Chú Vĩnh sau khi thành công giải cứu, để những người khác đưa Hải trở về căn cứ theo lộ tuyến an toàn sau khi đã được băng bó cũng như sơ cứu tạm thời.
- Cháu cố gắng chịu đựng, về tới căn cứ là an toàn rồi. - Chú vỗ về, an ủi cậu.
Chính ở nhà nhìn thấy cuộc giải cứu thành công cũng là lúc Nam cùng ba người khác trở lại. Cậu chạy ra bên ngoài cho Nam xem hình ảnh Hải đã được cứu và đang trên đường về.
- Anh!! - Nam ghìm giọng mình xuống, nhưng trong lòng không chịu nổi khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Anh Hải nằm trong vòng tay người khác, toàn thân đều là máu, đã được sơ cứu nhưng cậu vẫn lo về tình trạng liệu có còn tốt hay không.
Cậu muốn quay trở lại đó, muốn trả lại những đau đớn mà anh phải chịu đựng cho chúng.
Nam quỵ xuống, nước mắt cậu đã rơi.
Chính vỗ vai cậu, anh biết Nam có hoàn cảnh thế nào. Trong nhà cậu hiện giờ chỉ còn lại một mình mẹ và anh trai, bố cậu thì bỏ nhà đi từ khi cả hai còn nhỏ. Một mình mẹ nuôi lớn hai người, sức khỏe của mẹ cũng không được tốt nên để có tiền cho cậu tiếp tục cuộc sống tốt hơn. Anh Hải đã phải từ bỏ con đường của mình, ở nhà phụ giúp mẹ nuôi trồng làm ruộng.
Vì thế nên khi anh có chuyện xảy ra, cậu rất đau lòng. Một người thân trong gia đình gặp cảnh này ai cũng không chịu nổi. Nhưng những người bạn của cậu cũng biết, cậu muốn ở một mình, và họ chỉ có thể làm chỗ dựa cho cậu không bị gục ngã.
Họ xem cậu vừa là bạn, vừa là người nhà mình.
- Tránh ra!
Nam gạt phăng đôi tay của Chính ra, cậu ghét Chính vì cho mình thấy cảnh này. Thà rằng để mình sống ở nơi khác, hoặc c·hết trong dung nham còn hơn khi nhìn thấy nó.
Cậu bỏ chạy ra bên ngoài. Không thèm ngoái đầu lại, Chính thì suy nghĩ về hành động của mình là đúng hay sai. Liệu mình gọi họ tới có tốt hay không? Nếu mình không gọi họ tới,…
- Chính, không sao đâu. Nam là người như vậy, cậu ấy là người luôn chôn giấu tình cảm của mình như thế. Không thích có người xen vào đâu. - Tuấn vỗ vai cậu, sau đó kéo cậu vào trong nhà.
Những người khác cũng đang nhìn mình. Chính không dám đối diện với họ, cậu cúi đầu xuống, bỏ lên trên và tự vấn chính mình làm vậy có đúng hay không. Tâm trạng chùn xuống, không còn năng lượng để làm bất kỳ việc gì khác.
Tuấn bên dưới nhà nhìn cảnh ấy, lắc đầu không thể làm chuyện gì khác ngoài việc để cậu ấy tự mình vực dậy.
- Các cậu cũng đừng trách Chính quá. Chính cũng vì tốt cho mọi người.
- Đương nhiên là tớ biết, nhưng Nam… - Vân nói, trong lòng buồn bã muốn an ủi nhưng không thể nói ra.
Khi tâm lý những đứa trẻ trải qua tận thế đang bất ổn, chú Vĩnh trở lại căn cứ địch, nhìn cảnh Bình một mình đối diện với rất nhiều kẻ địch. Lại có thể phản công ngược sát lại chúng trong nháy mắt, anh rất bất ngờ và vui mừng. Sau đó vì để tránh cho việc không hay diễn ra. Anh n·ém b·om khói vào trong đó trợ giúp Bình nhanh chóng thực hiện được mục tiêu của mình.
Bình rút lui, chú cũng rời khỏi nơi đó. Đám lâu la tiểu tốt đó không có người lãnh đạo sẽ sớm sụp đổ.
Chú nghĩ tới trong căn cứ có thể có thứ cần thiết cho căn cứ, Vĩnh lấy ra thiết bị liên lạc, truyền tin về. Nhưng mãi lâu sau không thấy phản hồi, chú cũng đành từ bỏ.
Trong khu rừng lân cận, Bình vừa thoát khỏi chiến đấu, Vĩnh đã lập tức theo dấu phía sau.
- Tôi biết ngay là anh mà. - Bình không lấy làm bất ngờ khi Vĩnh chạy theo mình. - Anh đã lớn như thế rồi, đuổi theo tôi là muốn gì nữa?
- Tôi muốn gọi anh về căn cứ, muốn mời anh gia nhập chúng tôi. - Vĩnh thẳng thắn nói trực tiếp.
- Nhưng mục tiêu của tôi vẫn chưa xong, đó mới chỉ là một trong số mục tiêu của tôi mà thôi. - Bình nói, sau đó muốn rời đi.
Vĩnh tóm lấy tay Bình, Bình xoay người giằng ra thì ăn một quyền thẳng vào người.
Anh ta vẫn còn chịu được, đánh trả một cú đấm mạnh mẽ, nhưng Vĩnh sao có thể để anh ta toại nguyện, với kinh nghiệm đầy mình, chú đẩy làm lệch hướng đánh. Tay trái và chân phải đồng thời sử dụng, kéo Bình ra phía trước. Bình vốn thiên hướng trụ sau nên khi bị cuốn theo lối đánh của chú thì không có cách nào phản công. Cứ thế bị chú chơi đùa.
Giống hết người lớn chơi đùa với trẻ con, Bình và Vĩnh đồng thời ngừng tay. Cả hai sau nhiều lần chiến đấu đều đã không còn bao nhiêu sức, nếu còn đánh nữa thì chẳng ai sẽ chạy thoát nếu chúng còn truy đuổi tiếp.
- Cậu không định gia nhập chúng tôi à? Nếu không thì ngay từ đầu cậu không nên trợ giúp tôi đối phó chúng.
- Không phải có qua có lại sao? Tôi giúp các anh đánh bại chúng, các anh giúp tôi đạt được mục tiêu. Giúp một việc trả một việc.
- Giúp một việc trả một việc?! Cậu nói nghe hay nhỉ! Chúng tôi trước đó đã suýt mất một người vì cái kế hoạch t·ấn c·ông vào căn cứ gần năm chục người này của cậu, gấp ba bốn lần lực lượng nhóm tôi. Còn cậu giúp chúng tôi đánh với lũ d·u c·ôn đó có gấp đôi. Như vậy là một việc trả một việc và công bằng sao?
Vĩnh chất vấn anh ta, từng lời phản biện sắc bén khiến Bình không cách nào đáp trả.
- Và nếu không muốn giúp cậu ngay từ đầu thì cậu cũng không thể nào đạt được mục đích khi chỉ có một mình cậu tiến vào trong căn cứ này.
- Tôi xin lỗi, để xảy ra việc đó nhưng…
- Không có nhưng gì hết, dù tôi biết anh đã trải qua chuyện không tốt trong quá khứ, và cũng là sai lầm của tôi khi đó. Nhưng cậu sẽ không vì thế mà định g·iết cả người thầy của mình đó chứ. - Vĩnh biết anh ta cứng đầu thế nào. Giờ muốn thuyết phục cũng chỉ còn cách ấy. Khi tháo chiếc mặt nạ xuống, Bình mới nhìn rõ khuôn mặt chú. Nhìn từng nếp nhăn, vết sẹo trải qua năm tháng trên khuôn mặt cậu không bao giờ quên được.
- Đại Tướng! - Bình lập tức đứng nghiêm, chào hỏi theo nghi thức q·uân đ·ội.
- Thôi nào, giờ tôi còn làm Đại Tướng gì nữa. Tôi biết hoàn cảnh của cậu, cũng rất tiếc, nhưng năm đó vợ cậu có gửi gắm cho chúng tôi một thứ này. Tôi muốn cậu nhận lấy nó. - Chú Vĩnh lấy ra một lọ ống nghiệm, bên trong chứa đựng thứ gì, cậu cũng không biết.
- Đó là thứ duy nhất vợ cậu để lại. Nó chứa đựng gen của vợ cậu, trứng đã được vợ cậu trữ. Tôi vẫn còn giữ và bảo quản cẩn thận cho cậu. Ngoài ra còn một phần thư tay cô ấy chưa kịp gửi tới.
Chú lại đưa ra cho Bình một tờ giấy đã ố vàng, nhưng nét chữ trên đó thật quen thuộc khiến anh không thể nào quên được.
Nhóm Ngọc, Lương dẫn theo Hải và một số người b·ị t·hương theo đường cũ nhanh chóng trở lại căn cứ. Khi trời gần sáng, Tuấn cùng những người trong nhà đã đón chờ họ rất lâu trước cửa. Toàn bộ lương thực, thực phẩm, y tế chăm sóc đều được chuẩn bị sẵn.
Ưu tiên người b·ị t·hương nặng nhất trước, Hải được đưa vào trong phòng tiệt trùng, khâu lại v·ết t·hương đã rách, nhưng vì mất máu quá nhiều mà vẫn chưa hề tình lại. Thiết bị y tế được chuẩn bị rất đầy đủ, ngay bên dưới sảnh chính có một cái cửa hầm dẫn xuống bên dưới có trang thiết bị c·ấp c·ứu. Hải được đưa lên trên giường bệnh. Sau khi được khâu xong, kiểm tra toàn diện, cô Thanh cần gọi Chính tới để tìm mẫu máu phù hợp với Hải để truyền vào.
- Chính! Chính ơi!! - Tuấn cùng cả nhóm gõ cửa phòng làm việc riêng của Chính, nhưng không thấy được hồi âm.
- Chính!!!
Rầm! Rầm! Rầm!!
Từng đợt gõ thật mạnh vào bên trong, nhưng không có mở được ra.
Khi cả nhóm vừa quay lưng xuống dưới nhà, để lại Tuấn ở trên, mẹ của Nam cũng không thấy con trai mình từ tối qua tới giờ. Hải lại đang b·ất t·ỉnh nên vô cùng lo lắng, ở lại bên cạnh gọi Chính mà nước mắt không ngừng rơi. Vì sợ rằng cậu sẽ bỏ mặc con trai mình.