Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 95



Tề Thư Bằng tức giận đến mức râu sắp dựng lên, được rồi, xem như tiểu tử này lợi hại! Những lời buồn nôn như vậy mà cũng dám nói, đúng là có bản lĩnh, lão tử tạm thời chịu đựng! Lão đầu căm giận bất bình nghĩ, không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ về núi thôi, dù sao vẫn còn nhiều cơ hội.

Nhưng trước khi cùng nhau trở về núi, Tề Thư Bằng đã không thể chịu đựng được nữa. Lăng Việt Sơn này thật vô vị, làm gì cũng chậm chạp. Ăn cơm thì ăn đúng giờ, hơn nữa không chịu ăn mấy món như bánh bao dưa muối, phải ăn đồ ngon, nửa đường giữa trưa mà không có nhà trọ thì phải dừng trên đường nhóm lửa nấu chút trà, vân vân, rõ ràng là hắn đang đi dạo chơi mà. Hắn còn không muốn nghỉ đêm trên đường, dù thế nào cũng phải ở nhà trọ hoặc ở nhà người dân nào đó một đêm, ngủ đủ rồi mới có tinh thần đi tiếp, trên đường đi qua các trấn còn phải mua chút đồ cho thê tử, làm lỡ không biết là bao nhiêu thời gian.

Đáng ghét chính là có khi hắn phải dừng lại ở một trấn nhiều ngày, nói chờ người đưa tin, hắn phải gửi thư cho đồ đệ và anh vợ của mình, sắp xếp chuyện gì đó. Đồ đệ? Tiều tử này cũng tự mình nhận đồ đệ sao, cũng chưa được sư phụ này đồng ý mà. Mua cái này, mua cái kia, chờ cái này, chờ cái kia, làm cho Tề Thư Bằng suốt đường đi không thoải mái. Cuối cùng, ông không chịu được nữa, nửa đường đã đánh một trận lớn với Lăng Việt Sơn rồi tự mình cưỡi ngựa đi trước, nói sẽ đến núi Việt chờ họ trước.

Núi Việt thật ra chỉ là một ngọn núi nhỏ, không có phong cảnh gì đẹp, lúc đầu, Tề Thư Bằng chọn núi này làm nơi ẩn cư là bởi vì nó hẻo lánh, lại không có điểm gì đặc biệt. Như vậy đương nhiên sẽ không làm nhiều người chú ý, cũng sẽ không có người nhàn rỗi không có gì làm mà muốn đi dạo xung quanh ngọn núi, cũng sẽ không có ai vô ý lang thang ở đây.

Nhưng Thủy Nhược Vân lại rất thích ngọn núi nhỏ, bởi vì nó tên là Việt Sơn, cũng là nơi tướng công nàng lớn lên, cho nên nàng cảm thấy rất thân thiết, những vách núi trơ trụi, cây lớn cây nhỏ ở trong mắt nàng đều rất đẹp. Đường lên núi khá hẹp, xe ngựa không thể lên, nên Lăng Việt Sơn để xe ngựa ở trong thôn dưới núi, giao cho một thôn dân trông coi. Sau đó để ngựa mang theo đống hành lý lớn, dẫn Thủy Nhược Vân chậm rãi đi lên núi.

Thủy Nhược Vân không ngừng cười, nàng nhớ tới dáng vẻ trẻ con của Lăng Việt Sơn ở trong thôn trước đây, hắn dẫn nàng đến những hộ dân thân quen trong thôn để khoe, rồi chạy đến nhà của Điền đại thúc: “ Điền đại thúc, ta về thăm thúc đây, thúc xem, đây là thê tử của ta đó, có phải rất đáng yêu không?”

Rồi lại đến nhà của Trương thẩm: “Trương thẩm, Trương thẩm, đây là thê tử của ta, có phải đẹo lắm hay không. Ta dẫn nàng về thăm mọi người, ta còn có nhà ở Tô Châu nữa đó.”

Hắn đưa nàng đi từ đầu thôn đến cuối thôn, mang lễ vật đến từng nhà để tặng, chẳng mấy chốc cỗ xe đầy ắp đã trống rỗng. Thủy Nhược Vân đi cùng hắn, chỉ mỉm cười để hắn ngọt ngào khen nàng. Tuy nhiên, nàng cũng phát hiện ra rằng thì ra năm đó, Việt Sơn ca ca của nàng là con rể sáng giá trong thôn. Chỉ là mấy hộ trong thôn kia chia thật sự nghiêm túc ra tay mà lúc đó Lăng Việt Sơn cũng không hiểu chuyện, không thật sự hiểu khi họ nói đùa muốn cưới vợ cho hắn là như thế nào, sau đó hắn đã đi ngao du giang hồ rồi.

Thủy Nhược Vân không khỏi bật cười khi thôn dân kể vài chuyện vui về Lăng Việt Sơn, hóa ra Lăng tiểu hiệp lại có nhiều chuyện vui ở dưới núi như vậy, Lăng Việt Sơn để nàng cười thoải mái, có khi còn dặm mắm thêm muối cho câu chuyện, lời nói và hành động không hề che giấu đi tình yêu đối với nàng. Tình cảnh thắm thiết của đôi trẻ khiến mấy bô lão trong thôn phải thở dài tiếc nuối, sao lúc đó không nhanh tay bắt ngay chàng rể tốt bụng này.

Tham quan thôn xong, mặt trời đã ngả về tây, Lăng Việt Sơn đi trên con đường núi quen thuộc, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thủy Nhược Vân, thấy nàng không nhịn được cười, hắn không khỏi nhéo mũi nàng, trêu chọc nói: “Còn cười nữa à, cười đến đau hàm luôn rồi, có muốn tướng công xoa cho nàng không?”

Thủy Nhược Vân cười khúc khích ngã vào trong lòng hắn, xung quanh không có người, nàng nũng nịu: “Ừ, ta muốn được xoa.”

Lăng Việt Sơn nghiến răng, nắm lấy mặt nàng mà xoa: “Nàng to gan thật, dám trêu chọc tướng công, cho nàng cười này, cười này…”

Nàng cười càng lúc càng lớn, mắt ngập nước, lộ ra vẻ kiều mị. Lăng Việt Sơn bị nàng làm cho mê đắm, cúi đầu, nuốt nụ cười của nàng vào miệng.

Nàng khẽ kêu một tiếng, kiễng chân vòng tay quanh cổ hắn, nhẹ nhàng dựa vào vòng tay hắn, để hắn ôm. Hắn hài lòng với sự ngoan ngoãn của nàng, mơ hồ khen nàng một tiếng “Ngon”, ôm lấy sau gáy của nàng mà hôn sâu. Hai người quấn quít lấy nhau, đến mức nóng bức thì lại có một bóng người từ trên núi lao xuống, khoanh tay đứng cách bọn họ không xa, lớn tiếng nói: “Lão tử biết hai ngươi chậm chạp nên buổi khi thấy các ngươi vào thôn thì muốn đến gặp các ngươi, muốn chờ các ngươi lên núi làm cơm chiều, thì ra các ngươi lại ở sườn núi thân thiết. Xúi tiểu tử, nhịn một lúc đi, đừng có sáp vào thê tử của mình mãi như vậy chứ. Mai lên, lão từ chờ các ngươi, không được hôn nữa, mau về làm cơm đi. Lão tử đói bụng rồi.”

Sau khi lão đầu hét lên, thì bay đi như một cơn gió. Khi Thủy Nhược Vân phản ứng lại thì đỏ mặt, không thấy ông ấy nữa. Lăng Việt Sơn tức giận đến đầu bốc khói, rất muốn bắt ông lại rồi hét lớn: “Phu thê người ta muốn hôn nhau thì hôn thôi, không có thời gian mà nấu cơm cho ông đâu.”

Đáng tiếc, lão đầu chạy quá nhanh, không cho hắn cơ hội thể hiện.

Hắn nghiêm mặt đứng ở đó, Thủy Nhược Vân nhìn thấy dáng vẻ của hắn lại không nhịn được cười. Nắm tay hắn đi lên núi: “Chúng ta lên núi đi. Tối nay, ta sẽ nấu một bữa thật ngon. Đây là bữa ăn đầu tiên sau khi chúng ta về nhà, ta sẽ nấu cho chàng món sườn mà chàng thích nhất.”

Hắn được nàng dắt đi, nghĩ lại thật giống đôi phu thê cùng đi về nhà. Hắn đưa thê tử về nhà, cảm giác này khiến hắn rất thoải mái, nên cũng vui vẻ hơn, nhưng lại nói: “Không cho ông ấy ăn.”

Kéo nàng vào trong, lại hôn một cái, hừ, môn hôn một cái nữa rồi lên sau.

Thật ra, nếu đưa Mai Mãn đến đây, xem ra hắn có thể cùng lão đầu đánh nhau. Lăng Việt Sơn nghĩ xấu, như vậy hai người họ có thể thoải mái đánh nhau, còn hắn thì có thể thảnh thời ở bên cạnh Nhược Nhược. Đáng tiếc, Mai Mãn đã đuổi theo Niên Tâm Phù rồi.

Sau đêm đó, cái chết của Kiều Anh xem như là dấu chấm hết thực sự cho chuyện của Bách Cầm Môn, Niên Tâm Phù cũng vô cùng kích động, nàng muốn mang tro cốt của sư phụ về chôn cất, dù thế nào thì ông ấy vẫn là ngươi nuôi lớn nàng, trước đây có ân oán, hận thù gì thì ông ấy chết đi cũng đã kết thúc. Lần này Mai Mãn rất có tiền đồ, không cần ai đánh hắn cũng tự mình đuổi theo.

Lăng Việt Sơn thở dài, hy vọng rằng lần tên ngốc này sẽ thành công. Đồng Thiên Sách đã bỏ chạy, Cửu Vĩ Công Tử nói hắn sẽ xử lý chuyện này, nên họ mặc kệ hắn. Kết quả còn lại Thủy Trọng Sở và Lương Huyền Ca, không biết hai người họ thế nào, khi Thủy Trọng Sở đưa tin đến, hắn nói những chuyện khác rất rõ ràng, chỉ là không đề cập gì đến chuyện của hắn.

Thủy Nhược Vân thấy hắn lâu rồi không nói gì, chắc là còn đang tức giận, nên kéo tay hắn, ôm eo hắn, lại thấy hắn cười xấu xa, đột nhiên ôm nàng lên. Lăng Việt Sơn thấy nàng sợ hãi kêu to thì cười lớn: “Nàng mệt hay không, ta ôm nàng đi lên.”

“Không cần, ta muốn tự mình đi.”

“Để ta ôm nàng đi, nàng tiết kiệm chút sức lực, buổi tối, chúng ta sẽ có thể làm nhiều chuyện khác.”

Hắn chớp mắt cười, làm nàng đỏ mặt.

Kết quả khi họ lên núi, ngoại trừ việc nấu cơm, Lăng Việt Sơn thực sự không cho nàng dọn dẹp nhà cửa hay bất kỳ chuyện gì khác. Phòng đó đã lâu mà không có ai ở, khi dọn dẹp phải tốn khá nhiều công sức, Lăng Việt Sơn làm việc rất nhanh nhẹn, thuần thục, hắn đã thu dọn sạch sẽ căn phòng đó, còn làm phòng sáng sủa, thậm chí đến cửa ra vào và cửa sổ cũng được sửa lại. Thủy Nhược Vân thực sự đã được mở rộng tầm mắt, nàng chưa bao giờ thấy một người dọn dẹp phòng sẽ như thế nào, bây giờ nàng cũng đã hiểu được lời Lăng Việt Sơn nói là làm tất cả mọi việc từ nhỏ là như thế nào. Sau nhà có hai cái bể nước lớn, hắn cũng rửa lại sạch sẽ, rồi ra sông sau núi, đổ đầy nước trong hai cái bể, rồi lại chặt rất nhiều củi để chuẩn bị tối nấu nước tắm. Thủy Nhược Vân thấy hắn cứ bận rộn chạy tới chạy lui nên muốn đến giúp đỡ, lại bị Lăng Việt Sơn đẩy đi.

Ở nhà, Thủy Nhược Vân chưa từng nhìn thấy những việc này, nước đều múc ở dưới giếng, rất tiện lợi, những việc khác đều do người hầu làm, ai nấy đều làm đúng bổn phận của mình nên nàng cũng chưa từng thấy ai bận rộn như vậy, từ việc nhỏ như lau dọn đến việc sửa cửa, hắn đều tự xử lý hết. Nàng nghĩ thì ra từ nhỏ Việt Sơn ca ca đã chịu khổ như vậy, còn phải luyện võ rồi đánh nhau với sư phụ, hắn còn phải làm nhiều việc như vậy, thật là đáng thương. Đến bữa tối, nàng cũng không gấp đồ ăn cho sư phụ nữa, nàng đau lòng cho tướng công nhà mình, nàng đem toàn bộ sườn heo gấp vào bát của Lăng Việt Sơn. Tề Thư Bằng lấy đồ ăn của Lăng Việt Sơn còn bị tiểu nha đầu trừng mắt nhìn.

Tề Thư Bằng thấy tiểu nha đầu thiên vị, suy nghĩ một chút, cười nói: “Nha đầu, ngươi không cần bồi bổ cho nó như vậy, từ nhỏ nó đã luyện võ, là do chính ta dạy đó.”

Ông vỗ ngực, bốn chữ “do chính ta dạy” khá lớn tiếng. “Thể lực của nó có thể chịu được, tối nay ta không ngủ bên này, phía nam còn có một phòng, ta sẽ qua đó ở, các ngươi có lớn tiếng một chút cũng không sao.”

Thủy Nhược Vân suy nghĩ một chút mới hiểu lời ông nói, mặt đỏ đến mức có thể trích được máu. Lăng Việt Sơn thấy thê tử bị trêu chọc thì đá một cước vào ghế, Tề Thư Bằng duỗi chân ra cản, chiếc đũa trong tay lao tới gắp miếng thịt trong bát của anh, hai người lại đánh nhau trên bàn ăn. Thủy Nhược Vân bắt đầu cảm thấy đau đầu, tuy có người nói “trong nhà có người già như có bảo vật”, nhưng bảo vật này có hơi quá.

Nhưng vào ban đêm, Thủy Nhược Vân cảm thấy rằng bảo vật này khá dễ thương, bởi vì không biết ông ta đã đi đâu, để lại nàng và Lăng Việt Sơn trong phòng. Thế là nàng có thể yên tâm ngâm mình trong cái thùng, cái thùng thật sự rất lớn, nhiệt độ nước vừa phải nên nàng cảm thấy vô cùng thoải mái khi ngâm mình trong đó.

Thủy Nhược Vân đang tắm rửa thì Lăng Việt Sơn nhất quyết chen vào, thân hình hắn cao lớn nên khi tiến vào thì không còn bao nhiêu nước. Thủy Nhược Vân mặc kệ, nhì hắn khỏa thân ở ngoài thì sợ hắn lạnh nên mau chóng đẩy hắn đi mặc quần áo vào. Hắn đáng thương dựa vào thùng nói muốn ngâm mình cùng nhau. Thủy Nhược Vân chạm vào hắn, trên người lạnh băng nên cũng đồng ý, để hắn ngâm nước cho ấm người. Nàng đứng dậy nhường chỗ cho hắn, tự mình đi mặc quần áo, lại bị tên lưu manh này cướp mất.

Hai người vòng tay ôm nhau ngồi trong thùng, bên thùng có củi, nước lúc nào cũng nóng. Thủy Nhược Vân ngẩng đầu, tựa trên vai hắn, thở dài nói: “Việt Sơn ca ca, cho dù chàng không có gì cả thì cũng hãy để ta chia sẻ gánh nặng với chàng đi, dù cho sau này có ở trên núi cùng chàng thì ta cũng nguyện ý.”

Lăng Việt Sơn nghiêng đầu cắn vành tai của nàng, bàn tay to bắt đầu không yên, thấp giọng nói: “Ta không muốn như vậy, ta không muốn nàng sống cực khổ.”

Hắn ngậm bờ vai của nàng, nhào nặn chỗ mềm mại của nàng. “Nàng không cần lo, ta đã học kinh doanh để kiếm tiền, sẽ làm gì đó, ta sẽ không để nàng chịu khổ đâu.”

Nàng thở hổn hển dưới lòng bàn tay hắn, tò mò hỏi: “Chàng muốn làm gì?”

“Hai ba năm tới ta dẫn nàng đi ngao du đây đó, một là làm thỏa mãn tâm nguyện đi ngao du giang hồ của nàng, hai là ta cũng muốn thăm dò, chọn mấy chỗ. Thế lực của Nguyệt Ảnh của Tông Cửu ở Đại lý cũng khá được nhưng càng về phía bắc thì càng suy yếu, rất nhiều nơi không có phân chi. Một mình hắn thì không làm được nên ta muốn đi mở đường giúp hắn, nối liền nam bắc.”

Thủy Nhược Vân kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, nàng không ngờ hắn lại có suy nghĩ như vậy. Lăng Việt Sơn mỉm cười, vén mái tóc đang rũ rượi của nàng ra sau tai, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hôn một cái rồi nói: “Ta đã cùng Tông Cửu bàn bạc trước, hắn dạy ta rất nhiều điều. Sau đó, chúng ta định cư ở Tô Châu, vừa hay có thể liên minh với Đại Lý. Cũng có thể mở cửa tiệm, bố trí gián điệp, một mặt là nghiêm túc làm ăn, mua bán, một mặt chũng ta cũng có thể có nhân lực của chúng ta. Đại Lý có nguồn hàng phong phú, dễ mua bán. Chúng ta cũng có thể đem đồ từ Giang Hoài đến bán ở Đại Lý, chỉ cần có trải đường, chúng ta cùng kết hợp phát triển, chúng ta hợp tác với Tông Cửu thì sẽ không có vấn đề gì.”

Thủy Nhược Vân ôm lấy cổ hắn, nàng rất cảm động khi biết hắn làm tất cả là vì nàng. Theo hắn lâu như vậy, nàng hiểu chỉ cần một mình hắn thì hắn có thể làm được rất nhiều việc khác, nhưng hắn làm nhiều việc như vậy chỉ để nuôi nàng mà khiến hắn vất vả như vậy.

“Cái đầu bé nhỏ của nàng đang nghĩ gì vậy?”

Hắn nâng nàng lên, hôn lên trán và môi nàng, rồi nói, “Ta không muốn thấy nàng cau mày.”

“Ta thấy ta không tốt.”

Nàng thẳng thắn nói

Lần này đến phiên hắn nhíu mày: “Nàng lại vậy rồi. Mỗi lần đang nói chuyện vui thì nàng lại nói chuyện không vui, tự mình gánh hết mọi chuyện.”

“Là vì.”

Nàng vùi đầu vào cổ hắn, “Chàng vất vả như vậy đều là vì ta.”

“Ta không thấy vất vả. Nhược Nhược, nàng biết không, khi làm những chuyện này bản thân ta rất vui vẻ. Ta nghĩ đến chuyện có tiền mua đồ cho nàng thì trong lòng ta cảm thấy cực kỳ sảng khoái.”

Nàng bật cười, lòng ngọt như mật. nàng nói: “Việt Sơn ca ca, ta nghĩ ra rồi, có một thứ chắc chắn chàng sẽ bán rất được, nhất định sẽ làm tốt.”

“Là gì?”

Nàng cười híp mắt nói: “Bán xe ngựa. Chàng thiết kế xe ngựa vừa đẹp lại vừa hữu dụng.”

Lăng Việt Sơn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, sau đó đột nhiên bắt đầu cù lét nàng: “Nàng đang trêu chọc ta đúng không? Ta làm nàng to gan hơn rồi đúng không?”

Nàng hét lên, muốn tránh đi, nước bắn tung tóe khắp nơi, nhưng thùng lớn như vậy, trong đó có hai người, nàng ngồi trên đùi hắn, nên không trốn đi đâu được.

Cù lét nhanh chóng biến thành vuốt ve, tiếng hét của nàng bị nuốt chửng, phát ra thành tiếng rên rỉ quyến rũ. Rất nhanh, chiến trường đã thay đổi, triền miên kéo dài, cuối cùng, nàng bị hắn đè lên, hai chân quấn lấy eo hắn, ngồi trên đùi hắn, thân thể phập phồng nuốt lấy hắn.

Hắn ôm eo nàng giúp nàng lên xuống, vừa mút vừa cắn ngực nàng, vừa thở hổn hển vừa bị sự mềm mại của nàng bao lấy, hắn chợt cười nói: “Thật ra, xe ngựa cũng là ý kiến hay. Nếu ta trang trí xe ngựa cho nàng nhất định có thể bán được giá tốt. Ta cũng không tin, có người nào có thể làm tốt hơn ta.”

Hắn còn chưa nói xong, tiểu kỵ sĩ trên người đã mệt mỏi, ngã trên người hắn, không muốn dùng sức nữa, chỉ ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng xoa. Làm như vậy còn khiến hắn khó chịu hơn, hắn vỗ bờ mông non nớt của nàng: “Đừng giở trò, chúng ta đã thỏa thuận rồi.”

“Không muốn, không muốn, mệt quá, chàng lưu manh, sao lại lâu như vậy, là lỗi của chàng.”

Nước da của nàng đỏ bừng vì mệt mỏi, trong mắt tràn đầy tình cảm, ướt át. Lúc đầu nàng còn lăn tăn, lo lắng hắn sẽ phát điên, sẽ mất khống chế nên nàng đã vất vả xin tha. Nàng đã cố gắng hết sức nhưng hắn không hề có dấu hiệu suy yếu, nàng gần như muốn chết, không muốn động đậy nữa.

Lăng Việt Sơn vuốt ve lưng nàng, nói: “Là do nàng giở trò trước, chuyện sau này không thể trách ta.”

Hắn ôm nàng đứng dậy, ôm nàng đi vào nhà. Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ hắn, sợ sẽ ngã xuống đất.

Hai người đều ướt sũng, trên người còn đầy nước, Lăng Việt Sơn định ngã xuống giường, Thủy Nhược Vân đá vào chân hắn nói: “Không được, không được, giường sẽ ướt, người ta vất vả lắm mới dọn được như vậy mà.”

Giường và chăn mền là do nàng tự mình dọn.

Lăng Việt Sơn ôm lấy nàng, kéo một chiếc khăn tắm bên cạnh nàng, lau nhanh cho cả hai, sau đó không chút khách khí đẩy nàng xuống giường.

Mặc dù chỉ ở trong ngôi nhà trên núi nửa ngày, nhưng Thủy Nhược Vân đã có cảm giác như mình là một phu nhân trong nhà, khi thoát ra khỏi cảm giác triền miên này, nàng còn nghĩ nước trong thùng đã tràn khắp sàn, đống bừa bộn trong phòng tắm vẫn chưa được dọn dẹp.