Tro Tàn

Chương 43: Mừng Rỡ Khi Thấy Cứu Viện



Chương 43: Mừng Rỡ Khi Thấy Cứu Viện

Korotkov kể cho cô nghe về tổ chức mà anh ta từng theo phục vụ như một con cún và chẳng thấy được đường ra. Cô ngồi nghe chăm chú không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào cả.

- Như vậy thì tình hình kẻ địch chúng ta đối mắt khá là nguy hiểm ấy nhỉ. - Cô nói vậy nhưng nhìn kỹ thì chẳng thấy có chút nào hoảng loạn hay vội vã.

- Đúng vậy, chúng hoạt động rất rộng rãi. Trải khắp hơn mười ba nước. Từ những thành phần nguy hiểm nhất như khủng bố hay xã hội đen đều có bọn chúng nhúng tay vào hết. Ngay cả những thành phần trí thức cũng thế. - Korotkov nghĩ tới cũng thấy run rẩy chân tay, không dám nhắc đến thêm lần nào nữa.

- Một người cấp dưới như anh làm sao lại biết được thông tin ấy? - Cô tò mò hỏi.

- Vì tôi từng là một kỹ sư công trình, đảm nhiệm nhiều công trình quan trọng, những tòa nhà lớn trên thế giới cũng có sự tham gia của tôi nên khi chúng hoạt động dù lớn dù nhỏ thì cũng cần người nói cho chúng biết về những lối vào ra của tòa nhà. Những nơi hoạt động nhỏ hơn và bảo mật hơn thì tôi cũng phải đảm nhiệm vai trò thu thập tình báo và thiết kế của công trình để báo lại cho chúng.

Anh nghỉ một chút, không biết nghĩ gì định mở miệng ra nói nhưng đành thôi.

- Thôi, tôi nghĩ chuyện này tới đây là được rồi. Dù sao thì bọn chúng còn lâu mới để mắt tới bên này.



- Tôi cũng mong là vậy. - Korotkov cầu nguyện trong lòng, mong sao nơi này tai qua nạn khỏi. Anh thở dài rồi ra một góc ngồi, ngắm trời ngắm sao, đồng thời cũng canh chừng hai người Trung.

Sáng hôm sau, khi cả nhóm vừa mới tình lại, hai gã người Trung ấy không biết đã trốn đi đâu. Ba người dù bất ngờ vì sự biến mất của chúng nhưng không bận tâm quá nhiều vì chúng không lấy đi bất kỳ thứ gì hay làm hại ai trong lúc ngủ say. Họ ăn sáng rồi đợi thông tin từ Chính mang đến cho mình.

- Cô Ngọc, cháu vừa gửi thông tin vị trí ấy rồi nhé, cô tới nơi ấy có thể sẽ tìm được người. - Chính hiện ra trên màn hình nhỏ rồi nói với cô Ngọc.

- Ừ, cô nhận được rồi. Mà hai cậu người Trung kia không biết chạy đi đâu rồi. - Cô nói về hai người họ Bành đã rời đi ngay từ sáng sớm.

- Chuyện này ấy à. Không sao đâu, dù sao thì không có họ, mình cũng không ảnh hưởng gì. Hai người ấy ở lại càng khiến mình mang gánh nặng hơn thôi. - Chính coi họ như không và bỏ qua ngay tức khắc.

- Vậy thôi, cô lên đường trước. - Vào trong xe, nổ máy lên và quan sát kỹ xung quanh. Theo bản đồ chỉ dẫn họ vượt qua một ngọn đồi trọc, bên cạnh ấy dù đã bị phủ tuyết nhưng khi xuống xem xét kiểm tra kỹ càng, họ vẫn nhận ra được có người từng hoạt động ở đây.

Nhìn vết củi lửa bên dưới chân, cô Ngọc đập vỡ que củi, trong lõi vẫn còn ánh đỏ lửa. Đoán rằng nhóm người ấy hẳn là vừa mới rời đi không lâu, cô tức tốc lên xe chạy theo dấu vết chân mà họ để lại trên tuyết.



Được một đoạn, cô phanh gấp khiến cô Thanh suýt chút nữa thì không phản ứng kịp mà đâm vào đuôi xe. Cô ngó đầu ra cửa sổ xem phía trước. Thấy phía trước là nhóm bảy người có cả trẻ nhỏ bên trong ấy, tổng hơn mười người. Họ đang bị bao vây bởi một đàn sói hoang. Chúng nhe ra bộ nanh h·ăm d·ọa khiến những người ấy sợ hãi, đám trẻ thì khóc rú lên. Càng hoảng sợ chúng lại càng áp sát con mồi cho tới khi nỗi sợ bao chùm lấy cơ thể và tâm trí của họ thì chúng sẽ tức thì lao vào cắn ngoạm từng người một.

- Mấy lũ sói này hoạt động ác liệt thật. - Korotkov nói rồi anh nhảy xuống xe, thu hút sự chú ý của một vài con gần đó. Cầm trên tay chiếc đèn phin chiếu pha, anh nháy liên tục để thu hút sự chú ý của chúng. Khi chúng chú ý được một thứ ánh sáng kỳ lạ rọi tới, nó đổi tầm ngắm qua phía anh. Khi anh hoảng loạn rồi bỏ chạy thật nhanh. Hai con trong số chúng nhanh chân đuổi theo.

Thu hút được hai con cũng là tốt đối với nhóm người ấy. Họ cảm kích vô cùng, nước mắt rơi xuống, cảm động vì có người tới cứu giúp mình trong thời điểm hoạn nạn ấy. Họ tin rằng lời nhắn của mình gửi trên đài radio đã được hồi đáp. Mừng rỡ không cách nào tả nổi, họ ra sức để không bị đàn sói nhắm tới. Những người phụ nữ đang bồng bế con mình trên tay không ngừng rơi nước mắt vì có người tới cứu trợ.

Ngay lúc hai con sói đuổi theo anh Korotkov, tới sau chiếc xe van, anh dí chiếc đèn pin vào người con sói đầu tiên lao tới. Dòng điện từ đèn truyền vào trong cơ thể nó. Tiếng tạch tạch khiến đồng loại của nó sợ hãi hoảng loạn vài giây thì con bị dí đèn kia đã ngã xuống. Bốn chân nó hướng lên trời, miệng há lười lè ra vắt sang bên. Nhìn kỹ có thể thấy được tác động của dòng điện vẫn đang chạy trong thân xác nó qua chân vẫn còn co giật, đuôi xù lông.

Con phía sau vừa mời nhảy vồ tới thì tức thì đã b·ị đ·ánh một gậy vào phía sau đầu. Đau điếng khi có người đánh lén phía sau lưng, nó vừa quay lại thì hai mắt trắng dã, người ngã xuống tuyết, tứ chi hướng lên trời giống con đầu tiên.

- Vậy là có thêm chút lương thực. - Korotkov lay lay chiếc chân đang cứng như đá của chúng rồi vui mừng nói với hai người. Làm nhiệm vụ cứu người nhưng anh cũng biết thêm nhân khẩu thì cũng là thêm lương thực phải tiêu hao nên anh tận dụng cơ hội này để kiếm thêm chút cho căn cứ.

- Tốt quá! - Cô Ngọc vỗ vai anh khen ngợi.



- Để tôi trói chúng lại cho. Hai người qua xem bọn họ thế nào đi. Trông vẫn còn đàn sói bao vây đấy. - Cô Thanh nói với hai người rồi dùng dây trói chân buộc mõm chúng.

Nhóm người thấy họ đã rời đi, cứ ngỡ họ gặp phải nguy hiểm không thể cứu mình được nữa. Trong lòng họ vô cùng thất vọng. Có người thậm chí tuyệt vọng muốn khuỵu xuống vì hi vọng ngay trước mắt lại bị dập tắt đi. May có người ở gần đỡ dậy, tránh được sự chú ý từ đàn sói.

Tiến vào trong xe, Ngọc cầm lái, bật lên bản nhạc đường phố quen thuộc mỗi khi đêm xuống, đám choai choai tụ tập với nhau đua đòi chạy xe với tốc độ cao rồi thể hiện kỹ năng drift của mình. Nhưng ở đây rất khó để thực hiện động tác ấy. Cô lao xe xuống dưới ấy, đàn sói hoảng loạn lùi lại phía xa. Không con nào bị cô đâm trúng nên khi xua được một vòng, chúng lui ra khoảng cách an toàn.

Tất cả đều an toàn, họ mừng rỡ ôm lấy nhau khóc ròng nức nở. Tiếng động lớn kèm thêm với việc cô Ngọc tạo ra sự uy h·iếp cho chúng khiến đàn sói sợ hãi bỏ chạy đi hết. Không con nào dám quay lại. Cô Thanh từ trên chạy xe xuống, ngay lúc vừa xuống xe, trên tay đã mang theo hộp y tế hỏi những người ở đó.

- Có ai b·ị t·hương không?

- Có, có người b·ị t·hương. - Bọn họ hô lên, nước mắt rơi nhưng trong lòng như mở cờ.

- Chúng ta được sống rồi. Có người tới cứu rồi.. - Họ không nghĩ rằng mình sinh tồn lâu như thế giữa hoang dã mà vẫn có người tìm thấy được mình.

Cô Thanh mang theo đồ nghề, tới gần nhóm người. Trong ấy có hai người vừa mới gục xuống vì không chịu nổi nữa. Quan sát v·ết t·hương trên người họ, cô Thanh đánh giá rồi động viên tinh thần họ. Vết thương khá nặng, từ ấy có thể thấy được một vết cắn ở chân, vết cào trên tay và gần vùng bụng cũng có dấu vuốt sói.

- Anh đã rất cố gắng.

- Cảm ơn cô, nếu không có ba người tới kịp. Tôi sợ là không chịu nổi.