Tro Tàn

Chương 52: Tránh Trú Qua Cơn Bão



Chương 52: Tránh Trú Qua Cơn Bão

Long nhìn lại bộ đồ của mình mặc trên người, dù là bộ lông thú có phần xấu xí và xù xì nhưng anh cũng không lấy làm xấu hổ vì chuyện ấy. Anh niềm nở chào đón cậu và mọi người tới trú ẩn tránh bão.

- Cái áo này ấy à, anh cũng không để tâm nó xấu đẹp ra sao đâu. Dù gì thì hiệu quả vẫn hơn xấu đẹp. Nào để xe ở đó rồi vào đây đi.

Anh đi phía trước, dẫn cậu cùng cả đoàn theo sau. Khi từng người trên xe xuống, số lượng gần chục người khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Cứ ngỡ Chính đi ra ngoài chỉ nhóm bốn tới năm người nhưng không thể ngờ được lại tới chục người như vậy. Anh lo lắng cho phần lương thực trong nhóm của mình không thể đảm bảo đủ cho nhóm của họ có thể sử dụng qua vài ngày tới.

- Anh yên tâm, bọn em tuy nhiều người nhưng lương thực cũng tự có đủ. Bọn em cũng mới săn được hai con sói muốn đem đi thịt đây.

Vì tránh để thối rữa nên cậu cũng để nhóm của mình làm thịt luôn chúng để sớm cấp đông bảo quản được lâu.

- Vậy cơ à, thế là tốt đấy. Chú trẻ như vậy mà làm được chuyện này đúng là cao siêu. Tuổi trẻ tài cao! - Anh Long hết sức khen ngợi cậu. Đặc biệt là khi cậu là người lãnh đạo cả một khu căn cứ với nhân khẩu hơn hai chục người. Có lẽ sắp tới sẽ là ba chục khi có thêm nhóm người mới tị nạn gia nhập.

- Anh cứ khen quá lời thôi. Em cũng không siêu vậy đâu. - Chính có phần ngại ngùng khi được người khác khen.

- Cậu cứ khiêm tốn. Nếu không có cậu thì chúng tôi sợ là kẹt bên dưới dòng dung nham rồi. May là tất cả đều bình yên. - Cô Thanh nói.



Anh Long nghe được, không hiểu hai người họ nói gì nhưng cũng không đánh chủ ý hỏi quá nhiều về vấn đề này.

- Thôi, cháu phải đi nói chuyện với anh Long một chút. Mọi người cứ ở lại tự nhiên.

Lên trên tầng hai, đi qua khu dự trữ lương thực trước đó của Khu Mười Ba đang được canh phòng nghiêm ngặt. Bên ngoài là hai người cầm v·ũ k·hí gậy. Tuyệt nhiên không s·ử d·ụng s·úng. Cậu cũng tò mò liệu anh ấy có tìm được súng hay chưa vì cậu cũng đã tìm được súng rồi. Dạo gần đây súng xuất hiện cũng nhiều hơn trước. Không biết từ tổ chức nào cả gan tuồn ra.

- Anh Long, em muốn hỏi thêm về tình hình bên anh một chút. Với cơn bão này thì mọi người có đủ khả năng phòng chống cơn lạnh ập tới hay không. Tình thế hiện giờ không giống với ngày trước hay những quốc gia khác. Nếu có tuyết rơi dày họ có người cử đi để dọn tuyết giúp lưu thông dễ hơn. Nhưng chúng ta thì không như thế.

Cậu ngừng lại chút, nhìn ra bên ngoài cửa sổ bị tuyết phủ trắng xóa. Cậu còn lo rằng mình không thể trở lại Ngọc Sơn chứ chưa nói đến việc tiếp tục khám phá. Nếu dọn quanh khu vực hiện tại thì có thể khả thi nhưng nhiều hơn và xa hơn nữa thì rất khó.

- Anh cũng nghĩ tới rồi, khi nhìn chúng rơi dày đặc như thế. Anh phải lường trước được vấn đề này. Lương thực trong nhà cũng còn khá nhiều, anh nghĩ có thể sẽ khiến cả khu trôi qua một quãng thời gian an ổn. Nhưng nếu có thêm người tới thì thật sự sẽ phải suy nghĩ nhiều về việc tích trữ cũng như kiếm thêm lương thực.

Long thở dài tay chắp sau hông. Ánh mắt anh nhìn chiếc áo lông thú đang mặc trên người, quả thực là vô cùng khó khăn. Nó chẳng khác nào một gánh nặng anh mang trên vai khi phải đảm nhiệm cho cái ăn cái mặc của hàng chục người.

- Em nhớ là anh từng đề nghị mua xe của bọn em nhỉ. Nếu anh không phiền thì khoản đó anh có thể trả sau cũng được. Quan trọng hơn là chúng ta có thể sống sót qua đợt này.



Cậu lại nhớ tới những con gấu vì ngủ đông mà tích trữ lượng thức ăn rất nhiều rồi ngủ một mạch qua mùa đông, để khi qua năm tới chúng tỉnh dậy lại tiếp tục kiếm ăn. Tình cảnh hiện giờ cũng là thế, nhưng khác một điều là chúng ta không có thức ăn tích trữ hay cũng không thể ra ngoài.

- Vậy sao?! - Anh mừng rỡ vô cùng khi nghe được lời đề nghị ấy. Nhưng nghĩ lại, anh lại hỏi thêm.

- Cậu có đề nghị gì khác khi cho anh khất nợ như vậy không? Vì trước tới giờ cậu đã giúp bọn anh rất là nhiều. Anh rất biết ơn điều ấy.

- Cái này thì em cũng không có đề nghị gì cả. Chỉ là nếu có thông tin gì mình cùng chia sẻ để biết nhiều hơn. Và hôm nay tới thì em cũng có một phần muốn làm thêm ở nơi này và mong anh vẫn tiếp tục quản thúc được nơi này.

- Vậy à, cậu cứ nói đi. Nếu anh giúp được, anh sẽ giúp hết sức mình. - Anh dù rất cảm kích nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu khi đặt gánh nặng rất lớn trên vai hiện tại. Anh thực sự cảm thấy không được tốt về mặt tinh thần.

- Trước đó em cũng đã lắp đặt thiết bị phát sóng ở đây rồi. Giờ là lúc để nó phát huy tác dụng, em sẽ thực hiện thao tác kết nối giữa hai nơi. Tuy anh đã có thiết bị liên lạc nhưng nó chỉ là phần nhỏ mà thôi. Con chip sử dụng thậm chí là máy chiếu phóng hình ảnh thì vẫn chưa có và em cũng muốn nâng cao đời sống tinh thần cho mọi người ở đây tốt hơn.

Chính đứng bên cửa sổ nhìn về phía đường nối Ngọc Sơn. Hít một hơi thật sâu lại nói tiếp.

- Không chỉ thông tin được chia sẻ như mạng kết nối ngày trước hay sử dụng mà cả hình ảnh hay những dữ liệu quan trọng được phục vụ cho công cuộc tái tạo xây dựng lại đời sống cũng được đưa ra cho bên anh. Hi vọng có thể trợ giúp bên anh.



Long gật đầu đồng ý, đôi mắt sáng lên. Anh cảm nhận được giá trị của việc này, đặc biệt là thời điểm như tách biệt khỏi thế giới.

- Cậu nói đúng, giữ được tinh thần mọi người ổn định. Cậu cần những gì?

- Anh tìm giúp em một vài vật liệu này, em nghĩ là những đợt gần đây anh thu thập cũng có thể sẽ có những thứ ấy.

Đưa danh sách cho anh, Chính lên trên lầu cao, đối diện với tuyết rơi dày và gió rét thấu xương xuyên qua lớp quần áo t·ấn c·ông vào từng lỗ chân lông nhưng muốn đóng băng toàn bộ cơ thể mình. Cậu cắn răng chịu đựng kiểm tra cho thiết bị. May mắn thay cục nguồn chính nằm dưới đất. Cột thu phát cũng không quá cao. Khoảng vài chục phút sau kiểm tra và điều chỉnh hoàn tất cậu lại trở về phòng.

Lúc ấy cũng là lúc Long đã tập hợp đầy đủ những vật liệu mà cậu cần đến. Khi Chính bắt tay vào làm việc, Chính nhớ tới chuyện gì ở nhà. Cậu mở bảng tin nhắn lên gửi một đoạn thoại về.

- Mọi người ở nhà có lương thực nào dễ bị ôi thiu có thể nhân cơ hội lúc này đem ra ngoài cấp đông nhé. Tủ trong nhà có thể không chứa được chúng nhưng chúng ta đã có tủ lạnh tự nhiên. Việc ấy cũng dễ hơn rất nhiều.

Ngoài ra cậu cũng dặn cả Long về chuyện này. Anh nghe xong thì nhanh chân vào kho dự trữ kiểm tra lại một loạt rồi đem ra ngoài trời theo nhiệt độ hạ xuống rồi vùi trong tuyết nó sẽ dần đông đá lại và giúp thực phẩm bảo quản được lâu hơn.

Ở nhà, Tuấn nhận được thông tin đang ở trong phòng làm quy hoạch thêm về đô thị thì tiếng gõ cửa phát ra.

- Tuấn ơi, mình có chuyện muốn hỏi.

Cậu quay người lại, là Trang. Tuấn cũng hiểu cô ấy tới là làm điều gì.

- Cậu lấy chìa khóa nhỉ. Đây nhé, xem xét cẩn thận xem có gì cần cấp đông thì cấp đông. Còn không thì thôi vậy. Mình nghĩ Chính sẽ không thể về sớm được đâu. Thời tiết đang xấu đi rất nhiều.