Chính mất cả một đêm để ngồi cùng Long nói chuyện về kế hoạch của anh ta đối với tên Phạm Thái đó. Theo lời anh kể lại thì hắn được một nhóm người chở đi. Phương tiện mà chúng đi bằng trực thăng nên rất nhanh anh đã mất dấu hắn. Chỉ nhìn được một chiếc trực thăng bay ngang qua bầu trời và chẳng thể làm gì ngoài việc ngắm nó rời đi.
- Hẳn là chúng có nhiều quan hệ với nhau lắm. - Chính suy tư về quan hệ của chúng. Lo về việc chúng có thể trở lại và phục thù.
Sau hơn ba mươi phút nữa nói chuyện, hai người đồng nhất tắt máy đi ngủ, hôm sau lại thảo luận tiếp.
Sáng ngày mới, đã hơn mười giờ, sắp tới giờ cơm trưa mà tất cả đều đã thức dậy, Chính là người vẫn còn đang trong giấc ngủ say. Không hề lo nghĩ về chuyện bên ngoài. Ai nhìn cũng thấy cậu ta thật hạnh phúc và thoải mái với những gì đang có hiện tại.
Khi giao lại công việc cho Hằng và Khoa vấn đề cây trồng ngày hôm đó, tới sáng nay thì nó đã phát triển tới mức không thể tưởng tượng được. Nhìn nó cao ngang thân người, họ còn nói đùa với nhau rằng.
- Chẳng lẽ tuần sau chúng ta ăn ngô thay cơm à.
- Nó phát triển mạnh tới mức bất ngờ. Không thể lường trước được lại có chuyện này xảy ra luôn đấy. - Tất cả đều trầm trồ trước sự phát triển này.
Cứ qua vài tiếng là nó lại nhích lên một chút. Và cũng chưa biết nó có thể sống được bên ngoài trời hay không nên Hằng và Khoa chỉ chuyển một cây ra đó thử nghiệm trước. Nhưng có vẻ bên ngoài làm nó phát triển nhanh hơn cả trong nhà mỗi tiếng trôi qua nó lại nhô lên một đoạn rõ rệt. Vậy là họ quyết định đem hết toàn bộ ra ngoài trồng.
- Đã có kết quả phân tích thành phần và dưỡng chất trong nước làm từ tuyết, đất trồng và hạt giống. - Tiếng nói của Doya phát lên trong căn nhà. Tuấn mở bảng thông tin lên, nhìn bên trên thì chẳng hiểu chút gì, phải gọi Hằng tới.
- Cậu xem giúp mình xem những chất này có thể sử dụng được cho cây trồng không? Mình xem nhưng chẳng thể nào hiểu được.
- À, được. Đợi mình chút. - Cô vừa mới trồng xong cái cây cuối cùng, đôi tay bẩn vừa phủi đi một phần đất cát thì chạy qua chỗ Tuấn xem. Khoa nhìn thấy thế cũng hơi hụt hẫng chút xíu nhưng cậu lại trở về phòng sau khi xong việc.
Mất vài phút để đọc thông tin trên đó. Hằng xác nhận nó có thể trồng được và không gây ảnh hưởng gì tới chất lượng thực phẩm sau khi thu hoạch nên mọi người an tâm hơn rất nhiều.
Sau đó thì họ lại tiếp tục đào những cái lỗ nhỏ ngoài sân trước và sân sau. Trồng từng hạt ngô xuống dưới đó lại nhìn từng bông tuyết rơi trên đất. Thoáng cái chúng đã tan thành nước và ngấm vào trong.
- Thời tiết mấy ngày gần đây thật ác liệt. Tuyết mãi chẳng ngừng. - Hằng nhìn lên trời, không khỏi than thở.
- Đúng thật, nếu cứ thế này thì việc sinh hoạt sẽ rất khó khăn. Nhiệt độ thì không ngừng giảm. - Tuấn đồng tình với cô.
- May mắn là giống ngô này có thể chịu được thời tiết lạnh giá kiểu này. Nếu nó là những giống ngô bình thường, sợ là sẽ chẳng có cơ hội nảy mầm và mình phải tìm một nơi khác trồng thay vì như bây giờ. - Linh đứng bên cùng hai người, nói xong cô rời đi. Lên trên phòng gõ cửa gọi Chính dậy.
Hôm qua Chính có giao lại nhiệm vụ về mảng ngoại giao cho cô nói chuyện với Long nhưng sau đó thì cũng đã muộn nên cậu bảo cô ngủ trước, ngày mai hẵng liên lạc. Nhưng giờ thì cậu ta vẫn còn đang ngủ say trong phòng.
- Ai vậy? - Chính bị tiếng gõ cửa liên tục bên ngoài làm phiền nên chẳng thể nào ngủ được tiếp, cậu ta có phần tức giận nhưng nghĩ tới trong nhà có rất nhiều người lớn tuổi. Chẳng may lại nổi giận với họ thì quả không tốt chút nào. Dù có bực bội nhưng cậu vẫn gắng bình tĩnh lại hỏi.
- Linh đây. Không phải hôm qua cậu bảo sáng tới tìm cậu à! Giờ đã sắp trưa rồi đó. Cậu tính ngủ tới khi nào thế hả! - Linh có phần tức giận nói vào bên trong, đầy trách móc.
- Đợi mình xíu.- Giọng cậu ta hòa hoãn và mềm dịu hơn khi nghe thấy cô ấy nói. Sau hơn năm phút làm vệ sinh cá nhân thì cậu mở cửa cho cô vào.
- Đợt trước đó mình có cứu được một nhóm người, bên đó đứng đầu là Long. Anh ta lãnh đạo đội nhóm hơn hai mươi người. Lương thực bên đó không còn quá nhiều nên cậu cũng cẩn thận không tiết lộ thông tin bên mình tránh cho việc họ sẽ lấy cớ mà vòi vĩnh chúng ta. - Chính nói sơ qua về hoàn cảnh gặp phải và quá trình thành lập lên nhóm của Long. Sau đó thì giao cho cô nhiệm vụ dò hỏi thông tin về nhóm bên đó, đặc biệt là nhóm nhà giàu xem Long đã tra hỏi được thông tin gì chưa.
- Mình biết rồi. - Linh nhìn chiếc đồng hồ mà Chính đưa cho mình, còn tận tay đeo lên khiến cô có cảm giác cậu ta có điểm gì đó lạ lùng.
Chính bị cô nhìn chăm chăm như thế cũng thấy gượng gạo nên khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng đưa cho cô tự đeo nốt phần còn lại. Linh cười nhẹ trong lòng sau đó rời đi.
Xuống bên dưới nhà, Chính thấy Tuấn đang nói chuyện cùng với những người khác về vấn để an toàn của căn cứ. Với tình hình hai lần làm nhiệm vụ gần đây đều gặp phải những nhóm có thù có bạn thế này thì nên đề cao sự an toàn của căn cứ. Chính nghe cũng gật đầu, đồng ý với đề xuất này.
- Hiện giờ sống trong căn cứ có phần khó khăn hơn. Và mình cũng muốn để cho mỗi hộ có một căn nhà riêng để thoải mái hơn về việc riêng tư cá nhân.
- Nhưng lấy nguyên liệu ở đâu và tạo nền móng kiểu gì?
- Nền móng không cần quá sâu, chỉ cần vừa đủ vững để giữ toàn bộ ngôi nhà không bị sụp đổ. Nhưng muốn như thế thì cần phải có thêm một hàng rào chắn phía trước những ngôi nhà đó. Tạo thành một vòng vây. Sau này mở rộng có thể dỡ bức tường đó và tạo ra những ngôi nhà mới với vật liệu đó. - Tuấn trả lời câu hỏi của họ.
- Cậu thì bên quy hoạch rồi, làm sao mà giá·m s·át thi công và đảm bảo ngôi nhà đó xây dựng chắc chắn được. Cậu có phải kiến trúc sư hay kỹ sư xây dựng đâu? - Chính đứng sau lưng cậu vỗ vai hỏi.
- Tất nhiên là có chúng ta rồi. Đừng nhìn chúng ta thế này nhưng trước đó bọn ta có chứng nhận thợ chính xây dựng đó. - Ba ông bố của Linh, Vân và Hằng trước đó không quá nhiều sự thể hiện bản thân giờ cũng có cơ hội. Mỗi người trước đây từng có bằng chứng nhận thợ chính nhưng ở thời điểm này cũng rất khó khăn khi không phải xây bằng bê tông cốt thép.
- Vậy thì tốt quá, đỡ việc phải nhờ các bên khác cho mượn sức người. - Chính cảm thấy thật mừng vì mình có được những người như vậy đồng hành.
- Cậu làm chuyện này nhé. Cần gì thì cứ nói, muốn đề xuất thêm thì cứ việc bảo mình.
- Khả năng sẽ cần khảo sát địa chất và cần rất nhiều vật liệu. - Tuấn nói với Chính.
Bình và chú Vĩnh ở một bên nhìn nhóm trẻ làm việc rất hăng say mà trong lòng rất vui mừng cho chúng. Bình mở chiếc dây chuyền được in hình người vợ và con mình trong đó, trong lòng không khỏi buồn bã.
Nhưng vì cuộc sống mới của mình, vì ngày đó Vĩnh đưa cho cậu hi vọng cuối cùng để cậu còn có hi vọng mới về cuộc sống này. Và để có thể có được một cuộc sống mới tốt hơn, anh đã đưa ra quyết định cho mình.