Chương 25: Nước Nga, Bành Thập Tam và Bành Thập Cửu
Lúc ấy nổ súng, cậu nhắm thẳng vào đầu một tên gần nhất. Cậu lo rằng việc mình ngắm vào những kẻ ở quá xa thì sẽ không thể bắn trúng được. May mắn thay là nó đã trúng phóc. Cậu nhắn cho hai người đi cùng là Cường và Nam bình tĩnh ở lại đây. Dù mới nghe xong tiếng súng, họ rất giật mình và có phần hoảng loạn.
Ngay khi Chính ngó đầu ra lại, làn khói mà Bình đã tạo ra đã tan biến đi. Nhìn Bình như sói lạc bầy cừu, đi tới đâu là xuống tay tới đó không chút ngần ngại. Cậu muốn giúp nhưng không thể làm được vì nếu mình nổ súng có thể khiến đạn lạc và vô tình bay về phía Bình.
Nhưng Nam bên cạnh thì nghĩ khác. Cậu có mối thù với bọn chúng vì bọn chúng đã làm ra những điều khiến cậu căm hận. Chúng h·ành h·ạ, t·ra t·ấn anh trai cậu khiến anh giờ đang nằm ở nhà dưỡng thương. Trên người để lại vết sẹo khiến cậu vô cùng đau sót cho anh. Cậu không thể đứng đó làm ngơ được.
Cậu xông ra ngoài, đứng trước mặt Chính, nhìn đối diện là đám kẻ thù mà mình mơ cũng muốn hạ sát bấy lâu nay.
Không hề ngần ngại, cậu giơ súng như đã được nhìn thấy rất nhiều trước đó. Thẳng tay, nắm chặt lấy súng lục, bóp cò!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bắn liên tục ba viên khiến cậu chịu lực giật tương đối mạnh và bị đẩy lệch tâm súng. Ba viên đó cậu không biết có trúng hay không nhưng cậu nhìn qua Chính. Chính đối mắt với cậu, dù không thích cậu ta tự lộ vị trí của bản thân như thế nhưng làm vậy rất tốn đạn.
- Cậu làm như thế rất tốn đạn. Hiện giờ chúng ta phải đảm bảo số lượng đạn cho kẻ địch khác. Có thể chúng sẽ không phải như đám d·u c·ôn này chỉ có v·ũ k·hí lạnh. Nếu chúng có súng, cậu làm sao áp sát lại được chúng. - Chính nói.
- Nếu cậu không muốn s·ử d·ụng s·úng thì sao lại phải đem theo nó tới đây. - Cường chất vấn lại cậu.
- Tất nhiên là chỉ để dọa chúng và sử dụng trong trường hợp đặc biệt chứ không phải để lộ vị trí một cách ngu ngốc như thế này! - Chính nói xong.
Vừa quay qua nhìn Nam thì Nam tay giữ chắc khẩu súng. Chính nghĩ cậu ta định bắn vào mình nhưng không phải, chỉ trong vài giây, cậu ta đã chĩa về phía một tên đã sáp lại gần ba người.
- Đứng yên!! Chúng tôi có súng và không ngần ngại g·iết anh đâu! Nếu anh nghe lời thì chúng tôi sẽ cho anh cơ hội sống cuộc sống tốt hơn. - Nam nói ra. Mặc dù căm ghét nhưng hiện giờ có thể thu nạp được thêm người vẫn tốt hơn là loại bỏ đi một phần sức lực.
Chỉ thấy người nọ buông bỏ v·ũ k·hí trên tay, sau đó thì anh ta ngoan ngoãn để hai tay ra sau đầu.
Chính nhìn mặt anh ta, trông không giống với nét người châu Á thì lấy làm lạ. Cậu hỏi anh ta tới từ đâu.
- Tôi tới từ Nga.
- Vậy à. Tại sao anh lại ở đây? Nơi này cách nước Nga các anh rất xa cơ mà. - Chính nói liên tục bằng tiếng Nga khiến anh ta bất ngờ.
- Tôi cũng chỉ làm theo lệnh của cấp trên mà thôi. Cấp trên bảo ở đây cần sự trợ giúp thế nên tôi theo anh em tới nơi này. - Anh ta nói.
- Nếu anh làm theo nhiệm vụ thì tôi cũng chỉ đành tạm thời trói anh lại thôi. - Chính tiến lại gần anh ta. Nam thì vẫn giữ khoảng cách vì không hiểu hai người vừa trao đổi cái gì cả. - Nếu anh dám có phản kháng thì tôi không ngại hạ sát anh đâu. Nếu anh phối hợp và chịu hợp tác cho chúng tôi biết thêm thông tin thì chúng tôi sẽ để anh có cuộc sống tốt hơn.
Chính nói rồi, trói tay anh ta lại. Áp giải anh ta ra phía sau tra hỏi thêm thông tin. Và để cho Bình lo liệu nốt phần còn lại.
Nam và Cường đi theo cậu áp giải anh ta đi. Nhưng vừa được vài bước, đã có một nhóm đuổi theo ngay sau. Tên người Nga thì không phản kháng vì biết trong tay họ có súng. Còn những kẻ kia thì vừa mới lao lên, nhìn thấy Cường, Chính và Nam đưa khẩu súng lên ngắm thẳng về phía họ không chút nao núng thì họ cũng sợ hãi. Ngay lúc ấy một kẻ không kịp dừng, tiếp tục lao lên thì đã bị ba người đồng loạt nổ súng xả vào những kẻ đó.
Loạt đầu tiên ngã xuống, Nam thì đã hết đạn nhưng người của chúng cũng đi mất chục người. Chỉ có duy nhất hai tên còn sống sót.
- Hai người, lại đây! Buông v·ũ k·hí xuống tôi sẽ tha cho một mạng. - Chính nói bằng tiếng Trung với hai người họ, rồi bảo Nam. - Cậu thay đạn đi.
Dẫn cả ba người ra xe. Chú Lương cùng bố của Nguyên, bạn nữ đam mê họa nhạc trong nhóm duy nhất giữ được đam mê của mình, thấy ba cậu trai dẫn ba người lạ mặt về. Họ có phần giật mình. Nhưng cũng không nghĩ nhiều khi họ đang áp giải ba kẻ đó như tù binh.
- Mấy đứa định làm gì với ba người này thế? - Chú Lương hỏi.
- Cháu nghĩ có thể cho họ vào trong nhóm của mình. - Chính cười đầy bí ẩn. - Các chú trông bên ngoài giúp cháu nhé.
Cậu dẫn cả nhóm vào trong, trói ngược tay hết hai người Trung kia lại rồi đưa cho Nam và Cường chiếc tai nghe.
Bên trong chiếc xe van, họ đang tra khảo và thẩm vấn ba người này. Còn Bình, cảm nhận được sau lưng bớt đi rất nhiều lũ tôm tép, anh lấy làm lạ nhưng biết chắc là có người đã trợ giúp mình. Dù ngoài mặt anh không thích, trong tâm vẫn phải cảm ơn họ.
- Mày để ý đi đâu thế hả!
Tên nghiện gầy gò đó vừa nhắc nhở Bình một câu, xông lên chiếm tiên cơ nhưng ngay lập tức bị Bình cho ăn một quyền thẳng vào mặt. Hắn loạng choạng lùi lại phía sau vài bước. Anh lại áp sát hắn, một chân quét trụ khiến hắn ngã vào vũng máu trên đất.
Nhìn nắm đấm tiến lại gần mặt mình một cách nhanh chóng, hắn cắn răng chịu đựng một quyền này sau đó lăn người qua một bên. Rút con dao giấu bên thắt lưng ra, luồn lên trên đâm vào đùi Bình.
Ăn một dao đau đớn, Bình vẫn phải nhịn xuống, cảm giác như không có gì rồi túm lấy cổ hắn. Nhấc bổng hắn lên trên cao.
- Mấy lão già đó không nói cho mày biết là đối diện với tao phải gọi thêm người tới à?
Bình nói xong, mặt hắn đầy máu me chẳng thèm nói gì. Rút thêm một con dao khác đâm vào tay anh ta.
Trông Bình như người khổng lồ trước mặt, hắn lại càng thích thú hơn.
- Mày đúng là con quái vật. Giờ mà tao g·iết được mày thì tao có thể ngồi vào vị trí của mấy lão già đó. - Hắn lau đi v·ết m·áu trên mắt.
- Đúng là tên ranh con không biết lớn bé. - Bình nói rồi xông tới. Lần này anh ta cũng không thèm nương tay với hắn nữa.
Rút con dao đang cắm trên người mình. Anh áp sát hắn, ra chiêu nhanh chóng khiến hắn không kịp phản kháng, tẩn hắn một trận.
- Nếu mày đã được mấy lão cử đến thì hẳn là biết vị trí của lão ở đâu đúng không! Một là mày nói cho tao và tao cho mày một cơ hội sống. Hai là tao sẽ kết thúc cái mạng một xu của mày ở đây.
Để hắn còn có thể thở được, Bình đã tháo nắm đấm thép của mình ra. Tới khi hắn ộc máu từ trong miệng, ho liên tục không ngừng thì anh mới dừng tay.
- Giờ mày chịu nói chưa? Hay để tao lại phải đánh mày tiếp.
Phi!
Hắn nhổ một bãi nước bọt lên trên bộ đồ của anh.
- Thằng chó này! Mày dám sỉ nhục bộ đồ của tao! - Bình nổi cáu chửi hắn một câu. Bàn tay to lớn cầm lấy đầu hắn, liên tục đập mạnh xuống nền nham thạch. Máu liên tục văng tung tóe khắp nơi, cảnh tượng kinh khủng ấy sợ là chẳng ai dám nhìn.
- Mày không nghĩ là cái nơi khỉ ho cò gáy này, tại sao lại dựng được một nơi như này à.
Hắn bỗng dưng lên tiếng khiến Bình khó hiểu rồi lập tức tắt thở.