Khi tất cả những người ở tầng lớp thấp hơn không cách nào chịu được sự thống trị của những kẻ ở trên thì họ sẽ phát động cuộc nổi dậy. Giành lại tự do cho chính mình. Trong quá khứ có rất nhiều nơi làm vậy, nhưng để thực sự có thể thành công được vẫn cần phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Mà thời điểm hiện tại thì không cần lo lắng quá nhiều như vậy, ai có đủ sức mạnh, ai nắm được đằng chuôi có thể tự tin lãnh đạo không để xảy ra những cuộc b·ạo l·oạn như thế này thì mới thực sự là những người tài.
Nhìn dòng người liên tục đẩy lên trên, Chính ở lại phía sau cùng, vừa hô hào cổ vũ cho họ có động lực càng lao nhanh càng tốt. Hai người bác cũng đã mang xe tới chờ sẵn dưới tầng. Lúc Chính và Khoa nhìn thấy, hai người đồng thời tiến vào trong xe nói.
- Đến lúc hỗ trợ cho những người đó rồi. Nếu có thể thì chúng ta sẽ kiếm được một món hời từ nơi này.
Hai người mang theo hai khẩu súng lục, nạp mỗi người một băng đạn dắt sau hông.
- Dù kiếm hời nhưng vẫn phải nhanh lên đó, Hằng vẫn còn đang ở trên đó. - Vân vội vàng nói cho hai người biết.
Họ cũng hiểu được tầm quan trọng của vấn đề trên nên cũng gật đầu chắc nịch, khẳng định sẽ không để có người b·ị t·hương.
Vài phút trước đó, Hằng ở bên trong căn phòng riêng của họ. Nhìn vẻ mặt của ba tên lãnh đạo nhóm nhà giàu, đặc biệt là khi nghe chúng nói về vấn đề của những người tầng dưới. Cô không thể nào chịu nổi nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn chờ đợi.
Nhìn qua ba người đứng trong góc phòng, ba tên lãnh đạo nổi lên ý dâm tà trong ánh mắt, khuôn mặt và cả nụ cười. Bọn chúng gọi họ tới, Hằng tới gần tên đã gọi cô lên trên này, khi áp sát được. Đôi tay dơ bẩn của hắn đã chạm lên cơ thể cô khiến cô rùng mình.
- Cô em có gì mà phải rùng mình như thế? Chẳng lẽ em chưa được chúng ta tiếp đãi sao? - Hắn càng cười lại càng thích thú. Nhất là con mồi của mình cảm thấy run sợ.
Hằng không phản kháng, hắn lại càng được đà sờ mó cô.
Bỗng chúng lôi từ trong ngăn bàn lên con dao nhỏ cùng với một cái đĩa. Ba cô gái kinh hãi, giật mình. Hằng nhìn thấy thế, chưa hiểu chúng định làm gì với hai thứ này thì nghe được chúng nói.
- Bắt đầu đi.
Rồi ba kẻ chúng đứng dậy, chắp tay trước ngực như cầu nguyện, sau đó lôi đôi tay mềm mịn của những cô gái ra phía cái bát, tay chúng cầm theo con dao kề vào da thịt họ. Hằng bất ngờ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, nảy số rất nhanh cô kích hoạt nút cảnh báo nguy hiểm thông báo về cho nhóm của mình. Sau đó tay bên kia vuốt má tên lãnh đạo, hắn ngỡ ngàng và ngạc nhiên trước hành động này.
Trong chớp mắt cô giật lấy con dao trên tay hắn kề ngược vào cổ, cả người đè hắn lên trên sàn. Như thay đổi thành một con người khác, ánh mắt cô sắc bén như sẵn sàng ra tay và không ngần ngại để tay mình nhuốm máu.
Phạm Thái và tên còn lại thấy vậy cũng nhanh chóng phản ứng lại, hất văng cô gái ra rồi cầm dao hét lên với Hằng.
- Con điếm kia! Mày đang làm cái chóa gì thế?!
Khi hắn vừa mở miệng được một câu ấy, hai cô gái còn lại không để Hằng một mình, đồng thời vòng tay qua nách chúng, tay luồn lên ép cổ chúng chúi xuống. Hai vai chúng bị xiết chặt vào nhau không thể cử động được bình thường. Con dao trên tay buông xuống sau lưng làm rách đồ của cả hai người.
Tình huống diễn ra chưa tới một phút, ba cô gái đã khống chế được cục diện trong căn phòng.
- Này!! Có ai ở bên ngoài không?!
Một kẻ trong số chúng vừa mở miệng, hai cô gái đã dùng năm ngón tay tóm chặt yết hầu. Nếu chúng dám mở miệng thêm lần nữa thì không chắc chúng sẽ còn sống sót sau một cú như thế.
Ngay cả tên bị Hằng khống chế, dao kề tới cổ như tử thần đang đứng đợi trước cửa. Nhưng hắn vẫn có thể tự tin mình thoát được khỏi tay cô ấy. Hắn hòa hoãn nói với cô.
- Cô em đâu cần phải làm vậy. Bình tĩnh lại chút.
- Không phải ông thích chơi đùa với tôi sao?! Giờ lại sợ rồi à!
- Có đâu. - Hắn vừa cười vừa nói, trong đầu không ngừng tính toán xem làm sao để chạy thoát khỏi tay Hằng.
- Ông biết điều thì nằm im, tôi không muốn g·iết ông. Số phận của ông sẽ được những người tầng dưới định đoạt. - Hằng nhìn ánh mắt láo liêng của hắn thì đã đoán được ý đồ trong lòng lão đang toan tính gì.
- Ấy! Không được! Mạng ta do ta định, ta không muốn vào tay chúng! - Lão giật mình, vội vàng hô hoán.
- Ông có vẻ nói hơi nhiều rồi đó. - Hằng nói xong lại kề dao sát cô hắn khiến hắn ngậm miệng, không dám hó hé thêm một câu.
Giờ cô chỉ cần đợi nhóm của Chính xông lên tới là hoàn thành nhiệm vụ.
Dưới tầng hai, tất cả đều đã bị khống chế, mỗi người đều có một thanh v·ũ k·hí trên tay. Khi nhóm cảnh vệ trên tầng ba chạy xuống thì cũng là lúc cả đám đều phải giơ tay chịu trói.
Chính ở ngay phía sau, lên nói chuyện với người lãnh đạo nhóm.
- Giờ chúng ta chỉ còn lại trên tầng bốn. Theo thông tin mà tôi nhận được thì trên đó không có gì ngoài ba tên lãnh đạo. Anh cùng với một vài người nữa theo chúng tôi lên trên.
- Được, tôi cùng các cậu lên, bên dưới này họ có thể khống chế được nên không cần quá lo lắng.- Anh ta đồng ý gật đầu.
Tiến lên phía trên, đúng như cậu nói. Chẳng một ai canh gác. Toàn bộ đều đã ở dưới tầng ba và tầng hai. Không ai hay biết bên trong đã bị khống chế. Khi cánh cửa được mở ra. Sáu người, mỗi người một tâm trạng. Người thì lo lắng bồn chồn, không biết có thành công hay không. Người thì vui mừng vì đã được giải cứu. Còn Hằng thì không hề lo sợ mà rất tin tưởng vào nhóm của mình.
Cánh cửa từ từ mở ra, mọi người đều nhìn thấy người mà mình cần đều rất vui. Duy chỉ có những tên lãnh đạo biết bản thân không cách nào chạy được.
- Giờ thì mọi chuyện đã xong nhé. Hợp tác vui vẻ. - Chính đưa tay ra, thiện chí bắt tay với anh Long, lãnh đạo nhóm nổi dậy.
- Oái!! - Có người hô lên, sau đó một cơn gió lướt qua trước mặt Chính. Cậu chỉ thấy tên Phạm Thái thoát khỏi khống chế của cô gái rồi bỏ chạy. Mặc kệ hai tên còn lại đang bị khống chế.
Hắn hướng lên trên tầng trên, anh Long vội vàng đuổi theo, giao lại bên dưới này cho Chính và Khoa làm nốt công việc còn lại.
- Hai cậu ở lại, tôi đuổi theo anh ta.
- Được, anh cẩn thận. - Khoa gật đầu, để anh ta rời đi.
Sau khi trói lại hai tên này, năm người cùng áp giải chúng xuống bên dưới tầng. Những người nổi dậy đã chờ đợi sẵn, hai tên lãnh đạo thấy tất cả đều đã bị khống chế. Chúng đ·ã c·hết tâm, không thể nào phản kháng tiếp, chỉ có thể chờ đợi quyết định từ đám người chúng từng coi là hạng nô lệ.
Ba người Chính, Khoa, Hằng trở lại tầng một, xuống dưới xe bàn giao lại v·ũ k·hí rồi tiếp tục nhiệm vụ của mình. Hiện giờ thì không cần thiết phải rút lui khi thế cục đã được định sẵn.
Khoa và Chính mang theo thiết bị của mình đi từng tầng lầu lên trên. Mất hơn một tiếng, leo tổng cộng hơn mười tầng mới tới nơi. Cũng may nó không quá nặng, nên nó cũng đỡ được bao nhiêu công sức. Không thì sợ là chẳng thể leo lên được tới nơi nếu không có sự trợ giúp.
Lúc xong việc, kích hoạt xong xuôi, lắp đặt hệ thống điện mặt trời ở nơi kín đáo thì cả hai xuống bên dưới, bắt gặp Long đang nói chuyện với nhóm của mình. Hai cậu từ từ lại gần.
- Mọi người xong việc rồi chứ.
- Tình hình có phần không được tốt lắm. - Long nói với họ. Trong lòng rất thất vọng về bản thân.