa, hắn hứa với nàng rằng hắn sẽ không lỗ mãng nhúng tay vào. Trên thực tế, trước khi đến đây, Tây Nha Lãng Thanh đã nghiêm túc nói với họ, xin đừng nhúng tay vào chuyện này, cha con họ cam chịu sống chết, không muốn gây phiền phức cho người khác. Bên cạnh đó, một khi họ can thiệp, họ có thể trở thành kẻ thù của giang hồ.
Mai Mãn và Thủy Trọng Sở ngồi ở bên cạnh, Thủy Trọng Sở cảm thấy không thể diễn tả được, nếu không phải Đại Đạo Dạ Hương, Sở Doanh sẽ không mất tích, không mất trí nhớ, vẫn ở bên cạnh hắn, nhưng nếu không phải Đại Đạo Dạ Hương, Sở Doanh có còn hay không? Có thể đã bị người của Tây Nha Thác cưỡng gian đến chết. Dù thế nào vào đêm nay, Dạ Hương cũng phải đối mặt với số mạng của mình.
Trong lúc mọi người đang hồi hộp chờ đợi thì bỗng nghe thấy một người hét lên: “Nhìn kìa, trên nóc nhà”.
Chỉ nhìn thấy có một người mặc đồ đen, đưa lưng về phía nắng chiều, ngồi trên nóc nhà, nhìn bọn họ. Đó không phải Tây Nha Thanh thì là ai. Thần thái hắn sáng láng, đôi mắt sáng ngời, không có một chút hoảng loạn sợ hãi, không giống với dáng vẻ lo lắng và mệt mỏi của Tây Nha Lãng Thanh.
Những người phía dưới đã mở miệng chửi bới, trong đó có vài người trong giang hồ, trước đó đã từng tham gia truy bắt Dạ Hương, bây giờ xác nhận người tới là Dạ Hương, ngày này cũng quá mức to gan, trời chưa tối mà đãn đến. Tây Nha Thanh cười nhạt: “Ta sợ các ngươi chờ lâu sẽ mệt.”
Mọi người nhìn thấy hắn bình tĩnh ngồi ở trên mái nhà, cũng không biết hắn che giấu chuyện gì, cũng không có ai liều lĩnh đi lên bắt hắn. Sau đó Tây Nha Thanh lại nói: “Các ngươi đang đợi nhiều như vậy, không phải chỉ muốn giết ta thôi sao? Tại sao đến cuối cùng lại nhát gan như vậy?”
Tây Nha Lãng Thanh từ bên dưới hét lớn: “A Thanh …”
Gọi tên hắn, nhưng không biết nên nói gì.
Tây Nha Thanh nhìn hắn cười nói: “Đừng ngốc nữa, không ai sẽ bỏ qua cho ta, ta không trốn tránh nữa, muốn đánh muốn giết cứ tự nhiên đi.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thắc mắc trong đầu hắn đang nghĩ gì. Tây Nha Thanh phát ra tiếng cười quỷ dị, lập tức nhảy ra ngoài, chĩa kiếm về phía mọi người, lớn tiếng nói: “Các ngươi đều hèn nhát như chuột nhắt, Dạ Hương chỉ còn một người mà các ngươi không dám xông đến, luôn miệng nói phải báo thù, hừ, chỉ biết khoa tương khoác lác. Có bản lĩnh thì tới đây đi, để ta xem thử, hôm nay có tể giết được mấy người.”
Hai người bị những lời này kích động, chịu không nổi nữa, xông về phía trước. Tất nhiê, Dạ Hương đã sớm có chuẩn bị, hắn đá một miếng ngói về phía một người, một kiếm đâm thẳng vào một người khác, hai người nhảy lên còn chưa đứng vững đã bị đánh bại. Trong các loại võ công của Dạ Hương, khinh công là tốt nhất, thân thủ của hắn rất nhanh, chiêu thức kỳ lạ, trong chốc lát đã đả thương một người, đá hắn xuống nóc nhà.
Thấy vậy, hai người khác trong võ lâm lại nhảy bổ lên, Dạ Hương lấy một chọi ba, đánh một trận kịch liệt, càng đánh càng hăng.
Trời đã nhá nhem tối, trăng đã ló dạng, lại có thêm hai người nhảy lên mái nhà, Tây Nha Thanh lợi hại cỡ nào cũng bị áp đảo, trên người đã bị rạch ra hai vết máu, nhưng hắn lại có vẻ hoàn toàn khác, giống như bù nhìn, chỉ biết giết giết. Tây Nha Lãng Thanh ở dưới đó rất đau lòng, lớn tiếng hét lên: “A Thanh, đừng mắc thêm sai lầm nữa…”
Trong tiếng hắn kêu la, Tây Nha Thanh không ngừng tấn công, lại chém ngã một người.
Thủy Nhược Vân nhìn từ xa, ôm cánh tay của Lăng Việt Sơn, rơi nước mắt: “A Thanh hắn, chẳng lẽ chỉ có thể làm vậy thôi sao, hắn không muốn có cuộc sống mới sao.”
Nàng vùi đầu vào ngực Lăng Việt Sơn, không đành lòng nhìn nữa, người có tâm tư nhạy cảm như nàng cũng đã mơ hồ biết.
Lại có thêm ba người nhảy lên mái nhà, trực tiếp khiêu chiến Tây Nha Thanh, sáu chọi một, trên thực tế, kẻ thắng người thua đã định, thể lực Tây Nha Thanh đang suy yếu, trận chiến sẽ không tiếp tục được lâu. Nhưng hắn không có ý định ngừng chiến cầu xin tha thứ, cũng không thể hiện bất kỳ ý định trốn thoát. Cuối cùng, hắn bị đá bay và nặng nề ngã xuống phía bên kia của mái nhà, một kiếm khách nhảy lên, chém một kiếm lên, lao thẳng đến chỗ Tây Nha Thanh.
Ánh kiếm làm chói mắt Tây Nha Thanh, nhưng trong lòng hắn mơ hồ có một chút mong đợi. Nhìn thấy thanh kiếm sắp chém xuống, Tây Nha Lãng Thanh không thể chịu đựng được nữa, hắn cố gắng hết sức, lao lên, chặn thanh kiếm kia.
“Ngươi có ý gì đây?”
Đối phương tức giận quát.
Hai mắt Tây Nha Lãng Thanh đỏ hoe, tay run lên: “Nó là con trai ta, cho dù nó phạm sai lầm lớn, nó vẫn là con ta, bất luận kết quả như thế nào, cha con chúng ta cũng sẽ cùng nhau gánh vác.”
Hàng chục người ở trên mái nhà và đứng dưới mái nhà đều lớn tiếng chửi mắng. Gánh vác? Dễ vậy sao, nợ máu phải trả bằng máu, mới có thể giải được thù oán này.
Tây Nha Thanh nằm đó, cảm thấy đêm nay trăng rất sáng, cha đứng trước mặt, bóng lưng thật cao. Tây Nha Thanh mỉm cười, hóa ra ca nói không sai, đúng là có cuộc sống mới. Hắn đột nhiên nhảy ra, xông tới chỗ Tây Nha Lãng Thanh, đối diện với mấy người đang chuẩn bị liều mạng với Tây Nha Lãng Thanh, còn chưa ra tay, đã bị hành động của Tây Nha Thanh làm cho mơ hồ.
Tây Nha Thanh tấn công dữ dội, xông tới trong nháy mắt, Tây Nha Lãng Thanh kinh ngạc quay lại, hắn chưa kịp phản ứng, Tây Nha Thanh đã bị Tây Nha Thanh nắm lấy cổ tay hắn, trường kiếm nhẹ xoay, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới mặt trăng, mũi kiếm lặp tức găm vào ngực Tây Nha Thanh.
Tây Nha Lãng Thanh kinh hãi, tay thả lỏng, vươn tay ôm lấy đứa con trai đang mềm nhũn của mình. Khóe miệng Tây Nha Thanh nở một nụ cười hạnh phúc, hắn dựa đầu vào ngực của cha mình, nhẹ nhàng nói: “Cha, đưa con về nhà đi!”
Bây giờ thì ổn rồi, sẽ không ai ngăn cản nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cha, nhưng cũng là lần cuối cùng trong đời.
Tây Nha Lãng Thanh thất thần ôm thi thể, hắn đã mong đợi tiếng cha này từ lâu, nhưng không ngờ lại được nghe tiếng cha trong hoàn cảnh như vậy. Hắn hoảng sợ, cả người chết lặng, tứ chi lạnh như băng, ôm con trai thật lâu mới thất thanh đau khổ khóc thảm thiết.
Mọi người đều sững sờ trước sự thay đổi đột ngột này. Tông Tú Bình đang khóc, đôi mắt nàng nhòe đi vì nước mắt, nhưng trong lòng lại sáng như gương, hiểu được Tây Nha Thác sẽ không còn gì để đe dọa họ nữa.
Lăng Việt Sơn ôm lấy Thủy Nhược Vân đang run rẩy trong nước mắt, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Tây Nha Thác, hãy đợi đấy!