Tro Tàn

Chương 37: Sự Thật Về Mười Bốn Tỷ (Phần 1)



Chương 37: Sự Thật Về Mười Bốn Tỷ (Phần 1)

Mặc dù Chính không có cách nào kiểm chứng được thông tin này là thật nhưng dựa theo những gì được thu thập. Bắt đầu từ khi ông ta kêu gọi cho tới từng thông tin liên quan tới khu vực được hỗ trợ, những người được hỗ trợ.

- Ông ta làm rất tốt mảng này khi không có nhiều thông tin đưa về nó. - Chính nói với bốn người sau khi đã tra hết thông tin từng xuất hiện trên mạng. Bất kể công khai hay riêng tư đối với người ngoài.

Ông Thịnh bị giam giữ ngoài sân, trong lòng đầy lo lắng vì thấy người dân ngoài cổng đang chờ đợi câu trả lời của ông.

- Bà con đừng lo, tôi trong sạch tôi không làm gì sai. Chính bọn họ mới là người sai khi đã bắt tôi. Tôi đã giúp bà con nhiều như thế. Bây giờ là lúc bà con giúp đỡ tôi khỏi những tay như thế này.

Bị ông kích động, rất nhiều người dân trong số đó xông lên, người sau đẩy người trước. Những kẻ ngoại lai ấy vừa mới chặn được dân phòng thì giờ phải đối diện với làn sóng đẩy từ người lớn tuổi trong trấn. Bị đẩy ép như thế, bọn họ không dám làm gì khác, v·ũ k·hí trên tay cũng bỏ hết, giữ lại gậy để trụ vững trước cổng. Nhưng rồi cũng chẳng thể giữ được nữa. Cái cổng đã bị đẩy sập. Người dân ào ào vào cứu ông khỏi tay của những kẻ ấy.

Ông Thịnh được giải thoát, lòng cảm ơn bà con rất nhiều. Ông nhìn vào trong nhà chờ đợi chú Vĩnh xem về thông tin ấy. Vô cùng tự tin.

Chú cầm tập tài liệu, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua từng trang. Những con số, hình ảnh là bằng chứng khó chối cãi được. Từng ảnh về việc ông Thịnh đi hối lộ người khác. Tuy chỉ lộ bóng lưng cũng mường tượng ra. Ông bị theo dõi trên đường lâu vậy mà không hề hay thì quả là sơ ý.

- Ông Thịnh, những thứ ấy không phải đâu nhỉ. - Có người từng theo ông, đưa tiền quyên góp cho ông để giúp đỡ người dân trong trấn.

- Cô, dì, chú, bác cứ yên tâm. Nếu tôi có lỗi với mọi người, tôi tình nguyện rời bỏ chức vụ này. Tôi không đáng để mọi người tin cậy giao nhiệm vụ cao cả này nữa. - Ông nói với giọng điệu của một n·ạn n·hân bị vu oan.



Lời đồn đại về việc ông t·ham n·hũng và lợi dụng quyền lực của mình để trục lợi như cơn sóng dữ giữa biển. Một cơn bão càn quét tất cả nếu ông có kết quả trong sạch với ông.

- Chú Vĩnh, cháu nghĩ nên cần thêm sổ sách của ông ta đối chiếu. - Chính thông qua màn hình nói với chú.

- Được. - Chú đồng ý, mở cửa ra bên ngoài. Nhìn sắc mặt của ông Thịnh chẳng mấy lo sợ về việc này có thể bị phanh phui ra sự thật.

- Đại tướng, ngài kiểm tra thế nào rồi? Tin ấy chắc chắn không phải thật, hắn ta chỉ đang nói bừa để làm lung lay lòng tin của bà con đối với tôi. Lòng trung thành của tôi với Đảng và Chính phủ không thể nào vì hắn mà thay đổi được. - Ông chỉ về phía kẻ tố cáo mình.

- Tôi cần thêm sổ sách của ông. Tôi không tin là ông lợi dụng lúc xảy ra tận thế mà đem chúng c·hôn v·ùi trong dung nham đâu nhỉ. - Chú Vĩnh nói với giọng điệu như đã nắm thóp được ông ấy.

- Tất nhiên là tôi còn giữ. Tôi biết có ngày sẽ có người tới kế nhiệm tôi và những sổ sách này phải do Chính phủ quản lý nữa nên tôi không thể nào đem nó đi tiêu hủy được. - Ông nói rồi dẫn chú vào trong nhà, bên phòng làm việc có rất nhiều sổ sách ghi chép lại công quỹ và tiến độ công việc được giao.

Nhận sổ sách ấy, không muốn mất thời gian nên chú để ông Thịnh gọi ba người trong nhóm vào trong. Để ông ta lại bên ngoài rồi họ cùng nhau xem sổ. Sổ rất dày, một quyển tới ba trăm trang còn sắp viết tới trang cuối. Đều được ghi lại bằng tay từ kể khi ông Thịnh lên đảm nhiệm chức vụ tới nay. Quét thông tin của từng quyển, toàn bộ thông tin cần kiểm chứng mất rất lâu. Tới khi gần tối, vẫn chưa hề hoàn thành.

Tiếng côn trùng kêu hiếm hoi xuất hiện. Một cảnh tượng bình yên trong trấn. Người dân tụ tập lại nhà cũng giảm bớt đi nhiều. Đợt nghỉ này, ông Thịnh không dám buông lỏng cảnh giác với những kẻ ngoại lai ấy. Nhưng vì để chữa trị cho những người đã b·ị t·hương trong trận đánh không đáng diễn ra này, ông cho người ở lại trông trừng rồi cùng với những hương thân phụ lão đi cứu chữa.

Thấy được tấm lòng lo cho dân của ông, ai nấy cũng củng cố niềm tin vào ông hơn. Tin tưởng rằng ông không hề làm gì sai. Đau buồn trước những cảnh đổ máu, ông không nhịn nổi mà rơi nước mắt. Ai thấy cũng càng thấy cảm thông cho ông hơn. Ông lau đi nước mắt, sát trùng rồi băng bó cho họ. Thậm chí còn phải nhờ người bác sĩ đã về hưu để khâu lại những v·ết t·hương nặng nề trên người họ.



- Chúng tôi tin ông, ông trong sạch.

- Giờ có người của Chính phủ kiểm tra rồi. Tôi cũng không thể can thiệp vào cuộc kiểm tra của họ. Giờ tôi chỉ tập trung vào việc cứu chữa cho những thương binh này thôi.

Đến khi hoàn thành đưa họ về nghỉ ngơi. Ông Thịnh cũng mệt rã rời, lên giường lại thì lập tức rơi vào giấc ngủ.

- Anh! Chúng ta ở đây đợi tới khi nào?! Sao không trực tiếp c·ướp luôn chức vị ấy của ông ta.

- Mày muốn c·hết à?! - Kẻ cầm đầu nói với tên tiểu đệ. Lòng bực bội không có chỗ phát tiết đã dùng tay gõ vào đầu hắn. - Mày muốn c·hết thì tự tìm c·hết. Mày không biết ông ấy là ai cũng phải biết người khiến ông Thịnh cũng phải cụp đuôi là người thế nào chứ!

Hắn lo lắng xoa nắn bàn tay mình.

- Vậy người ấy là người như thế nào? Anh có biết không? Trông ông ta giống như người đã về hưu chứ không còn ở trong Chính phủ đâu.

- Để tao nhớ lại. - Hắn rơi vào suy tư.

Trong phòng làm việc vẫn còn sáng đèn. Chính cùng chú Vĩnh liên tục đối chiếu không ngừng. Sau đó lại đổi ca cho Lương và Hà, Trang ở trong căn cứ cũng phải gọi tới vì cậu ấy từng học qua về chuyên ngành. Đồng kiểm sẽ tiện hơn rất nhiều. Doya là một trí tuệ nhân tạo, nhưng Chính không lập trình cho cô ta về mảng này nên không thể nào trong vài phút kiểm tra xong.



- Thực sự phải cải tiến thêm. - Chính mệt mỏi đặt lưng lêng giường, đôi mắt đỏ ríu chặt lại không cách nào mở ra được nữa.

- Thôi nghỉ đi, ngày mai rồi lại xem. - Chú Vĩnh nói với họ sau khi đặt lưng xuống tấm phản ngay giữa phòng khách. Chiếc phản được đặt ngay bên trái ban thờ, sát vách là phòng làm việc nên chú lên tiếng thì rất to và rõ.

Cũng không có ai muốn làm kiệt sức của mình, họ đều đi ngủ. Đêm hôm ấy, những kẻ ngoại lai bị nhốt trong phòng kho, cửa bị khóa trái bên ngoài. Họ bình tĩnh chờ đợi kết quả. Người thì nói chuyện cho bớt lo lắng, người thì đánh một giấc vì quá mệt mỏi.

- Mày không biết chứ ông là Đại tướng xông vào mưa bom bão đạn mà chỉ bị xước nhẹ ở da thôi đấy.

- Khủng vậy sao?

- Chả đúng rồi, ông từng làm một lính canh giữ hòa bình thế giới mà.

- Nói trong nước thì không ai dám bằng ông. Ngoài nước càng không phải nói, chẳng mấy người dám được như vậy. Một hạm đội dưới tay ông càn quét b·ạo l·oạn ở Trung Đông đấy.

- Nghe hạm đội đã thấy sự đáng sợ của ông ấy.

Cả đám không tự chủ rùng mình một cái.

- Thôi ngủ đi, ngày mai là biết kết quả. - Đầu lĩnh nói với chúng.

Ông Thịnh mặt tái xanh khi đang quỳ và đối diện với chú Vĩnh. Ông run lẩy bẩy, môi trắng bệch, lắp bắp không nói thành lời.

- Những gì trong sổ này không hề khớp với những thông tin mà tôi tìm hiểu được. Ông tính thế nào đây! - Chú Vĩnh nghiêm nghị khiến ông Thịnh như muốn ngất đi vì sợ hãi.