Chính nhận được tin dữ từ Long, trong lòng cảm thấy bất an. Cậu hỏi lại anh.
- Sao thế? Anh không bắt được hắn à.
- Một phần là thế, nhưng quan trọng hơn là lương thực còn lại không nhiều. - Long ngượng ngùng không biết nên làm thế nào.
Chính không dám tin vào những gì mình nghe thấy, cậu tiến vào trong kho lương, nhìn bên trong chỉ còn lại hơn chục ký thịt, một chút đồ dùng rồi gạo, rau chẳng còn có bao nhiêu.
Nếu vậy thì cũng chỉ đành bỏ qua, vốn ban đầu có sự hợp tác này là Chính muốn Long chia sẻ lương thực sau khi thành công nhưng giờ họ chẳng có mà ăn thì lấy đâu ra để chia sẻ cho họ.
- Chính! Qua đây. - Hằng từ một bên góc nhà gọi cậu.
Nghe thấy, cậu cũng qua xem cô muốn nói gì với mình. Thấy Hằng đang ngồi trước một túi ngô hạt, cậu mừng rỡ, hiểu được ý định của Hằng muốn làm gì. Quay qua nói với Long.
- Nếu vậy thì chúng tôi xin thứ này nhé.
- Được chứ. Dù sao thì cũng nhờ các cậu giúp chúng tôi mới có thể thành công tới như vậy. Chút ít này đâu đáng là gì. - Long rất thoải mái trong chuyện này.
- Vậy những người kia anh tính thế nào? - Chính chỉ về hướng những kẻ nhà giàu đang bị trói, ngồi trên mặt đất kia.
- Trong đó có những người không phải tâm tính họ tệ, mà chỉ là những kẻ đó đã khiến họ trở thành như vậy. Những kẻ đã làm cho chúng tôi ra nông nỗi này, tất nhiên chúng tôi sẽ có biện pháp xử lý của mình. - Long cũng không muốn tiết lộ nhiều về cách thức xử lý.
Chính cũng biết ý nên không hỏi nữa, chỉ nhắn lại họ bảo trọng trong thời điểm này sau đó thì lên xe tới ngôi nhà trước đó đã dừng chân.
- Giờ mình cần trích ra một phần để cấu tạo thành ngôi nhà như vậy nên tranh thủ mang một vài mẫu vật trở lại để phân tích nhé.
Chính nói với mọi người, sau đó cầm theo một cái búa đập ra một phần ngôi nhà, kính, bê tông. Sau khi thu thập đồ vật xong thì cậu mang vào trong xe, chẳng mấy chốc chiếc xe đã trở nên nặng nề hơn trước đó.
- Xong việc rồi, giờ chúng ta trở về thôi. Tuy thu thập thông tin chúng ta không hoàn thành nhưng lắp đặt được thiết bị quan trọng nhất là thành công rồi. Chưa kể còn có một túi hạt ngô. Có thể thử nghiệm trồng thêm ngô. - Chính nói và báo cáo lại kết quả nhiệm vụ lần này.
- Mình nghĩ ở nhà có đủ đồ chứ. Thế mà cậu cũng còn không ngờ tới cái này luôn hả. - Khoa nói với Chính, miệng nhoẻn cười đầy châm biếm.
Cậu cũng biết đó chỉ là trêu đùa nên cũng không lấy làm tức giận, chỉ bảo với Khoa.
- Mình cũng là con người chứ đâu phải máy móc mà chuẩn bị đầy đủ được. Dẫu sao thì cũng để cho mọi người có cơ hội thể hiện bản thân. Nếu mình làm hết rồi thì đâu có gì cho các cậu làm thì không ổn lắm đúng không.
- Cũng có lý. - Khoa trầm ngâm một lúc thì đồng ý với ý kiến của Chính.
- Hằng vẫn ổn chứ? Trên đó có chuyện gì vậy? - Khoa quan tâm, hỏi tới Hằng.
Cô cũng không che giấu, kể lại toàn bộ quá trình mà mình nhìn thấy được. Nghe tới đoạn chúng như đang làm một nghi lễ nào đó, Chính cũng ngờ ngợ khi giống như chúng tham gia một tổ chức tà giáo nào đó. Nhưng cậu cũng không quan tâm quá nhiều tới bọn họ, dù sao thì việc cũng đã giải quyết xong, giờ nên trở lại và nghỉ ngơi chuẩn bị cho những lần tiếp theo.
Bên căn cứ, Tuấn đang thay Chính đảm nhiệm trông coi và phát triển. Khi nhận được tin nhóm của Chính đang trên đường về, cậu an tâm hơn. Sau đó lại nhìn vào trong những công việc cần làm. Cậu thực sự bối rối khi không biết phải làm gì tiếp theo. Nhìn hàng loạt hình ảnh trên đó, từ một điểm lại nối một điểm, quá khó để quan sát và bao quát toàn bộ công việc.
Vậy nên cậu nhìn vào bên trong phần quy hoạch của mình, thông qua Doya, cậu quét được một mảnh bản đồ rất lớn. Đặc biệt là nó có hiện lên hình ảnh ba chiều giúp cậu càng dễ dàng hơn.
Ngoài phần núi của cậu ra thì xung quanh đều là một mặt phẳng, chẳng khác nào một mảnh đồng bằng lớn. Cậu thao tác trên đó liên tục, vẽ ra một phần của thành phố tương lai.
Những tuyến đường chính, ngách nhỏ và mảnh đất được phép xây dựng nhà. Rất lâu sau cậu mới chỉ vẽ được một góc nhỏ. Tuy nhiên cậu cũng phải suy tính tới chuyện bảo vệ lãnh thổ của mình. Nếu chỉ xây dựng một phần tường rào thì không ổn thỏa và lượng vật liệu tìm kiếm được sẽ rất khó khăn.
Cậu tìm bên trong đó về những thành phố cổ đại ngày trước khi. Nào là thành trì nào là canh gác ban đêm. Ở thời hiện giờ, thành trì là không khả thi vì lượng v·ũ k·hí hạng nặng hay cả xe tăng xe công thành cũng có thể được chế tạo ra. Chỉ một vài cú bắn phá là nó sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Trừ khi tường thành làm từ thép hợp kim mới có thể chịu đựng được sức công phá từ chúng.
Khi trời bắt đầu tối, ánh sáng mờ ảo trong căn phòng chiếu rọi lên bức tường. Tuấn vẫn chăm chú vào bản đồ ba chiều và cố gắng hình dung ra những phần quy hoạch thành phố một cách chi tiết. Trong thành phố sẽ có một tòa nhà trụ sở chính chuyên cho các bộ hoạt động. Có thể nói đó là đầu não của toàn thành phố. Doya về sau sẽ chỉ nằm ở vị trí cố vấn cho thành phố. Những ý tưởng về hàng rào phòng thủ, chốt gác đều được sẵn sàng và được bố trí lên trên bản đồ.
- Có lẽ như vậy là ổn. Vẫn cần phải thảo luận thêm với những người khác. - Tuấn xong việc, khi đó nghe tiếng bên ngoài ồn ào vô cùng.
Nhóm của Chính đã trở lại căn cứ. Một phần đất ngoài vườn đã được lấy vào trong nhà và thử nghiệm trồng ngô. Trước đó Hằng cũng kể cho họ về nghi lễ mà cô gặp phải với người trong căn cứ, họ cũng lo lắng và cảm thấy may mắn vì cô không gặp nguy hiểm.
Nhìn một hàng đất đặt trong nhà, bên dưới lớp đất là những hạt ngô được reo xuống đó và được tưới nước lên trên. Nước sinh hoạt rất hiếm nên họ phải sử dụng thật tiết kiệm. Họ sử dụng tuyết và đun tan thành nước để tưới cho nó. Bất ngờ xảy ra khi cả nhóm đang nói chuyện sau khi chờ đợi bữa tối được chuẩn bị.
Hạt ngô đã lên mầm non nhỏ, thường để nó lên mầm sẽ rơi vào ba tới bốn ngày mới có dấu hiệu nhưng chỉ mới gieo vài tiếng trước đó đã phát triển mức ấy.
Đây quả là sự bất ngờ đối với họ. Giờ họ sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề thực phẩm nữa.
- Cậu cho mình mượn phần hạt ngô này nhé. Và số nước vừa nãy mọi người tưới cho cây nữa.
Chính hỏi Hằng về những thứ mà nãy giờ cô sử dụng để trồng ngô. Cậu lo lắng về sự an toàn của thực phẩm nếu nó phát triển nhanh một cách bất thường như thế này. Mỗi thứ lấy một ít, cậu lại đưa về cho Doya phân tích. Có vẻ nó sẽ mất khá nhiều thời gian khi cậu nhìn vào thanh tiến độ của nó.
Đến tối muộn, cậu lại tiếp tục chìm đắm trong suy tư, ở bên ngoài ban công nhìn về phía xa xăm để hình dung ra cảnh tượng tương lai trước mắt mình. Còn Chính nhận được thông tin từ bên phía Long, cậu cũng phải vội vàng thảo luận cùng anh ta để tìm ra phương pháp xử lý.