Tro Tàn

Chương 115: Cướp Tù



Chương 115: Cướp Tù

Quyết tâm giữ lấy nơi này cho bằng được, anh ta cùng mọi người chạy xuống hành lang tầng một thấy hai chiếc xe đang dừng ở ngay trước mắt. Núp qua một bên, Chỉ huy cẩn thận ngó qua.

Tiếng súng nổ ra, đùng đoàng. Chú Vĩnh s·ử d·ụng s·úng ngắm hạ sát một tên khi vừa đặt chân xuống xe.

- Phía sau nhà có bốn tên!

Cô Ngọc nói vào bộ đàm.

Ông Minh ở gần nhất, chĩa thẳng súng về hướng đó, chỉ cần thấy địch là ông bóp cò.

Thấy chúng vừa ném quả gì đó ra.

- Bom!

Ông la lên, rồi cùng với những người khác ẩn sau bức tường.

Bùm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra ngay kế bên. Chưa biết t·hương v·ong ra sao nhưng rung chấn khiến những cánh cửa như muốn bung rời ra khỏi tường. Tạm thời vẫn chưa có t·hương v·ong nào quá nặng nề. Khi đoàn người c·ướp trại ấy đẩy lên cao, những thành viên đội ba dần lui lại cầu thang để đảm bảo an toàn tính mạng chính mình.

Bọn chúng hoạt động rất có tổ chức, kiểm tra cẩn thận từng vị trí đi qua. Khi từ từ tiến lên, đi ngang hành lang dẫn sang khu nhà lãnh đạo thì chúng lập tức quay nòng qua. Tiếc thay, người có kinh nghiệm hơn vẫn là các lãnh đạo. Họ nổ súng hạ từng tên, đều là một viên chí mạng tước đi sự sống trong tức khắc.

- Thành công hạ sát bốn tên ở lối sau!

Chỉ huy trưởng nói lại vào bộ đàm.

- Tầng hai có địch leo thang!



Đội trưởng đội hai vừa dứt lời. Tiếng chúng n·ém b·om khói từ dưới lên trên cao.

- Đội một vào vị trí mai phục!

Đội một ở nhà ăn chạy lên trên tầng hai, họ núp ở phía sau bức tường đối diện, người thì nhìn xuyên hành lang, người thì núp đằng sau cột.

- Kẻ địch xuất hiện!

Vừa thấy chúng chạy ra khỏi làn k·hói m·ù m·ịt, đội bắn tỉa báo lại tình hình. Đội hai và ba đã sẵn sàng lên nòng chờ đợi ở cầu thang.

Rồi một biến cố ập đến, trên tầng ba, hai kẻ tù nhân đặc biệt, Đại và Vinh xuất hiện. Bọn hắn đứng trên nhìn xuống, thấy q·uân đ·ội đang bao vây cầu thang, không chú ý tới phía sau lưng.

Lôi từ trong người ra một đôi đũa bằng gỗ, nó được gọt nhọn ở một đầu trông như ngọn giáo thu nhỏ. Đại cầm chắc nó trong tay, hẳn nhảy vồ lên người một viên sĩ quan như mãnh thú. Vồ vập xô ngã anh ta, dùng chiếc đũa cắm sâu vào cổ. Huyết dịch từ đó phun trào không ngừng.

Rồi hắn c·ướp lấy khẩu súng từ tay anh ta, kết hợp với những kẻ yểm trợ từ hai cánh hành lang đẩy vào nhanh chóng b·ắn h·ạ các quân nhân.

- Nổ súng!

Chỉ huy trưởng ra lệnh ngay tức khắc khi thấy trên đầu mình đang là tiếng la hét cùng với súng đạn.

Đội một cùng đội bắn tỉa ở bên kia tòa nhà chĩa súng về phía chúng. Họ bắn từng viên. Nhưng chỉ dính được vài tên.

- Báo cáo! Hai kẻ phạm tội đã trốn thoát!

Đội bắn tỉa báo lại khi thấy hai phạm nhân đặc biệt đã rời khỏi phòng giam và cùng với đám c·ướp tù kia chuẩn bị chạy đi.

- Thi hành án tử! Ngay lập tức!



Chỉ huy trưởng nói lại. Rồi cùng với các lãnh đạo chờ đợi chúng ở dưới tầng một.

- Toàn bộ đội hình tập trung vào hành lang dưới tầng một.

- Che cho tao!!

Giọng của hai gã phạm nhân hô lên, rồi chúng chạy xuống cùng với mấy đám c·ướp tù kia. Mấy gã phạm nhân nằm ở giữa vòng bảo hộ của chúng. Rất khó để có thể bắt được dù đã liên tục nổ súng. Nhưng chúng có vẻ như cũng mang theo tấm lưới sắt nào đó trong mình nên khi đạn bắn vào không thể xuyên thủng mà dội ngược lại.

Mảnh vỏ đạn bắn ngược ra sau, nhưng họ cũng không thể để chúng thành công. Đội một và bắn tỉa phát huy tác dụng của mình, chỉ cần xuất hiện là lập tức bị b·ắn h·ạ.

- Ném bom đi!!

Chú Vĩnh kêu lên, nếu bây giờ không ném thì e là chúng sẽ lên xe t·ẩu t·hoát thành công.

Nhưng sự do dự của Chỉ huy trưởng trong thoáng chốc ấy, chúng đã thành công ra tới xe mặc dù bỏ lại toàn bộ đám đàn em. Nhưng chúng chẳng thể nào nguy hiểm bằng việc hai gã tù nhân phóng xe đi như bay ra ngoài cổng.

Chiếc xe của bọn chúng đều được trang bị lớp lưới sắt, dù là lốp xe cũng được bảo hộ để không gặp bất kỳ thứ gì có thể bay vào từ xa.

Cuộc chiến giờ đã kết thúc, trại giam thất thủ hoàn toàn để hai t·ội p·hạm nguy hiểm chạy trốn khỏi nhà giam. Tuy bắt được đám đàn em cùng với số lượng lớn súng ống, phương tiện nhưng cái giá phải trả là sự hi sinh của toàn bộ thành viên trong đội hai và ba.

Nắm đấm chú Vĩnh nắm chặt, nhất quyết không để chúng trốn thoát dễ dàng như thế.

- Mấy anh ở lại duy trì trật tự và lo liệu trại giam, tôi đi bắt bọn chúng trở về.

Chú chạy ra xe, bỏ lại bốn người đồng hành cùng với vợ mình ở lại rồi lao đi theo chúng.

Nhìn chú Vĩnh đi xa, cô Ngọc rất muốn đi theo nhưng chú chạy quá nhanh, chớp mắt cái đã không nói một lời với mình rồi lao mất tăm. Cô lấy chiếc xe của đám đàn c·ướp đuổi theo chú.



Chỉ huy trưởng cùng với các lãnh đạo gọi toàn bộ đội một cùng với bắn tỉa qua khu nhà giam dọn dẹp toàn bộ hiện trường. Từng cái xác được mang ra bên ngoài rừng, đặt tại đó. Xác của đồng đội thì nằm gọn gàng phía sau sân vườn.

Rồi họ lại huy động mấy đám tù nhân đi dọn dẹp bãi chiến trường. Thống kê lại toàn bộ số liệu tổn thất sau một trận chiến.

Quân ta tổn thất hai đội, tổng hai mươi tư sĩ quan nằm lại. Hạ gục ba mươi bảy người phe địch. Thu được một số lượng ít súng ống và đạn dược cùng với phương tiện cơ giới. Cơ sở vật chất cũng bị tàn phá nặng nề. Tù nhân trúng phải đạn lạc, t·ử v·ong bảy người. Tù nhân b·ạo l·oạn mười hai người cũng bị xử lý.

Đặc biệt là hai kẻ phạm tội nguy hiểm đã bỏ trốn.

Hiện giờ họ phải đảm bảo rằng việc ở đây xong xuôi và những trại giam khác vẫn ổn. Đồng thời cảnh báo cho họ biết.

- Đồng chí Minh, điện đàm tới những trại giam khác để họ nâng cao cảnh giác, tránh để việc mất mát tương tự diễn ra.

Chỉ huy trưởng đứng bên t·hi t·hể của những quân nhân dưới trướng. Lòng ông nặng trịu, đôi tay nắm chặt, trông ông giờ già đi cả chục tuổi. Ánh mắt đượm buồn khi nhìn các quân nhân nằm yên lặng tại đó.

- Tôi xin lỗi các đồng chí!

Ông quay về phòng mình, ngồi bên bàn làm việc đặt bút xuống viết gì đó.

Một lúc sau khi ông Minh trở lại. Vẻ mặt ông còn tồi tệ hơn cả Chỉ huy trưởng trại giam.

- Các trại gần chúng ta nhất cũng vừa báo tin thất thủ trưởng đám t·ội p·hạm. Nhưng t·hương v·ong thống kê không nặng nề bằng chúng ta.

Điểm ấy như đánh vào lòng tự trọng của Chỉ huy trưởng, vốn là một lãnh đạo toàn bộ trại giam và quân nhân dưới trướng lại không thể làm giảm t·hương v·ong mức thấp nhất. Lại gây ra tổn thất nặng nề đối với toàn xã hội. Ông khó lòng mà ăn nói với bộ trưởng.

Còn chú Vĩnh, từ khi lấy xe lao đuổi theo bọn chúng ra tới đường lớn. Bỗng dưng có mấy chiếc xe tới chặn đầu ông, chèn ép không cho ông đuổi theo. Thậm chí chúng còn ló đầu ra cửa sổ ném những quả bóng sơn vào cửa kính khiến ông bắt buộc phải đạp phanh giảm tốc.

Xuống dưới xe, ông nhìn bọn chúng rời đi mà căm hận.

Càng đuổi, ông lại càng gặp bất lợi.

Nên ông quyết định để chúng chạy thoát, lòng ông quyết tâm nhất định phải thanh trừng hết bọn chúng. Cái lũ tàn phá xã hội.

Ông cởi chiếc áo trên thân, lau sạch lớp sơn rồi quay đầu xe đi về.