Tro Tàn

Chương 2: Nguyễn Minh Chính!



Chương 2: Nguyễn Minh Chính!

Tuấn tắt điện thoại, nhìn ra bên ngoài cửa nhà, chờ đợi cậu tới.

Khung cảnh xanh tươi, một màu trắng tinh của mây trời trong xanh, yên bình, chẳng có chút ồn ào hay vội vã. Khác hẳn so với Khoa đang ở nội đô. Từ trên nhà nhìn ra xa, một con đường cong dẫn tới, hai bên là cỏ được tỉa tót cẩn thận như một khu vườn.

Một chiếc xe đi từ xa tới trên con đường ngang một mét, dừng lại trước cửa nhà cậu, biển số xe rất lạ 98U-XZ738. Cửa xe mở ra, một nhóm người bước xuống. Tuấn chăm chú nhìn trên màn hình camera, nhận ra đó là người quen. Cậu xỏ vội chiếc dép vào rồi chạy ra mở cửa cho họ.

Từ cửa nhà ra tới đó mất vài phút, khoảng cách hơn ba mươi mét.

Bốn người đứng ngoài, ngó vào trong nhà, trầm trồ thán phục trước diện tích của nó, sâu hun hút. Lại còn bề ngang thêm một khoảng để tường vây tránh ngôi nhà nữa. Diện tích ước chừng phải hai trăm mét.

Tuấn không nhịn nổi cười, hô lớn từ xa:

- Mấy cậu không phải ngạc nhiên thế chứ? Tới đây vài lần rồi mà, các cậu quên à.

Nghe được tiếng của bạn học cùng lớp - Tuấn, cả đám cười lên vui vẻ.

Cạch cạch. Cánh cổng sắt nặng trịch từ từ được cậu kéo ra.

- Mời vào.

Tuấn dùng sức, mở cánh cổng dài hai mét theo đường trượt con lăn, lui lại một bên cho chiếc xe Camry đánh lái vào trong.

- Tớ thấy nơi này giống pháo đài hơn là ngôi nhà đấy.

Một bạn nữ tóc hồng trong nhóm thốt lên sau khi quan sát thật kỹ ngôi nhà này.

Xung quanh ngôi nhà bao tường cao hơn hai mét cắm đầy chông gai có phần giống nhà tù được phòng vệ nghiêm ngặt, cảm giác hơi bí bách nên chủ nhà đã thiết kế thêm các ô cửa sổ lớn bằng hai gang tay, một lớp mái ngói đều hai cánh trong ngoài vừa trang trí, vừa che cho những chiếc đèn chiếu sáng khỏi bị ướt.

Ngôi nhà được đặt chính giữa, bức tường tới hông nhà cách nhau ba mét. Cửa chính hơn ba mươi mét để lấy chỗ cho ô tô và những đồ dùng nằm ngổn ngang mà cô ấy không biết chúng dùng để làm gì.

Một cái hồ bơi nhỏ đã dùng bạt vây kín lại nằm góc trái căn biệt thự bốn tầng.

Tưởng chừng như nó sẽ không thể đủ công năng nhưng ngược lại. Lầu 1 là phòng khách, đủ rộng rãi thoải mái cùng phòng ăn. Lầu hai là phòng ngủ siêu lớn và một phòng ngay cầu thang đã được khóa kín. Lầu ba là khu vui chơi nho nhỏ với bàn bi-a, một số đồ điện tử. Lầu bốn là nơi Tuấn thường quan sát những ngôi sao ngoài vũ trụ với chiếc kính viễn vọng của mình, ngoài ra còn căn phòng trống.

Là nơi cao nhất, quan sát được tất cả mọi hướng từ nơi ngôi nhà đặt tới đường lớn dưới đồi.



Tuấn dẫn các bạn đi một vòng quanh nơi ở, giới thiệu xong thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Có người gọi tới, cũng là người bạn và ở đây ai cũng biết. Sau khi bắt máy nói chuyện vài câu, cậu nói với bốn người bạn tới trước rằng:

- Các cậu cất đồ đạc của mình nhé, tuy hiện giờ không có phòng riêng cho các cậu nhưng cứ để tạm ở trong phòng ngủ chính ấy. Còn cậu con trai thì chịu khó lên trên tầng bốn nhé. Bọn mình sẽ ở tạm trên đó hoặc cũng có thể là tầng ba nếu cậu muốn.

- Ừm, bọn mình lo được.

Bốn người nghe vậy cũng đáp lại một câu, cùng nhau dọn hành lý lên trên lầu.

- Mình không ngờ Tuấn lại ở nơi rộng như thế này đấy. - Một cô gái vừa mang chiếc vali lên cầu thang vừa nói, vali của cô ấy to hơn những người khác. Thực sự cần thêm người để giúp cô đem nó lên.

Dáng cô khá thấp, so với chiếc vali thì không hợp chút nào. Tóc xõa sau lưng mặc chiếc áo hở vùng eo cùng chiếc quần jean ngắn cũn. Cô tên Linh.

- Ừm, thật sự rất bất ngờ. So với lần trước đó tới, thì nơi này thay đổi khá nhiều.

- Kể từ lần tiệc tùng đó đã hơn một năm rồi ấy nhỉ.

Hai cô bạn mang tương đối ít đồ, một chiếc túi da khoảng năm mươi lít chứa giống hệt nhau về kiểu dáng.

Ngay cả phong cách ăn mặc cũng có phần tương đồng, một người tên Vân thì tóc nhuộm màu hồng, một người tóc nhộm màu đỏ sẫm búi gọn, tên Trang. Người nam còn lại tên Nam.

- Nhưng mà tin tức mới gần đây cũng thật đáng lo ngại. Hi vọng là nhà mình sẽ không sao.

Cô gái mang chiếc vali to bự, mệt nhọc từng bước vừa nghỉ chân lau mồ hồi liền thở dốc.

Cạch.

Hai cô gái mang theo chiếc túi nhỏ lên trước cửa phòng, đẩy nhẹ một cái thì cánh cửa đã mở toang ra. Ngoài chiếc giường bự vừa cho bốn người nằm, một chiếc tivi ở đối diện cùng tủ quần áo bao phủ lấy cả bức tường hơn hai mét thì còn có ban công hướng ra sân trước, nhìn ngang phải xuống bể bơi.

Họ cùng nhau ra ngoài ban công nhìn Tuấn đang tiếp đón người bạn học kế tiếp đặt chân tới. Trong lòng đầy chờ mong và phấn khích quãng thời gian sắp tới ở tại căn nhà này cùng nhau như ngày xưa.

Tuấn dẫn theo hai người bạn nữa đi bộ vào trong, còn một người đang ngồi trên chiếc xe nhỏ xinh tới bãi đậu. Họ cũng mang theo hành lý giống các cô. Nhìn thấy nhau, năm bạn nữ đồng thời vẫy tay chào hỏi.

Giống với nhóm trước, được Tuấn dẫn đi một vòng quanh căn nhà để làm quen, cậu con trai lái xe lại lên trên tầng bốn cất đồ dùng của mình. Còn hai bạn nữ thì ở tầng hai, trong phòng ngủ chính.



Trời dần về chiều, Tuấn cùng các bạn tổ chức một bữa tiệc ngoài trời, ngay phía sau nhà.

Khoảnh sân rộng rãi, có cây, có xích đu, bàn ghế và một chiếc lò nướng dã ngoại dùng than củi. Khói bốc lên, hơi nóng lan tỏa khiến người chế biến phải lau mồ hôi hột.

Xèo xèo!

Tiếng nước từ thịt chảy xuống than nóng tạo thành tiếng, thức ăn nướng chín, mùi thơm nức mũi khi được đặt lên những vỉ sắt đang nóng phừng phừng.

Nhóm nữ thì đang chuẩn bị đồ ăn, Tuấn chuẩn bị dụng cụ. Còn hai cậu con trai đã lái xe cả chặng đường dài nên được thưởng bằng việc chẳng cần phải làm gì. Hai người vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại ra ngồi bên hồ cá liên tục thao tác tay.

Đang lúc vừa chuẩn bị xong một nửa, Tuấn gọi Nam và Cường lại bàn ăn thì tiếng chuông cửa reo.

Kính cong!

Tiếng chuông trong trẻo phát ra từ khắp nơi trong nhà. Dù là phòng ngủ, tầng bốn hay ngoài sân đều nghe rõ.

Tuấn cũng vậy, cậu mở màn hình xem người nào tới, là Khoa, vội vàng chạy ra.

Cánh cổng lại mở lần thứ ba. Sau đó chiếc xe van chất đầy đồ đạc trên nóc mang theo biển số nội đô 24P-KD101 chạy vào trong.

Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc mà Tuấn nhìn thấy qua màn hình đã ngay trước mắt.

- Đi cả ngày đường, cậu cũng mệt rồi nhỉ?

Tuấn nhanh mắt nhìn ghế phụ đang có một cô lớn tuổi ngủ gà ngủ gật bên cạnh Khoa.

- Ừm, tớ cũng định sáng mai tới nhưng không thể dừng lại được.

- Sao thế? - Tuấn hỏi.

- Thì cái chuyện sáng nay ấy. Tớ cũng chỉ nghĩ nó sẽ không ảnh hưởng tới chỗ mình đâu. Nhưng không thể ngờ được.

Vừa nói Khoa lấy ra chiếc điện thoại chỉ còn lại mười ba phần trăm pin cảnh báo đỏ. Hình ảnh trong đó khiến Tuấn không khỏi giật mình.

Trên quốc lộ to lớn đã hiện rõ vết nứt ngay mặt đường, rào phân làn xiên vẹo, nhưng may mắn là không ảnh hưởng tới giao thông. Phía xa xa có thể thấy được lớp tro bụi phân tách rõ rệt với nền trời vàng. Mặt biển cũng đã có dấu hiệu nguy hiểm, thuyền cũng không có lấy một chiếc.



- Chuyện này để sau hãy nói đi, ở đây là an toàn nhất rồi. Mọi người đều đến đủ. Đừng nói cho họ biết chuyện này nhé. Tớ tự có lo liệu.

Tuấn mỉm cười coi nó như không ảnh hưởng tới mình. Cũng để Khoa không mang gánh nặng trên mặt làm tụt cảm xúc tới cả nhóm.

Đợi Khoa cất xe xong, Tuấn dẫn cậu cùng cô giúp việc ra sân sau.

Cả nhóm bất ngờ khi thấy Khoa theo một cô lớn tuổi tới tham dự. Họ không khỏi nghi hoặc nhìn nhau, cùng một câu hỏi trong đầu.

"Tại sao lại có người lớn tuổi ở đây thế nhỉ?"

- Đây là mẹ của tớ, tớ dẫn mẹ theo cùng vì mẹ cũng lớn tuổi rồi, không có ai chăm sóc. Mong các cậu thông cảm ha.

Khoa lên tiếng cho các bạn học hiểu ra vấn đề khi thấy ánh mắt nghi hoặc của họ.

- Cháu chào cô ạ. - Cả nhóm đồng thời chào hỏi.

- Mấy đứa cứ tự nhiên, cô đi cả chặng đường dài nên có hơi mệt. Cô nghỉ trước. - Cô giúp việc rời khỏi bữa tiệc, không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới bọn trẻ.

- Rồi, ăn đi không cháy hết. - Tuấn khoác vai Khoa tiến về phía bàn ăn, ngồi xuống cùng các bạn nói chuyện.

Vân vừa mới tắm xong, đầu tóc còn ướt búi cao biết ý mang theo thức ăn vào trong nhà. Thấy cô được Khoa gọi là mẹ đang nằm trên ghế dài.

Vân đặt đĩa thức ăn xuống bàn, nhẹ lay cô dậy.

- Cô ăn cùng con nhé.

Cô mở mắt, ngồi dậy cảm ơn Vân rồi cùng Vân ăn. Họ vừa ăn vừa nói chuyện, giống như mẹ con trong bữa cơm gia đình, chẳng có lấy chút cách biệt quan hệ.

Xoạt xoạt.

Vân nghe thấy tiếng chân lạ, tò mò quay qua nhìn, thấy thanh niên tầm tuổi, tóc ngắn vuốt gọn, khuôn mặt hơi sạm, đeo kính, đôi mắt không chú ý tới cô như đang suy nghĩ điều gì. Cậu ta đang bám lan can bước xuống từ cầu thang.

- Chính?!

- À, chào cậu. - Chính bị Vân đánh gãy suy nghĩ, nhìn cô giúp việc bên cạnh thì chào hỏi cô một câu cho phải phép. - Cháu chào cô.

- Cậu ra ngoài nhé, tớ có chuyện muốn nói với mọi người.

Chính nói với Vân rồi đi thẳng ra sau vườn.