Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 87



Chuyện của Đại Đạo Dạ Hương coi như giải quyết như vậy, cái chết có thể rửa tất cả, người cha đáng thương vẫn còn đau lòng, mấy người giang hồ qua xem, thấy Đại Đạo Dạ Hương đã thật sự tắt thở, thế là bực bội nhảy xuống, nói cùng những người bên dưới. Tông Tú Bình đến bên Tây Nha Lãng Thanh và ôm hai cha con họ vào lòng.

Đám đông dần dần giải tán, Tây Nha Lãng Thanh quyết định mang con trai rời khỏi nơi này trước. Không biết vì sao Thủy Nhược Vân khóc đến mơ màng, phát sốt nhẹ, Lăng Việt Sơn rất lo lắng, dẫn nàng đi kiếm đại phu, hắn để cho Mai Mãn và tổ chức Nguyệt Ảnh đi cùng Tây Nha Lãng Thanh, đề phòng Tây Nha Thác tấn công.

Thủy Trọng Sở không đi cùng bọn họ, hắn chỉ ngồi một mình ở đó, hồi lâu, trời bắt đầu có chút mưa phùn, vừa rồi trời đầy sao, trăng sáng trong veo, nhưng bây giờ đã là một bầu trời u tối.

Hắn đi một lúc dưới trời mưa phùn, ven đường có tửu lâu nhà trọ, khách khứa cũng không ít, giọng nói và ánh đèn hình như có chút ấm áp, Thủy Trọng Sở ngơ ngẩn đi vào, gọi hai bình rượu. Không biết lúc này, Sở Doanh đang làm gì? Nếu một ngày nào đó nàng lấy lại được trí nhớ, liệu nàng có nhớ được trải nghiệm khi cùng Nhược Vân bỏ trốn không, nàng thật dũng cảm, lao khỏi xe ngựa và cùng Nhược Vân chạy trốn. Nếu nàng biết Đại Đạo Dạ Hương, kẻ đã làm họ hoảng sợ, thiếu chút nữa đã hại chết mọi người, một người thì đang ở bên cạnh nàng, một người thì đang hạnh phúc yên lòng ở trong lòng cha mình, không biết nàng sẽ có cảm nghĩ gì.

Tất cả những chuyện này như một giấc mơ vậy, giống như cách đây không lâu hắn và Việt Sơn ở trong Lý Phủ nghe được tiếng khóc thảm thiết của tiểu thư nhà họ Lý vì bị hại, lúc này hắn lại một mình ngồi đây thương cảm cho kết cục của Dạ Hương. Thủy Trọng Sở uống mấy bát rượu, ngẩn người nhìn cảnh đường phố bên ngoài, thật ra cũng không có cảnh đường phố gì, trời mưa lớn, màn mưa che mất tầm mắt, nhìn không rõ cái gì, hắn nâng chén rượu lớn trong tay lên, hắn ngửa đầu uống cạn một chén nữa.

Bên kia, Lăng Việt Sơn cũng không yên, khi hắn trở lại nhà trọ, Thủy Nhược Vân thật sự đã phát sốt. Để tiểu nhị mời một đại phu đội mưa đên, chẩn đoán được mạch rất lộn xộn, thậm chí không thể nói rõ, đưa ra đơn thuốc cũng khiến Lăng Việt Sơn không hài lòng, hỏi thêm mấy câu đã chạy, hóa ra chỉ là tên lang băm.

Lần này đã chọc giận Lăng Việt Sơn, hắn đi xuống lầu và túm lấy tiểu nhị mắng mỏ suốt, khiến tiểu nhị co rụt cổ lại vì sợ hãi, tối nay trong Lữ phủ có đại chiến, rất nhiều người bị thương, một số đại phu trong thành đã bị mời đi. Vốn tưởng rằng tiểu cô nương chỉ bị thương hàn, tìm đại phu kê đơn thuốc cho ra mồ hôi là được, ai ngờ tiểu gia này còn biết y thuật, cẩn thận vặn hỏi đại phu, hỏi cho đại phu không nói được gì luôn.

Thấy vị tiểu gia này có yêu cầu rất cao, không thể lừa gạt cho qua được, lần này dọa tiểu nhị không nhẹ, hắn không biết đi tìm đại phu ở đâu đây, bây giờ đang mưa lớn, gấp đến nỗi toát mồ hôi lạnh, hắn run lên vì sợ tiểu gia này sẽ cho hắn một chưởng. Lúc này trước cửa quán trọ thiếu gia này khá khắt khe, không thể vượt qua được, Tiểu nhị vô cùng sợ hãi, không biết tìm đại phu ở đâu, trời lại mưa to như vậy, trán hắn đổ mồ hôi và run lên vì lo lắng. rằng nam nhân có vẻ ngoài hung dữ này sẽ chặt đứt hắn chỉ bằng một lòng bàn tay. Lúc này, một chiếc xe ngựa vội vàng dừng ở cửa quán trọ, trên xe ngựa đặt một tấm gỗ hình vuông, một nha hoàn đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ đi ra, một cô nương bên cạnh cầm ô che cho công tử trẻ tuổi.

Công tử kia bị đẩy vào trong mắng: “Nữ nhân ngu ngốc này, che dù cẩn thận hơn được không, ngươi ướt hết rồi, ngươi thử bị bệnh xem…”

Nữ nhân kia gấp dù lại, dường như nàng đã quen với tiếng quát của công tử đó, nàng thuận thế đưa dù cho công tử kia, nói: “Được rồi, được rồi, giao cho ngươi che được chưa.”

Vừa nói, nàng vừa đảm nhận công việc của nha hoàn, đi đẩy chiếc xe lăn bằng gỗ vào bên trong. Hộ vệ đã vội vàng hỏi chủ quán một gian phòng, sau đó kéo một tiểu nhị dẫn đường đi thẳng vào phòng bếp ở hậu viện, nghe hắn nói với tiểu nhị rằng muốn lấy rất nhiều gừng và hành lá.

Chiếc xe lăn bằng gỗ thực ra khá nặng, cô nương kia và hai tiểu nhị khác phải khiêng nó lên cầu thang, nhưng cầu thang trong khu trọ quá hẹp, không thể chứa hai người và một chiếc ghế cạnh nhau nên cô nương phải tránh ra, để hai tiểu nhị một trước một sau mang lên. Nhưng cầu thang này vừa hẹp lại khá dốc, tiểu nhị không biết dùng sức, nên phải đưa hắn lên từng bậc, khiến công tử trên ghế loạng choạng, thở hổn hển.

Cô nương lo lắng yêu cầu tiểu nhị cẩn thận, nhưng công tử kia đã lớn tiếng mắng: “Đúng là một nhà trọ tồi tệ, lên lầu một lượt cũng không được.”

Mắng được hai câu lại thở hổn hển. Cô nương bên cjanh khuyên: “Chủ tử tốt, ngươi để dành chút khí lực đi, nếu không lát nữa sẽ khó chịu đó.”

Công tử kia đang bị nhấc lên, không thấy được cô nương phía sau tiểu nhị, hắn nghe được lời nàng thì nắm tay ghế nói: “Ngươi lại chê ta, ngươi lại chê ta, ngươi lại đây, lại đây…”

Cầu thang nhỏ hẹp, cô nàng kia sao có thể qua đó, chỉ có thể đưa tay từ phía sau. Hai tiểu nhị dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ cũng chỉ có thể đưa lên ba bốn bậc, cô nương cũng không gấp được.

Tiểu nhị, người đang bị Lăng Việt Sơn giữ, nhìn thấy tình hình này thì đầu hắn càng đau hơn, giờ thì tốt rồi, ôn thần này con chưa đi thì đã có một vị khách khó hầu hạ khác đến. Lăng Việt Sơn thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm vào vị khách mới, không nói chuyện với hắn nữa, thì càng tức giận hơn. Công tử kia la hét rất to, khiến hắn rất khó chịu. Hắn sải mấy bước tới cầu thang, đẩy cô nương kia ra, một tay đỡ xe lăn cho một tiểu nhị phía sau, dùng một tay chống đỡ chiếu xe lắn. Tiểu nhị phía trước xe lăn thấy hành động của hắn thì sửng sốt, Lăng Việt Sơn ngẩng đầu lên ra hiệu cho hắn: “Ngươi tránh sang một bên đi, đừng cản đường.”

Sắc mặt hắn nghiêm túc, không đoái hoài đến tiểu nhị đang hoảng sợ, buông lỏng tay, nằm trên tay vịn cầu thang rồi lật người.

Cô nương và công tử kia còn chưa kịp phản ứng, Lăng Việt Sơn đã đưa cả người lẫn ghế đùng đùng đùng đẩy lên cầu thang. Cô nương nhìn thấy thì vội vàng đuổi theo, không ngừng nói cảm ơn. Vị công tử kia thì không quá vui, nheo mắt nhìn không lên tiếng. Lăng Việt Sơn cũng không có phản ứng gìm chỉ gật đầu với cô nương kia một cái rồi bắt lại tiểu nhị kia nói: “Người đừng nói nhảm với ta nữa, mau chóng đi mời một đại phu giỏi tới đây cho ta.”

Tiểu cô nương đẩy xe lăn cùng một tiểu nhị khác đi vào phòng, ở cửa nàng nghe được lời này của Lăng Việt Sơn thì quay đầu nhìn hắn một cái. Vẻ mặt tiểu nhị đau khổ cầu xin: “Tiểu gia ơi, đại phu đều bị mời đi chữa thương hết rồi, mưa lớn như vậy cũng không thể đi xa để mời được. Vị đại phu vừa rồi dù khôg giỏi lắm nhưng vẫn có thể chữa thương hàn nhẹ, hay người thử dùng toa thuốc của hắn đi, để tiểu nhân đi hốt thuốc, trời vừa sáng, ta sẽ mời cho người một đại phu giỏi đến được không.”

Lúc này, cô nương kia từ trong phòng đi ra, nói với Lăng Việt Sơn: “Vừa rồi cảm ơn công tử đã giúp đỡ, tiểu nữ cũng biết y thuật, chẳng qua là chủ tử nhà ta có bệnh cần phải xử lý ngay. Nếu công tử tin tưởng, nửa giờ sai, ta đến sẽ đến chỗ công tử xem bệnh được không.”

Lời nói của nàng rất chân thành, ánh mắt trong trẻo, Lăng Việt Sơn cảm thấy có thể tin tưởng nàng, nên đã gật đầu, báo phòng mình đang ở. Lúc này hộ vệ đi ra hậu viện cùng một tiểu ôm một đống đồ chạy đến, cô nương vội vàng gật đầu một cái rồi đi vào phòng.

Thủy Nhược Vân thấy Lăng Việt Sơn không vui trở về, mặt không còn vui vẻ thì giang tay nũng nịu muốn hắn ôm. Lăng Việt Sơn đem tay nàng nhét vào trong chăn, mắng: “Bị bệnh còn không an phận.”

Mắng thì mắng nhưng hắn vẫn ôm cả người vào lòng, áp trán nàng vào trán nàng, cảm giác lại nóng hơn, đau lòng nói: “Nàng chịu khó một chút, khi nãy có một cô nương vào quán trọ, nói mình là đại phu, lát nữa sẽ tới xem bệnh cho nàng. Tiểu nhị tìm tên lang băm đó, căn bản không được.”

Thủy Nhược Vân nép vào lòng hắn, đầu đau như búa bổ, nàng vẫn chưa thoát ra khỏi bầu không khí u buồn kia, còn muốn kéo hắn nói chuyện: ” Việt Sơn ca ca, sau này chúng ta phải bảo vệ con chúng ta thật tốt, không để cho người xấu khi dễ chúng nó, cũng không thể để cho tụi nó là chuyệ xấu.”

“Được.”

Hắn vuốt tóc nàng, hôn lên tóc nàng. Bây giờ hắn không lo cho những đứa con tương lai của mình, hắn lo cho nàng hơn. Ở tình huống hiện tại, Tây Nha Thác không có gì để nắm thóp Tây Nha Lãng Thanh nữa, hắn sẽ lo lắng chuyển hướng sang Nhược Nhược, dù sao trước đây cũng có tiền lệ. Trong lòng hắn thầm sắp xếp, lần này, hắn sẽ không để Tây Nha Thác ra tay trước. Bảo bối Nhược Nhược của hắn, hắn sẽ bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu chút tổn thương nào. Hai người trò chuyện một lát thì cô nương kia đã tới.

Có hộ vệ đi cùng nàng, nàng tự giới thiệu mình họ Hàn, từ nhỏ đã học y, là đại phu. Nàng không hỏi chứng bệnh, trực tiếp bắt mạch, sau đó để cho hộ vệ kia chờ ngoài cửa, sau khi hỏi rõ quan hệ giữa Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân, liền bắt đầu hỏi cặn kẽ có phải bụng không thoải mái, ăn không ngon miệng, sau đó gặp ác mộng, không thể yên tâm, thậm chí đến tình trạng kinh nguyệt của nàng có ổn định không, ngay cả tình hình bài tiết nhỏ nhặt cũng hỏi, khiến cho Lăng Việt Sơn hơi giật mình. Hai người trò chuyện một ít về dược lý khiến Lăng Việt Sơn hoàn yên tâm về y thuật của nàng.

Hàn cô nương xem bệnh rồi xem qua đơn thuốc của đại phu kia, cười nói: “Thì ra công tử là người biết y lý, đơn thuốc của đại phu kia đúng là không thích hợp với bệnh này. Lăng phu nhân không phải bị thương hàn mà là do cơ thể bị hư nhiệt quá mức, cộng thêm gần đây lo âu sợ hãi, lại gặp đúng hôm nay cảm xúc quá mãnh liệt, nên mới phát sốt.”

Nàng thậm chí còn hỏi có phải một hai năm gần đây có bị trúng độc hay bị trọng thương hay không, Lăng Việt Sơn giải thích cặn kẽ. Thì ra vì Lăng Việt Sơ yêu thương thê tử, từ khi trúng độc thường cho Nhược Nhược uống nhiều thuốc bổ, cộng thêm sau khi tay chân bị thương, Nhược Nhược quay về, hắn càng chăm sóc nàng hơn, hắn cứ theo bốc thuốc mà không có điều chỉnh nên tạo ra mầm bệnh mà không biết, thời gian này xảy ra nhiều chuyện, Thủy Nhược Vân không có tâm trạng tốt, càng đau buồn hơn, giống như lửa đốt nên làm người phát sốt.

Hàn cô nương kê đơn thuốc, đưa cho hộ vệ đang đợi bên ngoài, đồng thời nhờ tiểu nhị đi hốt thuốc. Ngoài ra, còn ghi ra những công thức nấu đồ ăn, thuốc để điều dưỡng, bình thường có thể dùng để điều dưỡng sức khỏe. Lăng Việt Sơn vô cùng cảm kích, thầm nghĩ là ông trời đã gửi đến một đại phu giỏi, còn quý hơn vàng rơi nữa.

Hàn cô nương còn dặn không thể làm chuyện phòng the quá nhiều, rồi nói với thể chất hiện tại của nàng, trong vòng một năm không nên mang thai, tốt nhất là uống thuốc theo toa của nàng, còn phải chú ý đến chế độ ăn uống, vận động nhiều hơn thì sẽ tốt lên thôi. Lăng Việt Sơn liên tục nói cảm ơn, sau đó đưa toa thuốc tránh thai của hoa cốc cho nàng xem thử, ánh mắt Hàn cô nương sáng lên, người hành y đều thích những phương thuốc bí mật, hoa rất có dược tính, nàng biết một chút cũng không giỏi, cũng không có chỗ học, thấy Lăng Việt Sơn có toa thuốc kia, thì như nhặt được bảo vật. Có rất nhiều loài hoa nàng chư atừng thấy qua, trong lòng thầm cảm kích Lăng Việt Sơn, nghĩ đến Tông Tầm Hương đưa cho Nhược Nhược một rương lớn, liền cam kết sau khi về nhà, sẽ đưa một ít cho nàng. Hàn cô nương vui vẻ trong lòng, nhưng đối với việc đưa đến đâu thì nàng lại do dự, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng nói là đưa tới thành Bách Kiều Sơn Tây, đưa đến y quán nào cũng được, chỉ cần nói là của Hàn cô nương là được.

Lăng Việt Sơn âm thầm lấy làm lạ, nữ nhân này ăn nói mạnh dạn như vậy, bất kỳ y qáun nào trong thành cũng biết Hàn cô nương. Hai người trò chuyện một hồi, Lăng Việt Sơn hỏi thêm rất nhiều vấn đề về việc bồi bổ thân thể, lúc này người hộ vệ kia quay lại, nói chủ tử trong phòng nổi giận, nếu cô nương còn không về thì chủ tử sẽ đích thân đến bắt người. Hàn cô nương mỉm cười, nghe lời đứng dậy cáo từ.

Lăng Việt Sơn cũng vội vàng đi xem tiểu nhị hốt thuốc như thế nào, dặn dò thuốc và đặt thức ăn rồi trở về xem Thủy Nhược Vân, nàng mơ màng ngủ. Lăng Việt Sơn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, trong lòng thầm than thở, Nhược Nhược của hắn bình thường yêu kiều, vui tươi hoạt bát, nhưng thì ra trong lòng lại nhạy cảm yêu đuối, dễ buồn bã ưu tư như vậy.

Mai Mãn đi theo Tây Nha Lãng Thanh và những người khác suốt đêm, quan phủ cũng đến điều tra, có người từ giang hồ cũng đến hỏi thăm, trong một đêm, tin tức về cái chết của Đại Đạo Dạ Hương đã được truyền đi.

Tây Nha Lãng Thanh và thê tử đã rơi cạn hết nước mắt, họ quyết định hỏa táng A Thanh và nhanh chóng đưa con trai về hoa cốc để chôn cất, hoàn thành tâm nguyện khi hấp hối của hắn là đưa hắn về nhà. Sau khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, họ sẽ rời khỏi Tông Thị một lần nữa để tìm Tây Nha Thác để trả thù cho con trai họ.

Sáng sớm, họ đã đến cáo từ Lăng Việt Sơn, kính nhờ Lăng Việt Sơn gửi một bức thư cho Đao Tiểu Thất và kể cho hắn nghe về chuyện này. Hai người bọn họ sẽ không đến chỗ A Lãng, sự yên bình hiện tại của A Lãng rất đáng quý, họ muốn A Lãng sống hết đời với Đao Thất, không dính vào ân oán hận thù này nữa, hy vọng mọi chuyện trong quá khứ của A Lãng đều sẽ tan thành mây khói, không còn dấu vết. Về phần Tây Nha Thác, họ phải tìm cách trả thù hắn, nếu họ cứ giữ mối nguy tiềm ẩn này, không biết lúc nào hắn sẽ lại đến hại người thân bạn bè của họ nữa đây.

Điểm này trùng hợp với suy nghĩ của Lăng Việt Sơn, hắn hứa sẽ sắp xếp theo dõi chặt chẽ Tây Nha Thác, nếu có thể sẽ để cơ hội này cho Tây Nha Lãng Thanh trả thù. Nhưng Lăng Việt Sơn đã nói trước đó, nếu có bất kỳ sự xáo trộn nào, hắn sẽ không chờ đợi, sẽ trực tiếp tấn công Tây Nha Thác, để tránh hậu họa về sau. Mọi người đều đồng ý về điều này, phu thê Tây Nha Lãng Thanh rời đi và lên đường. Lúc này, không ai để ý rằng Thủy Trọng Sở đã qua đêm không trở về.

Thủy Trọng Sở mượn rượu giải sầu, nhưng không ngờ lại gặp rắc rối lớn.

Hắn từ từ tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ, nhất thời không xác định được mình đang ở đâu, chỉ mơ hồ nhớ mình đã uống rất nhiều rượu trong tửu lâu, trời lại mưa to. Về phần làm sao trở về phòng, hắn hoàn không nhớ rõ. Hắn đau đầu, thở dài và trở mình. Không ngờ, hắn cảm thấy tay mình mềm mại, mở mắt ra đã thấy một tiểu cô nương đang ngủ say bên cạnh.

Thủy Trọng Sở sợ tới mức nhảy dựng lên, nhìn thấy hắn chỉ mặc đồ lót, trung y, áo khoác, quần và mấy món đồ của nữ nhân ngổn ngang phía cuối giường. Tiểu cô nương kia hình như đã bị hành động của hắn đánh thức, nàng mở mắt, thấy Thủy Trọng Sở thì hét lớn, ngồi dậy, nhanh chóng dùng chăn che kín mình.

Hai người, một nam một nữ, nhìn chằm chằm vào nhau trên giường.