Tro Tàn

Chương 11: Đối Đầu Và Người Mới



Chương 11: Đối Đầu Và Người Mới

Ngay giữa lúc tình hình trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, nhóm của Lương và Ngọc quyết định quay đầu đối diện với kẻ thù. Vì họ nghĩ rằng việc chạy trốn thời điểm này không hề đúng đắn và sẽ trở thành con mồi cho kẻ đi săn. Thậm chí chúng đã đối diện với con sói đó thì ắt hẳn sẽ có vấn đề xảy ra với chúng và họ có thể nhân cơ hội mà giành lấy thắng lợi trong cuộc chiến.

Quả như dự đoán, khi lũ côn đồ đuổi tới nơi. Trông chúng ai nấy cũng đều mệt mỏi rã rời. Lương và Ngọc quyết không để chúng kịp thở, đồng thời xông lên. Ba người khác làm yểm hộ ở phía sau.

Vết thương khi chiến đấu với con sói vẫn còn đó và chúng thì rất thảm hại lại dám đuổi theo nhóm của Lương.

- Lũ khốn, tao sẽ cho chúng mày một bài học khi dám động tới ông đây.

Như có máu sôi trong người, Lương gào lên giận dữ rồi dùng quần áo đã rách làm thành phần bảo hộ cánh tay đơn giản.

Chỉ trong chục giây, hai nhóm người lại đối đầu ngay khi chạy thoát khỏi miệng sói.

Tên cầm đầu thấy thế, hắn không chùn bước mà tiến lên, tay cầm dao chém về phía Lương, Lương không sợ hãi như lần đầu. Tay không nắm lấy lưỡi dao, đánh vào mặt hắn một quyền. Con dao theo tay hắn bị kéo ra và để lại vết rách phần bao tay của anh.

Ngọc bên kia cũng gặp phải một kẻ cầm dao từng đối đầu cô, cô không sợ hãi hắn. Hắn xông lên nhưng vẫn động tác đó, Ngọc chỉ nhẹ nhàng né tránh qua một bên rồi chiêu cũ đá mạnh vào hông hắn, khiến hắn ngã xuống. Rồi qua chỗ Lương phối hợp.

Tên khác cầm dây thừng lao lên định trói chân cô nhưng cô đã lùi lại. Bỗng có một nắm đấm từ kẻ khác đánh lén sau lưng cô khiến cô loạng choạng. Lấy lại thăng bằng, cô vung gậy quật ngang đầu cả lũ. Chúng đau đớn cúi xuống ôm lấy. Rồi ba người còn lại trong nhóm xông lên, tước đoạt v·ũ k·hí của chúng, lại dùng chính thứ đó khống chế chúng lại.

Khi bị trói gọn vào một góc. Đám còn lại bên lũ d·u c·ôn không ngồi yên, đồng loạt lao lên. Nhưng có Lương và Ngọc đồng thời ra tay, thế trận giằng co kịch liệt, không ai chiếm được thượng phong.

Bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt như chiếc lò xo bị nén lại. Tình hình không được khả quan cho tới khi một biến cố xuất hiện.

Một người từ xa bước đến, khiến cả đám ngờ vực mục đích của ông ta xuất hiện tại đây. Nếu anh ta có ý đồ xấu thì chỉ có hắn là người được lợi ở đây. Một người đàn ông với bộ đồ rằn ri, một chiếc bịt mặt không thấy rõ nửa dưới, chỉ để lộ đôi mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, sắc lạnh và không hề mang theo v·ũ k·hí bên người. Ít nhất là vậy.



Đứng giữa chiến đấu căng thẳng của hai nhóm người, ông ta lên tiếng, giọng nói vang dội:

- Dừng lại, dù tôi không biết các cô cậu tại sao lại đối đầu với chúng nhưng giờ mấy người có thể nghỉ ngơi rồi.

Nói rồi, người đàn ông nhanh nhẹn lướt trên tuyết trắng, hạ gục từng kẻ đang bao vây lấy ba người nhóm của Lương. Lương cũng vì giúp đỡ người trong nhóm cũng như anh ta mà cầm chân những kẻ khác. Chỉ thoáng chốc, anh ta tới bên Lương. Vẫy tay ra hiệu cho anh không cần phải tiếp tục nữa thì Lương mới cùng nhóm của mình tụ tập lại.

Họ bàn tán về người đàn ông lạ mặt này.

- Anh ta từ đâu tới vậy. Nếu là người trong căn cứ thì chúng ta sẽ biết nhưng chẳng chút thông tin gì cả.

- Hay chúng ta thử hỏi Chính xem, biết đâu cậu ấy lại có thêm thông tin?

- Ý hay đó.

Trong lúc liên lạc về trụ sở thì Lương và Ngọc vì đề phòng an toàn của nhóm nên vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của người đàn ông đó.

Anh ta mạnh mẽ, nhanh nhẹn, dứt khoát. Ra đòn nào là hiểm đòn đó. Thậm chí mà không ngần ngại để đôi tay của mình nhuốm máu. Nhìn người đàn ông này, tôi không nghĩ rằng anh ta là một con người. Chịu được cái thời tiết cực lạnh lẽo này lại có thể hoạt động như không.

Lương nói ra ý nghĩ trong lòng mình với Ngọc.

Phong cách chiến đấu của anh ta khác với những gì tôi được nhìn thấy. Rất giống với dáng vẻ của một đặc vụ nhưng thay đổi linh hoạt rất nhiều.



Chỉ trong vài phút, cả nhóm côn đồ bảy tám người sót lại sau trận chiến với Lương đều bị người đàn ông tay không tấc sắt hạ gục.

Bàn tay anh ta nhuốm đỏ như thanh đao đoạt đi tính mệnh của chúng.

- Có thông tin rồi.

Vừa lúc đó là thông tin mà Chính truyền tới cho cả nhóm.

Người đàn ông này là Bình, bốn mươi hai tuổi. Chiều cao, cân nặng, quá khứ đều đầy đủ và chi tiết.

Đang định đọc tiếp thì họ phải vội cất giấu thiết bị đi, không để anh ta nhìn thấy.

- Xin chào anh, tôi là Lương. Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ chúng tôi. - Lương chủ động lại gần chào hỏi và cảm ơn Bình.

- Không có gì, tôi chỉ thuận đường đi qua thôi. - Nói rồi anh nhìn qua những người trong nhóm. Bằng ánh mắt sắc bén của mình, anh như đoán được điều gì nhưng không chắc chắn nên cũng không mở lời tránh việc khó xử cho đôi bên.

- Xin lỗi nhưng tôi phải làm sạch vết bẩn trên tay mình. - Nhìn thấy đôi tay của Lương đưa ra với thiện ý, Bình cũng không bắt ngay mà sau khi làm sạch sẽ chúng mới nhận lấy cái bắt tay giao hữu.

- Tôi rất vinh hạnh khi anh không hề sợ hãi hay ngần ngại vì tôi vừa mới dính lấy v·ết m·áu như thế. - Bình nói, giọng điệu hòa nhã hơn trước đó.

- Tôi mạn phép được hỏi anh tại sao anh lại xuất hiện và trợ giúp chúng tôi? - Ngọc chủ động hỏi chuyện.

- Đúng, anh hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc nhìn chúng tôi chiến đấu và sau đó,…

Chưa nói xong, Bình đã ngắt lời của họ.



- Tôi đương nhiên có thể làm vậy, nhưng tôi cũng biết tại sao chúng không ngần ngại mang v·ết t·hương trên mình đuổi theo các bạn. - Nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của họ, Bình lại tiếp tục. - Chúng không chỉ chừng này người. Và chúng ra ngoài cũng không phải để trao đổi vật chất.

Tới đây, sắc mặt Bình trầm xuống, giọng nói cũng không kìm được.

- Chúng chính là lũ dã man tàn bạo. Dám g·iết người ngay cả khi là đồng bào, là người sống chung dưới vòm trời tổ quốc che chở. Mấy người nghĩ xem nếu chúng dám làm vậy thì tại sao tôi lại không ngần ngại mà hạ sát chúng. Và lúc đó chúng đã báo tin trở về nơi trú ẩn của chúng rồi. Khi mà mấy cô cậu còn đang bỏ chạy và chúng thì đối đầu với con sói ấy.

- Tại sao chúng lại làm thế? - Ngọc thốt lên đầy ngạc nhiên. Ngay cả những người khác cũng vậy. Ai nghe thấy lời nói từ ân nhân cứu mình như thế cũng phải ngạc nhiên và kinh hoàng tột độ trước những tội ác chúng dám làm.

- Mấy người còn nhớ v·ụ x·ả s·úng ở trên công chức quận cách đây vài tháng chứ?

- Vụ đó không phải đã khép lại rồi sao? Chẳng lẽ còn tàn dư của chúng?

- Đúng! Tôi đã từng ở trong sự kiện đó nên tôi rất rõ. Chúng có bao nhiêu người, bao nhiêu khí tài đạn dược hay thậm chí là cả tổ chức chúng có thể huy động được lực lượng như thế nào và thường xuyên hoạt động tại đâu.

- Nếu vậy thật thì quả là không ổn rồi. - Lương lại càng lo lắng hơn về vấn đề sắp tới phải đối mặt không chỉ là lương thực. Sẽ càng phải thắt chặt về lực lượng phòng vệ. - Anh đã từng tham gia vụ đó, lại còn biết được nhiều thông tin như vậy. Anh hẳn là người đặc biệt trong tổ chức nào đó lắm nhỉ?

Nghe câu hỏi của Lương, Bình không trả lời, chỉ lặng thinh suy nghĩ.

Nhìn anh ta vậy, Ngọc mới lên tiếng.

- Nếu anh muốn trừ khử chúng. Không bằng chúng ta cùng nhau hành động. Tôi cũng không thể nào đứng nhìn hắn dám làm vậy với đồng bào của chính mình.

- Đồng bào?! Đồng bào cái chó gì thứ ấy! - Bình giận dữ dậm chân xuống đất. Sau đó hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh lại thì gật đầu đồng ý với lời kết minh của họ.

- Cảm ơn anh. Dù sao thì chúng ta cũng cần giới thiệu cho nhau biết một chút khi đã trở thành đồng minh. - Lương chân thành cảm ơn anh ta. Như vậy là lực lượng phòng vệ lại được nâng cao khi có anh ta gia nhập. Lộ trình phía trước vẫn còn, tình trạng nhóm vẫn còn ổn nên vẫn có thể tiếp tục nên họ sẽ nghỉ ngơi một chút rồi lên đường tiếp tục.