Tro Tàn

Chương 49: Trở Về An Toàn



Chương 49: Trở Về An Toàn

Từ phía xa xa, tiếng hô vang của Chính truyền đến khiến họ sợ hãi, cứ nghĩ có người tới bắt mình. Ngày hôm nay đã quá nhiều tin dữ với bọn họ. Từ cứu trợ cho họ hi vọng, tới khi một trong số họ t·ấn c·ông muốn c·ướp đồ rồi bị phản công để mắc kẹt tại nơi này. Cuối cùng chính là trận nổ súng vừa nãy. Tinh thần họ quá mệt mỏi khi liên tục gặp biến cố trong một ngày.

Nhìn quanh chiến trường, vết bánh xe vẫn hằn trên tuyết, v·ết m·áu loang lổ và chiếc máy bay không người lái của cậu đã bị đạn lục bắn vỡ toang, cơ hội sửa chữa phục hồi gần như bằng không.

Sợ rằng họ sẽ càng ám ảnh hơn về tiếng súng đạn, tiếng quát nạt lớn từ những người xa lạ chẳng hề quen khiến họ giật mình.

Bọn họ chui vào trong một góc rồi ngồi xuống, tay ôm lấy đầu như chờ đợi điều gì đó.

- Đừng! Xin đừng làm hại tôi!

Bọn họ khóc nấc lên, niềm hi vọng đã dập tắt kể khi Korotkov và cô Ngọc, cô Thanh đã b·ị b·ắt đi.

- Đừng hoảng loạn như vậy, chúng tôi nhận được tin cứu trợ từ ba người cứu. Nên chúng tôi tới để cứu giúp mọi người. Trong đây có ai lái được xe không? Hoặc mọi người có thể ở đây chờ đợi chúng tôi quay trở lại. Chúng tôi còn phải đi giải cứu người trong nhóm nữa. - Chính hỏi và an ủi bọn họ.

Tiếng xột xoạt từ trên xe phát ra. Chú Hải, chú Hà cùng với hai người nữa trong nhóm của anh Long bên Khu Mười Ba sức khỏe tốt tới trợ giúp cậu cứu chiếc xe ấy. Mất khoảng ba mươi phút, chiếc xe van mới được lật lại. Cường cũng đi cùng cả nhóm để có bất trắc gì với chiếc xe bị lật thì có thể sửa chữa.

Cậu kiểm tra chiếc xe có lẽ mất thời gian rất lâu nữa mới hoàn thành.

- Giao nơi này lại cho cậu nhé, cậu quản lý họ và chăm sóc họ cho tốt. Được không? Đồ ăn đây nữa. Để cho cậu đó, đợi mình trở lại. - Chính nói rồi đưa cho họ một túi thức ăn, đủ để sống sót trong vài ngày.

- Được, cứ giao cho mình. Dù sao thì đi giải cứu người cũng nên chỉ đi ít người. - Cường nói rồi ở lại, phân phát một chút đồ ăn cho những người đó, sau khi đánh chén xong rồi tiếp tục công việc của mình.



Mọi người trông có vẻ vẫn còn e ngại nhưng lũ trẻ con thì không như vậy. Khi nhận được đồ ăn, chúng hớn hở và vô cùng vui mừng, cảm ơn Cường bằng giọng nói tông cao và trong trẻo.

- Ảm ơn hú.

- Cháu cảm ơn chú ạ.

- Ừm, ăn đi. - Cường xoa đầu hai đứa bé rồi tập trung vào công việc của mình.

Khi thấy chúng ăn ngon lành, người lớn cũng chẳng để ý tới họ là người xấu, nhưng cho đồ và cứu mình thì chắc chắn không phải người sẽ làm hại mình trong tương lai.

Họ mừng rỡ ăn từng miếng thật ngon lành, nó ngon tới mức chảy nước mắt hạnh phúc vô cùng.

Chính trên đường chạy tới, tốc độ của cậu phải thật nhanh để không bị tình trạng giống anh Hải ngày trước. Tốc độ của xe trước là bốn mươi cây số chạy dọc theo đại lộ thì cậu phải chạy nhanh tới tám mươi, một trăm cây để đuổi kịp.

Khoảng cách giữa hai bên càng được rút ngắn cậu càng phải chuẩn bị kỹ càng để đối mặt với đám người đó. Chuyện nổ súng là không thể tránh khỏi. Phải đảm bảo mọi thứ được vận hành trơn tru và an toàn cho ba người họ.

- Cậu lo lắng quá đấy. - Chú Hà đang lái xe cười nói với cậu.

- Cháu lo lắng cũng không thừa, tính mạng của họ đang nằm trong tay kẻ địch cơ mà. - Chính cười gượng.

- Yên tâm, chúng ta sẽ cứu được họ. Chỉ là hai cậu đây có đồng ý chiến đấu về với chúng ta hay không? - Chú Hải nói, hướng về phía hai người xem ý kiến của họ như thế nào.



- Tôi không tham dự được, tôi chỉ tới cứu hộ theo lời cậu, chưa hề có ý định nào là đồng ý chuyện chiến đấu. - Một người trong đó lạnh lùng đáp, anh ta chẳng hề quan tâm tới chuyện này. Chỉ vì nơi này có thể cung cấp đồ ăn nên anh ta mới tới và hỗ trợ, đổi lại thì phải có lương thực cho anh.

Nhưng việc chiến đấu là nằm ngoài khả năng mà anh ta có thể tiếp nhận nên anh ta từ chối.

- Còn anh thì sao? Anh không định tham gia chiến đấu đấy chứ? Nó liên quan tới mạng người, anh hiểu không? - Anh ta nói với đồng bạn cùng Khu Mười Ba đang đắn đo suy nghĩ.

Thấy ánh mắt mọi người đang chờ đợi câu trả lời từ mình.

- Tôi sợ làm gánh nặng cho mọi người. Nhưng tôi đồng ý tham gia.

Nghe được câu này, không khí cũng bớt căng thẳng và người duy nhất cảm thấy không ổn ở đây là anh chàng đã từ chối tham gia chiến đấu giải cứu con tin.

Ngồi trong xe như một người thừa, anh ta biết là thế nhưng không còn cách nào khác. Những người khác như chú Hà hay Chính cũng không thể đuổi anh ta xuống xe vì đã cách nơi trú trước đó quá xa rồi.

Khi đang quan sát trên bản đồ, anh bỗng thấy tốc độ di chuyển của ba người Korotkov đã chậm dần rồi dừng lại. Không biết chuyện gì đã diễn ra bên ấy nhưng cậu đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất là có thể họ đã tới nơi cần tới và xuống xe để xử lý.

- Chú Hà lái nhanh hơn nữa đi, tốc độ xe phía trước đã giảm xuống rồi. Cháu sợ sẽ có điều không hay xảy đến với họ.

Nhận được tin, chú gật đầu rồi phóng thật nhanh, không còn ở mức tám mươi mà chuẩn bị tiệm cận một trăm, rồi lên trăm hai mươi cây số trên giờ.

Tốc độ cao khiến tinh thần của chú cũng phải tập trung hết mức có thể để giữ vô lăng không bị chệch hướng lái.



Khoảng vài phút, khi khoảng cách còn hơn một cây số, chú Hà mới giảm tốc và từ từ lại gần.

Vài trăm mét, từ xa có thể lờ mờ thấy được rằng có một nhóm người đang tụ tập lại cực kỳ đông. Trông có vẻ như một nhóm đã bị áp chế.

Khi Chính thấy Korotkov, cô Ngọc và cô Thanh đã an toàn. Không bị nhóm người ấy khống chế và đang đứng bên ngoài xe, cậu mới thả lỏng tâm trạng và từ từ đánh xe lại gần.

- Ồ! Chính đấy à, cậu tới rồi. - Korotkov tiến lại gần cậu, mừng rỡ khi thấy cứu viện đến.

- Chuyện gì xảy ra vậy? - Trông cảnh xe đổ la liệt cùng với dây gai được ném dưới lòng đường, cậu lờ mờ đoán ra được.

- À, chuyện là thế này. Khi chúng tôi đang bị áp tải tới đoạn đường này thì có một nhóm văng dây gai chặn xe của đám người ấy những tên xe máy thì ngã lăn quay ra đường và bọn ô tô thì thủng lốp. Khi lũ b·ắt c·óc chúng tôi chưa kịp phản ứng thì những anh chàng đây đã chĩa súng và bắt hết chúng xuống xe. - Korotkov kể lại sự tình.

- Vậy à, thế mà họ không bắt anh nhỉ? - Chính ngạc nhiên.

- Lúc đầu thì có, nhưng khi thấy cô bác sĩ kia thì họ đã thả chúng tôi đi rồi. Tôi nghĩ đó là người quen của cô ấy.

- Có thể là vậy.

Chính tới gần cô Thanh và cô Ngọc đang nói chuyện với họ.

- May là hai cô không sao hết. Cảm ơn các anh đã giúp, chúng tôi vô cùng cảm kích. - Chính tới gần cảm ơn nhóm đã cứu đồng đội mình một cách chân thành.

- Đúng là lạ đời đấy. Người trước đây từng đuổi mình giờ lại cảm ơn chân thành vậy sao. - Giọng nói có phần quen tai phát lên, Chính ngờ ngợ rồi khi nhìn kỹ, anh nhận ra người này đã từng xuất hiện ở gần khu nhà mình trước đó. Khi ấy là thời điểm mới bắt đầu xảy ra t·hiên t·ai, nhóm của họ tới tìm nơi trú ẩn nhưng cậu không đồng ý.

Và chỉ chu cấp cho họ lương thực để sống qua ngày. Khi họ rời đi thì cậu cũng chẳng hề hay tung tích. Ngày ấy, cô Thanh cũng là người chăm sóc sức khỏe cho họ khi họ cầu xin vì có người trong nhóm gặp bệnh nặng.

- Thôi chuyện đã qua rồi. Anh tính xử lý chuyện này như thế nào đây? - Cô Thanh nhanh chóng giải vây cho Chính.