Tro Tàn

Chương 53: Sáng Kiến Mới



Chương 53: Sáng Kiến Mới

Trang nhận lấy chìa khóa từ Tuấn, cô rời đi, Tuấn chỉ nhìn bóng lưng cô vài giây rồi lại tiếp tục làm việc. Ánh mắt cậu hiện lên vẻ đượm buồn.

- Không biết khi nào mới có thể khiến mọi thứ trở lại bình thường.

Tuấn thở dài, cậu biết mình năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học được một năm, cái tuổi đôi mươi ấy là thời gian đẹp để xây dựng sự nghiệp và tìm kiếm cho mình những kết nối xung quanh với đồng nghiệp hay bạn cùng lứa. Vậy mà giờ phải ở đây để xây dựng lại một thành phố mới, bị ép phải trở thành người lớn nhanh hơn bất kỳ thứ gì.

Cậu lại nghĩ đến việc quy hoạch, tự tay vẽ ra tấm bản đồ của thành phố tương lai, những quỹ đất trống đang chờ được cậu phân phối là lại thấy hào hứng. Thế là cậu bắt tay. Từ việc tham khảo những quy hoạch của thành phố khác trên thế giới, những ô bàn cờ, những tuyến vành đai hướng tâm rồi cả hình bát quái.

Tuấn giật mình như nhận ra điều gì đó đang thôi thúc cậu. Cậu phải nhanh chóng thực hiện điều ấy. Một ngôi nhà thổ với cái sân chung. Mọi người đều sinh hoạt trong đó. Rồi cậu lại tự hỏi việc đó có khả thi hay không khi nhà thổ cậu thường gặp là các ngôi nhà cao tầng. Rồi cậu tự lấy một phần hình ba chiều của ngôi nhà để cắt gọt rồi thiết kế lại cho phù hợp với tình hình hiện giờ.

Sau nhiều lần chỉnh sửa lên xuống, cậu vẫn cảm thấy không ổn thỏa chút nào vì trông nó rất ngột ngạt và bí bách nếu phải xếp nhiều người ở trong đó. Nhưng cậu vẫn sẽ giữ lại rồi hỏi ý kiến của mọi người. Dù sao thì cũng đã mất công chỉnh sửa rồi.

Cậu lại tiếp tục xem qua những hình ảnh khác của từng kiểu nhà trên thế giới, cậu lại thấy nó không phù hợp đối với văn hóa của mình nên cậu cũng đành bỏ qua. Khi lướt đến phần các kiểu nhà của dân tộc vùng cao, cậu lại thấy cảm giác ấm áp đến lạ thường, đây chính là cảm giác mà cậu muốn.

Theo như quy hoạch, trung tâm của thành phố sẽ là ngọn đồi này, toàn bộ những lương thực hay cây trồng vườn ao chuồng đều được dựng ở đây. Và xung quanh nó là những ngôi nhà thấp tầng, đường đi xung quanh đồi hướng lên trên, rồi kéo dài ra xung quanh. Từng ngôi nhà được đựng lên theo phong cách ấy. Nhà sàn, bên dưới sàn có thể cất trữ đồ, một gian bếp và một gian vệ sinh.

Vừa có sân vừa có tính cá nhân của từng hộ gia đình. Nếu không thì mình cũng có thể tạo ra một khu tập thể như làng thu nhỏ với kiểu làng văn hóa, sán vườn chung có đường ra, xung quanh là hơn chục ngôi nhà được đặt xung quanh với hai tầng và mỗi căn có ba tới bốn phòng ngủ cùng sảnh chính dưới tầng một.



Lưu lại ba phương án. Cậu gửi lên trên nhóm, tạo thành một bài viết về những hình ảnh kiến trúc sắp tới nếu xây dựng đô thị. Và toàn cảnh quy hoạch từ trên cao xuống.

- Được đó. Chốt vậy đi. - Các bác không hề ý kiến gì nhiều với kiểu thiết kế này. Ngược lại còn thấy rất vui vì vẫn giữ được bản sắc văn hóa dân tộc vào trong đó.

- Mình cũng không ý kiến. Rất đẹp. - Linh gửi bình luận vào.

- Chao ôi, tôi không ngờ kiến trúc của mọi người lại đa dạng và đẹp như thế đấy. So với đất nước tôi thì nó tuyệt hơn rất nhiều. Một cảnh thanh bình yên ả. - Korotkov gửi bằng tiếng Nga vào trong.

- Tôi sẽ cố gắng thiết kế chi tiết cho cậu về phong cách này để xây dựng được nó. - Korotkov lại gửi thêm.

- Bên các anh vẫn ổn chứ? - Tuấn trả lời lại Korotkov.

- À, chúng tôi vẫn ổn. Hiện giờ đang trú tạm ở bên Khu Mười Ba của cậu Long. Nếu có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ liên hệ với các cậu. - Korotkov vừa đáp lại thì Chính gửi vào đó một tin nhắn.

- Mình thấy không ổn lắm. Nếu như đường tới nhà chính tận mười bốn cây số thì không ổn thỏa chút nào. Cậu có thể xây dựng một vòng tuyến ở bên ngoài. Sau đó sẽ đặt những ngôi nhà ở trên đồi cũng được.

Không có mấy người trả lời lại bình luận của Chính nhưng cả hai là bạn thân thiết từ nhỏ nên cậu hiểu Chính đang nói điều gì.



- Được mình hiểu ý cậu rồi. Để mình chỉnh sửa lại chút rồi gửi lên trên.

Sau đó cậu tắt đi, tập trung vào việc nghiên cứu và quy hoạch lại theo ý của cậu ta.

Khoảng hai ngày sau, khi cơn bão đã qua nhưng lượng tuyết vẫn dày đặc như thế, nó tràn vào trong khu căn cứ mà mọi người trú ẩn. Nhóm người trong Khu Mười Ba đang tụ tập lại với nhau, quây quần đầy vui vẻ. Với xung quanh là những thùng phuy làm từ sắt dựng đứng đang cháy những ngọn lửa hừng hực để sưởi ấm cho cả nhóm. Họ quây quần tránh trú gió và tuyết, khi nhiệt độ hạ xuống dưới âm.

- Lửa yếu rồi, để tôi đi lấy thêm. - Một người ở gần đó đứng dậy tới khu vực tập kết củi gỗ để lấy những thanh củi khô ném vào trong thùng tiếp lửa.

Khi anh ta tới gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài là một cánh đồng trắng xóa không thấy điểm cuối. Trên các vách đều đọng lại tuyết dày và trời thì ngừng làm tuyết rơi. Anh ta vui mừng ôm đống củi chạy về nói với cả nhóm.

- Tuyết ngừng rồi! Tuyết ngừng rồi!!

Nghe được, cả nhóm đang ngồi xem phim cùng dừng lại chạy xuống dưới tầng một xem.

Ở tầng một, tuyết tràn vào nhà. Rất nhiều. Cửa ra vào cùng bị chắn kín lối chỉ để hở một khoảng. Phía trên nóc cho ánh sáng mặt trời lọt qua.

- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ. Nếu không có cậu thì chúng ta khó mà sống được. - Long tới gần Chính cảm ơn chân thành.



- Không sao đâu, nếu không có anh hỗ trợ bọn em trú lại thì bọn em cũng c·hết cóng bên ngoài rồi. Chúng ta đều vì sống sót mà. - Cậu đáp lại.

- Mọi người có thể làm tan tuyết và trữ chúng lại thành nước để sử dụng cho sinh hoạt cũng được. Lúc này không có nhiều nguồn tài nguyên như vậy đâu. - Chính nói với cả nhóm. Long cũng đồng ý rồi huy động mọi người mang hết toàn bộ vật dụng có thể xúc tuyết sử dụng. Vừa xúc tuyết vừa trữ nước.

Mới đầu họ có vẻ chưa được thạo cho lắm vì chưa có sự chuẩn bị trước nhưng khi đã vào guồng quay, họ làm như một cái máy điên cuồng mở đường.

Nhìn tuyết cao qua đầu mình, Chính cùng cả nhóm cũng phải tạm biệt Long trở về căn cứ.

- Tuyết còn cao như thế này, đường vẫn chưa mở thì cậu sao về được? - Long hỏi.

- Không sao đâu anh, em lo được. Cho em mượn lấy hai chiếc thùng sắt này nhé. - Chính chỉ vào hai chiếc thùng chuẩn bị ngắt lửa.

- Ừ cậu cứ lấy đi, dù sao thì cậu cũng giúp bọn anh nhiều mà. Cầm về luôn cũng được.

- Vậy em cảm ơn. - Cậu lại gần chúng, chúng vẫn còn nóng và hơi nóng bên thành vẫn còn tỏa ra rất nhiều.

Lấy nắp đậy kín, cậu đục ra một cái lỗ nhỏ trên đó để không khí tiến vào và có thể nhét vừa một khúc củi tiếp lửa.

Long nhìn cậu làm, anh cũng hiểu ra cậu muốn sử dụng nó để mở đường, thế là anh giúp cậu xử lý nốt thùng còn lại.

Khi hoàn thành Chính lại lắp thêm hai bên chiếc xe ủi tuyết phần tay giữ hai chiếc thùng. Khi tiến lên, chúng cũng sẽ lăn theo. Và hiệu quả mang lại rất tốt, đúng như mong đợi. Sức nóng của nó làm tan dần lớp tuyết, nước chảy xuống mặt nham thạch. Tốc độ khá chậm nhưng nó đỡ hơn nhiều là phải dọn tuyết bằng tay hơn ba chục cây số để về.

Chính ngồi trên xe, khi nhận thấy không đủ nhiệt để làm tan tuyết thì cậu lại tiếp tục thêm củi để nó cháy phừng lên đạt được nhiệt độ cố định sẽ. Cậu cũng lường trước nó sẽ hạ nhiệt nhanh nên cậu thường xuyên duy trì nó ở mức trên sáu mươi độ.