Vân ậm ừ đáp lại Chính sau đó cũng theo cậu. Những thông tin dần lướt qua trong đầu cô khiến cô đoán ra điều cậu muốn nói. Tỉnh thần lại xong tiến tới sau vườn.
Những người khác đều đang thưởng thức bữa tiệc nướng ngoài trời đã lâu không tổ chức. Ai nấy vừa cười nói vui vẻ vừa ăn.
Tâm điểm ở đây vẫn là Tuấn vì cậu là người luôn tạo ra tiếng cười cho cả nhóm. Khoa cũng vậy, với đặc thù công việc là một nhà sáng tạo nội dung số thì việc cậu giao tiếp để không bị sượng là điều rất dễ dàng.
Ngay cả tin tức dữ về t·hiên t·ai cũng lặn xuống sau khoảng vài phút nhập cuộc.
- À, Chính tới rồi.
Tuấn nhìn thấy cậu bước ra từ trong nhà, Vân đang đi theo phía sau thì gọi một tiếng.
- Tớ cũng không muốn phá hỏng bầu không khí này đâu. Nhưng giờ phải cho các cậu xem tin tức này.
Chính hạ tấm màn chiếu hình, kết nối điện thoại tới máy chiếu qua đường truyền không dây.
Hiện lên trên là tin tức buổi sáng đã được sưu tầm lại. Hàng loạt đài báo quốc gia từ các châu lục khác đưa tin về sự kiện chấn động toàn cầu, trận t·hiên t·ai phun trào từ núi lửa này vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
- Hả?!
- Tình hình nó thế nào rồi?
- Dù thấy được tin này lúc sáng nhưng giờ không biết nó đã ngừng chưa.
Mọi người đều đang kháo nhau về tình hình, không biết nó đang mang lại vấn đề nghiêm trọng gì.
- Tình hình hiện tại à. - Chính im lặng hồi lâu rồi chỉ lên trên màn chiếu rồi nói tiếp. - Các cậu xem đi.
Trên đó là khung cảnh buổi chiều, ai cũng nhận ra khung cảnh ấy là khung cảnh mà cả bọn từ trên tầng bốn nhìn ra có thể thấy được biển ở tít phía xa cách đó hàng trăm cây số.
Đoạn video đó đang được tua nhanh, mặt trời từ lúc chiều trở về tối. Nhưng phía xa đường chân trời vẫn còn thấy ánh vàng đỏ của dung nham hiện hữu. Nó ngày một lớn dần, cho tới khi đã tiếp xúc với bãi cát.
Tới đó là kết thúc đoạn video.
- Cậu cho mình xem thứ này để làm gì? Giờ chẳng còn tâm trạng nào để đi chơi nữa. Mình phải gọi về cho mẹ mình đây.
Linh hét lớn vào mặt Chính rồi lấy điện thoại ra gọi về số máy của mẹ.
Nhưng không có thông tin phản hồi lại từ đầu dây bên kia. Ngay cả chút nhạc chuông cũng không có.
- Giờ có gọi về cũng vô dụng thôi. Toàn bộ đường truyền mạng hay tín hiệu đều đã mất rồi.
Chính giơ ra chiếc điện thoại đã mất hết tín hiệu gọi cho Tuấn. Nhưng Tuấn lại không hề nhận được bất kỳ cuộc gọi nào tới trong khi cậu đang để nó ở trên bàn.
- Vậy giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ bỏ mặc gia đình vậy sao? - Cậu con trai tên Nam, dáng người khá cường tráng đi nhóm bốn người với Trang và Vân hỏi Chính, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh.
- Đúng là vẫn có cách liên lạc về gia đình, nhưng sẽ hơi lâu một chút. - Chính vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
- Này, cậu không định dùng bồ câu đưa thư đấy chứ? - Tuấn nói chen ngang.
- Đúng vậy. - Chính khẳng định.
- Hả? Vậy thì lâu lắm, dù đó là cách tốt để đưa thư về nhưng…
Chưa kịp nói hết thì tiếng vỗ cánh của đám bồ câu từ xa bay về cùng với tiếng động cơ xe ô tô đang ầm ĩ ngoài cửa.
Chính nhẹ nhàng dùng điều lệnh mở cổng cho những chiếc xe đó tiến vào.
Gợi lên sự tò mò bên trong đám bạn học, Vân cùng cả nhóm chạy ra. Trong lòng rất hi vọng đó là người nhà của mình.
Ngay khi thấy được khuôn mặt cùng hình dáng quen thuộc trong chiếc xe thân thương, họ không kìm được nước mắt mà chạy tới ôm chầm lấy cha mẹ.
- Cậu đúng là kẻ lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp.
Tuấn huých nhẹ một cái vào người Chính.
- Được rồi, để cho họ nói chuyện một chút đi. - Chính nói rồi tới gần Khoa.
- Cậu mang nó theo chứ.
Chính vừa đưa tay ra vừa hỏi Khoa.
- À có. - Khoa giật mình nhớ ra, cậu ta chạy ra ngoài xe, nhìn các bạn học của mình đang cùng cha mẹ nói chuyện mà không khỏi chạnh lòng. Lời cậu nói rằng cô Lan giúp việc là mẹ chỉ là giả.
Khoa thở dài một tiếng, tiến vào trong xe. Ngay tại ghế lái chính có một hộc chuyên để những đồ quan trọng của cậu. Cậu lấy từ trong ra một chiếc ổ cứng, vô tình có một tấm ảnh rơi xuống.
Bên trong là gì, Chính cũng không nhìn rõ thì Khoa đã quay người và đưa cho cậu ổ cứng mà cậu nhờ mình lưu trữ lại.
- Của cậu đó, mình lưu liên tục kể từ khi bắt đầu làm nghề đến giờ. Không biết trong đó lưu những gì mà nặng khủng kh·iếp. - Khoa đầy trách móc Chính vì đưa thứ này cho cậu ta chạy suốt ngày đêm, không được tắt bất kể một giây phút nào. Kích thước của nó vượt xa thông thường, vài chục ngàn gigabite dữ liệu.
- Về đơn giản mà nói thì đây là một con trí tuệ nhân tạo. Nhờ cậu liên tục kết nối với mạng và tiếp xúc nhiều nên nó học được rất nhiều thứ. - Chính vỗ vai mỉm cười với Khoa.
- Trí tuệ nhân tạo? Trên mạng không phải đầy rẫy đó ra hay sao?
- Nhưng chúng đâu làm được như tớ muốn. - Chính nói xong liền quay người vào trong nhà.
- Nếu cậu muốn biết rõ hơn thì theo tớ.
Vừa được một lúc thì cậu quay lại nói với Khoa.
- À ừ.
Dù chưa kịp lấy đồ đạc xuống khỏi xe nhưng cậu rất an tâm để lại chúng ở đây. Dù gì thì đều là người quen thân thiết, không tới mức làm ra chuyện t·rộm c·ắp.
Theo chân Chính lên trên lầu hai có căn phòng đã được đóng kín.
- Mở cửa.
Chính mở miệng nói một câu. Tưởng chừng như có ai đó ở bên trong sẽ mở cánh cửa ấy ra chào đón hai người nhưng không phải. Sau một loạt thanh âm kim loại chạy ù ù ở trong.
- Tít.
Vừa kêu một tiếng, Chính đặt bàn tay của mình lên cánh cửa, đôi mắt cậu đưa lại gần cái lỗ mắt mèo.
Chỉ hai giây, cánh cửa không cần gạt tay nắm cũng đã tự động đẩy vào.
Trong phòng tương đối đơn giản, chỉ có một cái bàn nằm trống không. Chính vừa đi lướt qua chiếc bàn ấy, nó đã tự khởi động, lộ ra một khoảng trống vừa đủ cho cậu đặt chiếc ổ cứng vào trong vừa khớp.
Ngay khi đặt nó vào. Một giọng nói từ chiếc bàn phát ra. Giọng nói ấy rất quen thuộc với Khoa và Chính vì họ mới được nghe vài phút trước.
- Chào mừng cậu trở lại.
- Giọng nói này không phải là mô phỏng của người đó chứ?
Khoa mang ánh nhìn mà bất kỳ người đàn ông nào có suy nghĩ đen tối cũng có thể hiểu được nhau.
- Chắc chắn là vậy rồi. Nhưng sao cậu lại không gọi cô ấy tới? - Khoa khẳng định suy đoán khi không thấy cậu đáp.
- Thôi, mình không muốn gặp cô ấy.
- Không phải là cậu ngại sao? - Tuấn đứng phía sau chêm vào.
- Dù ngại nhưng cậu vẫn gọi cô ấy tới đấy thôi. - Khoa khiêu khích.
- Thôi nào, đóng cửa đi.
Chính ngắt trò đùa của hai người. Đảm bảo riêng tư rồi mở ra hệ thống. Toàn cảnh khu vực xung quanh, lấy tòa biệt thự này làm trung tâm.
Tia hồng ngoại quét qua từng ngọn cây ngọn cỏ, chỉ trong vài phút đã làm rõ ràng hình chiếu ba chiều trước mặt.
- Hả? Đây sao lại không có quét được ảnh đường nữa rồi?
Chính giật mình sau khi quan sát kỹ. Hai người cũng chú ý tới nơi mà Chính chỉ vào.
Thực sự thì không có một con đường nào ở đó cả. Khoa vừa mới lên núi cũng nhận ra.
- Vậy là dung nham đã dâng lên đến trên này? - Tuấn lo lắng liệu chúng sẽ tràn lên nhà.
- Thế này thì không được ổn rồi. Sợ là sắp tới sẽ càng hỗn loạn. Tốt hơn hết là nên cảnh báo họ không được ra khỏi nhà thời điểm này. - Chính nói với hai người, sau đó mở cửa cho họ đi cảnh báo.
- Nâng mức phòng vệ lên cao nhất.
- Tôi đã nhận lệnh, thưa ngài. - Trí tuệ nhân tạo đáp lại.
- Chút nữa thì quên không đặt cho mi một cái tên. Giờ tên của mi là Doya nhé.
- Lệnh đã được nhận. - Doya đáp lại.
- Doya, chạy dự đoán những ngày tới. - Chính ra lệnh cho trí tuệ nhân tạo.