Chú Vĩnh nhìn xung quanh, thấy chỉ có mỗi anh ta, cánh cửa phía sau đã hé mở. Tốc độ chậm dần rồi chú bước tới trước mặt người ấy.
Anh ta thấy chú đi tới, dáng đi quân nhân không thể nào sai được. Anh đứng nghiêm hướng về phía chú, tay giơ chào.
- Chào Thủ trưởng!
Giọng nói dõng dạc và uy lực của anh ta, chú Vĩnh gật đầu giơ tay chào lại.
- Sao không có ai canh giữ ở cổng? - Lời chú như sấm bên tai, anh ta cũng sợ, chân hơi run nhưng cố bình tĩnh nhìn thẳng đáp.
- Báo cáo, gần đây xảy ra t·hiên t·ai nên Chính phủ yêu cầu toàn bộ các trại giam, nhà tù và trại cải tạo giữ vững vị trí, không để người ngoài mạo danh q·uân đ·ội trà trộn, gây ra náo loạn trong khu vực q·uân đ·ội. Điều đó làm ảnh hưởng rất lớn tới hoạt động của trại nên cấp trên đã lệnh cho chúng tôi đóng hết toàn bộ cửa, chỉ khi có lệnh từ cấp trên thì mới được mở.
- Cậu không sợ chúng tông trực diện vào cổng à?
- Không sợ! Chúng tôi là người lính, không được sợ hãi trước kẻ thù.
- Tôi hỏi cậu! Chúng tông trực tiếp vào cổng, cậu lấy gì báo cáo kịp thời để đề phòng bọn chúng?
- Tôi xin lỗi! Tôi sẽ tự kiểm điểm lại chính mình.
Anh ta không biết nên trả lời chú thế nào. Làm chú Vĩnh vô cùng thất vọng.
- Thôi, cậu cứ ở đây canh gác, tôi cho xe vào trong hỏi cấp trên của cậu. - Chú Vĩnh mở cửa leo lên xe.
Chờ đợi cậu ta mở rộng cánh cổng, rồi lập tức tiến vào trong, chiếc xe đi giữa khuôn viên trại giam rộng lớn. Bên trái là tòa nhà sinh hoạt chung, bên phải vừa là phòng ăn, cũng vừa là phòng để các tù nhân giải trí. Còn ở trước mặt họ là những gian phòng của những sĩ quan hoạt động.
Thẳng tiến giữa những ánh nhìn của đám tù nhân trong giờ giải lao. Họ đậu lại trước thềm.
Vừa mới tắt máy xuống xe đã có người chạy ra. Có lẽ là đang mặc thường phục nên anh ta không nhận ra là người của q·uân đ·ội tới.
- Chào chú, xin hỏi số hiệu và phòng ban.
- Nguyễn Huy Vĩnh, hàm Đại tướng, số hiệu MA-13527, thuộc Bộ Chỉ huy Phòng chống Khủng bố và Giữ gìn Hòa bình.
Dứt lời, anh ta đã lập tức thay đổi thái độ, nghiêm túc hơn, kính cẩn hơn khi mình đang được đối diện với một Đại tướng tiếng tăm lẫy lừng.
- Chào Thủ trưởng!
- Cấp trên của anh đâu, dẫn tôi tới.
Chú cất đi tấm thẻ chứng minh thân phận quân nhân rồi vào thẳng vấn đề.
- Mời ngài theo tôi đi lối này.
Anh ta quay người lên cầu thang tầng hai, căn phòng bên trái là phòng làm việc, bên phải là phòng họp và họ đang họp bàn ở trong đó.
Khi tới gần, anh ta gõ nhẹ lên cửa phòng.
- Vào đi. - Giọng nói bên trong phát ra.
Mở cửa bước vào, anh giơ tay chào rồi báo cáo.
- Báo cáo Chỉ huy trưởng, Đại tướng Nguyễn Huy Vĩnh đang đợi gặp bên ngoài.
Trong phòng họp, ngoài người Chỉ huy trưởng đang ở đối hiện, hai bên còn có các sĩ quan cấp cao khác nữa, họ đa số đã ngoài ba mươi, có người năm mươi tuổi gần nghỉ hưu cũng ở đây.
Nghe danh của Đại tướng, ai nấy cũng vừa sợ vừa mừng. Nét mặt họ căng thẳng như nào khi đang trong cuộc họp thì giờ đã giãn ra rất nhiều.
- Cậu có thể đi rồi.
Chỉ huy trưởng cùng với các sĩ quan đứng dây, vừa thấy chú Vĩnh bước vào với thường phục, họ hơi giật mình nhưng vẫn giơ tay chào.
- Chào Thủ trưởng!
Chú giơ tay chào lại, rồi kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện với họ. Ngoài chú còn có cô Ngọc cũng làm Đại tá, không giới thiệu, họ cũng có thể biết được, người luôn đồng hành mọi mặt trận với chú như hình với bóng. Còn bốn người khác, họ chẳng có chức quyền nên chỉ đứng ở dưới sân chờ đợi.
- Các cậu cứ tiếp tục đi. - Chú nói rồi ngồi nhìn, trông chờ xem họ họp bàn về điều gì.
- Báo cáo với các vị lãnh đạo ngồi đây, tôi sẽ giới thiệu lại một lần nữa về tình hình hiện giờ. Khi thời điểm t·hiên t·ai xảy ra, có rất nhiều sự hi sinh, mất mát đau đớn. Và chúng ta cũng không phải là ngoại lệ. Ngoài việc mất đi một phần chủ quyền lãnh thổ. Lại phải đối mặt với vấn đề to lớn hơn là thiết lập lại bộ máy, khẳng định lại chủ quyền và giữ lại toàn vẹn lãnh thổ. Nhân cơ hội đó, những tàn dư của thành phần chống đối xã hội đã nổi dậy và chiếm quyền từ khắp các nơi. Chính phủ đã yêu cầu chúng tôi giữ vững trại giam vì nơi này là một trong số những điểm trọng yếu.
Lúc lâu sau khi Chỉ huy trưởng nói về những văn bản ban hành xuống cho họ. Chú Vĩnh chờ họ xong chuyện rồi mới lên tiếng.
- Thế mấy cậu định làm gì? Thủ c·hết nơi này? Hay là xử lý hết đám tù nhân?
- Không được, lựa chọn khả thi nhất hiện giờ chính là giữ vững nơi này. Tù nhân trong trại vẫn còn có tác dụng, có người trong số chúng phạm tội lớn, nhưng không quá nghiêm trọng và qua quá trình cải tạo, đã dần thay đổi. Chúng ta có thể tận dụng nguồn lực ấy vì mục tiêu lớn hơn, nhất là khi nhân lực còn đang khan hiếm.
- Anh không định cho chúng cầm súng đấy chứ? - Ánh mắt chú sắc lẹm nhìn về phía Chỉ huy trưởng nơi này.
- Chắc chắn là không thể được.
Chú Vĩnh gật đầu. Quyết định của họ là như vậy, chú cũng không phản đối gì, miễn là chúng còn trong tầm kiểm soát của mình.
- Số lượng nhân lực, vật tư và thiết bị chúng ta có là bao nhiêu? Đủ chống cự được bao nhiêu ngày nếu chúng t·ấn c·ông? Và trong đám tù nhân, có kẻ nào khiến họ phải trả giá lớn để c·ướp tù hay sao?
- Báo cáo, nhân lực hiện tại trong trại có một trăm bảy mươi tư quân nhân đang phục vụ, vật tư và thiết bị đầy đủ cho phòng thủ, phản công tùy tình hình và vẫn có thể đảm bảo lương thực trong vòng hai tuần nếu bị bao vây.
Chỉ huy trưởng lật lại sổ sách, dõng dạc và tự tin. Một lúc sau lại lật tiếp và chiếu lên màn hình thông tin của ba người khác nhau. Hai nam và một nữ. Độ tuổi họ có sự chênh lệch lớn. Những thông tin cơ bản đều thu thập đủ từ ngoại hình, chiều cao, cân nặng, quê quán tới chi tiết như hoạt động trước khi bị giam giữ, sau khi bị giam giữ và các bên liên quan tới đối tượng có đủ.
- Tội phạm chúng ta đang giam giữ tổng có hơn bảy mươi tám người, và ba người được đánh giá cao nhất về tài năng cũng như khả năng của họ.
Anh chỉ về phía người đầu tiên, phóng to toàn bộ thông tin lên trên đó.
Một người đàn ông với nhiều nếp nhăn trên mặt, bên má trái có vết sẹo hình con rết dài từ cánh mũi tới dưới gần tai, đôi mắt anh ta nhìn trực diện trông khá hung tợn. Có vẻ như đã từng s·át h·ại người khác, khuôn mặt bình thản.
- Phạm nhân số 2396, Huỳnh Quốc Đại, ba mươi tám tuổi, ngụ tại Yên Nam, Yên Vũ. Là một trong số những t·ội p·hạm khét tiếng phải chú ý vì sự tàn độc của hắn ta trong những lần phạm tội. Từng tham gia băng đảng có quy mô hơn bảy mươi người và cầm đầu tổ chức đó. Làm hại hơn bảy mạng người, chiếm địa bàn và những hoạt động phi pháp như b·uôn l·ậu t·huốc p·hiện và súng.
- Cậu đánh giá thế nào về phạm nhân này? Hoạt động hiện giờ của hắn ta trong trại có gây nguy hiểm an toàn nội bộ hay không? - Một người trong ban chỉ huy hỏi.
- Phạm nhân 2396 trong thời gian trước đó chấp hành chuẩn và ngoan ngoãn. Nhưng vẫn cần phải theo dõi thêm về hành vi vì hiện giờ các quân nhân giữ cửa trại đang tìm thấy những điều mờ ám từ hắn.