Tất cả mọi người đang bận rộn dọn tuyết, nhất là khu vực tuyết ở dưới chân đồi, khu vực ấy đang trồng ngô nhưng khi mở đường xuống dưới tận ấy thì chúng chỉ còn lại cảnh đổ nát. Không thể cứu vãn. Bị vùi trong tuyết và khi tuyết được dọn ra bên ngoài, lộ ra là nhà cửa chưa thành vách đã đổ sập, trụ vẫn đứng vững nhưng mái thì không chịu nổi sức nặng mà rơi. Cây cối cũng bị tuyết phủ c·hết cong queo trong hai ngày này.
Hằng là người đầu tiên cùng với hai người nữa dọn tuyết tới nơi này. Khi vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô vô cùng buồn chán khi công sức chăm bón những ngày qua đều là công cốc.
Cô lắc đầu, cùng mọi người dọn dẹp nốt khu vực xung quanh đây rồi lại nhặt những cây c·hết trở lại nhà chính. Khi lên trên đoạn đồi cao cô bất ngờ nhìn thấy một phần khói đen bốc lên từ xa và dần dần tiến lại gần đây. Cô cố gắng nhìn nhưng chẳng thể phát hiện ra người đó là ai. Cô chỉ nghĩ họ đi ngang qua nên không để tâm lắm nhưng tới gần nhà hơn cô nhờ Tuấn mở thông tin vị trí nhóm của Chính lên mới biết là cậu đã về và lượng khói thải ra là cậu đang làm đường trở về và những chiếc thùng ấy là nguyên nhân làm cho khói thoát ra bên ngoài.
Khi về tới nơi, cả nhóm tiến tới chào hỏi và vui mừng khi cả nhóm an toàn trở lại.
- Hai cậu người Trung không đi theo về à? Có chuyện gì xảy ra trên đường? - Chú Vĩnh hỏi khi thấy đi nhiều về ít.
- Cũng không có gì đâu, hai tên đó nhân lúc bọn em ngủ thì trốn đi mất. Chúng không làm ra được trò gì cả. - Cô Ngọc trả lời.
- Vậy là tốt rồi. Không sao là tốt. - Chú thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm người xa lạ từ trên xe bước xuống, lạ lẫm nhìn cảnh tượng trước mắt. Rất nhiều người vây quanh, trông vẻ mặt của họ thì hẳn là vô cùng thỏa mãn khi được sống tại đây. Một người trong nhóm nghĩ đây là một quyết định đúng đắn khi theo họ tới mà không phải trở về nơi tồi tàn đó nữa. Họ tự nhủ bản thân đây sẽ là nơi khởi dầu cho cuộc sống mới.
- Mọi người hiện giờ đã đi một quãng đường dài rồi, chúng ta nghỉ ngơi chút rồi bắt tay vào dọn tuyết thôi.
Chính sắp xếp để cho họ nghỉ ngơi trước, những người cũ đi dọn dẹp xung quanh. Nhất là những khu vực ở dưới chân đồi. Khu vực đó là quan trọng nhất vì phải xây dựng nhà cửa ở đó. Quy đất màu mỡ trên đồi được dùng để trồng cây và chăn nuôi.
Áu! Áu!
Hai con cún nhỏ được mang về mới gần một tuần chăm sóc mà chúng đã to béo hơn rất nhiều, trông chúng dưới chân cứ quấn quýt lấy, Chính lại thấy mừng. Xoa xoa đầu nó vài cái rồi bỏ đi. Chúng không làm được điều mình muốn, liền chạy ra bên ngoài, một góc khác quấn quýt như đòi ăn.
Khi chạy vào trong bếp có người đang nấu đồ ăn thì chúng đã nhảy cẫng lên quẫy đuôi không ngừng.
- Đói hả? - Cô Lan đang làm đồ trong bếp thấy chúng đòi ăn cô cũng cắt một phần nhỏ đưa cho chúng. Nhưng chúng vẫn chưa thỏa mãn với chút đồ ăn đó. Chúng muốn nhiều hơn nữa.
- Hết rồi, đợi ăn xong tao cho chúng mày ăn. - Cô vừa nói vừa thêm nguyên liệu vào trong.
Đang nấu ăn trong phòng, cô nghe thấy tiếng chân dồn dập rất lạ lùng, quay qua cửa chính nhìn thì phát hiện ra rất nhiều người mới. Những gương mặt lạ lẫm lấm lem đầy khổ sở. Đôi mắt họ hiện lên vẻ khổ cực và đục ngầu, ánh mắt hơi xám xịt mất sức sống nhưng khi được ngả lưng xuống chiếc ghế êm ả, những ngụm nước ngọt mát mẻ, họ lại thấy sảng khoái không cách nào tả.
Những ngày qua, họ lặn lội sống nay nghĩ mai quá mệt mỏi rồi.
- Mấy cô cậu là người mới tới hả? Vậy đợi chút nữa cùng ăn đi. - Cô Lan hỏi qua họ.
- Vâng, làm phiền cô rồi ạ. - Một người trong đó đáp lại cô.
- Cô có cần giúp gì không? Cháu muốn giúp. - Giọng nói của một thiếu nữ trong đội ngũ mới tới ấy phát ra, cô không muốn phải dựa dẫm vào người khác. Khi người khác đã cho cô cơ hội quý giá thì cô cũng muốn giúp đỡ.
- Ừm, cháu biết sơ chế không? Sơ chế xong thì đem ra ngoài sân sau kia nhé. - Cô chỉ chiếc muôi về phía sau ấy. Ngoài đó là nơi sử dụng bếp củi vì trong nhà không có đủ diện tích để nấu nồi thức ăn to nên phải đặt bên ngoài.
- Dạ. - Cô đáp rồi như trở lại được bản năng của mình, tay cô làm thoăn thoắt theo những gì mà cô Lan chuẩn bị và nói những bước làm với từng nguyên liệu.
Đang cùng nhau làm việc, Chính bỗng phát hiện ra Bình không có mặt ở nhà. Không rõ anh ấy đã đi đâu mất rồi.
- Có ai biết anh Bình đi đâu không? - Chính hoàn toàn có quyền truy cập vào trong hệ thống để kiểm tra định vị thông qua chiếc nhẫn của anh ta.
- Tôi cũng không biết nữa, nghe nói anh ta rời đi được hơn một tuần rồi. - Một người trong nhóm của anh Long từng có tiếp xúc với Bình trong khoảng tuần trước.
- Vậy là sau khi mình đi thì anh ấy cũng đi luôn à. - Chính chống cằm suy tư. Cậu không thể để mặc cho anh ta gặp nguy hiểm bên ngoài được, dù anh ta có khả năng tự vệ tốt của một quân nhân và kinh nghiệm nhiều năm hành động trong khắp tổ chức khác nhau.
Tuần trước, Bình rời đi không lời từ biệt. Giờ anh ta có nhiệm vụ phải làm, tiếp tục điều tra và tiêu diệt sạch sẽ kẻ địch đã làm tổn thương gia đình anh. Chúng phải trả giá cho hành động mà chúng đã làm.
Tới hang ổ cũ đã bị Chính tháo rỡ hết toàn bộ chỉ còn lại tuyết dày đặc, ẩn sau lớp rừng rậm rạp là cánh cửa hang động được đóng kín. Bình cẩn thận nhập mật mã rồi bước vào trong hang khi cánh cửa đã mở, ánh đèn pin chiếu sáng khắp xung quanh hang rỗng tuếch, mỗi bước đi đều vang và phản hồi lại vào màng nhĩ. Không khí ẩm ướt và mùi đất phảng phất xung quanh át hết mùi thuốc súng và xăng dầu nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy.
Những vết tích di chuyển hết toàn bộ súng ống và đạn dược, dấu bánh xe bọc thép được dời đi. Anh cũng tham gia vào cuộc di chuyển nhưng chẳng thể phát hiện ra thứ gì đáng giá. Anh nghĩ chúng chắc chắn sẽ quay lại đây để tiếp quản lại nơi này nên anh phục kích chúng ngay tại đây.
Anh không bỏ sót bất kỳ thứ gì, nền đất hay vách tường. Đi khắp một vòng, đèn chiếu từ trên rồi xuống dưới, từng vết nứt trên đó anh đều đã thử bậy nó ra xem có thứ gì được ẩn giấu trong đó hay không nhưng không hề có. Từ lúc di dời cũng được hơn một tuần rồi, chúng chắc chắn sẽ phải quay lại hoặc phái người đi báo cáo vối cấp trên.
Vừa ra bên ngoài, anh ẩn nấp trong bụi rậm, ngụy trang cùng với tuyết cực kỳ khó nhận ra. Những lương thực mang theo đều là thức ăn nhanh và đảm bảo không để lại bất kỳ dấu vết gì. Vừa đến giữa trưa, mặt trời chiếu rọi thẳng xuống mặt đất thì chúng đã đến. Có một nhóm người đi xe máy tới nơi này trông chúng giống như những kẻ lữ hành đồ đạc lỉnh kỉnh. Ba chiếc, năm người, một chiếc trong đó có thể chở được ba vì nó là loại Moto Sidecar.
Anh cẩn thận lắng nghe chúng nói điều gì. Thông qua một bộ thu và khuếch đại âm thanh vào tai nghe, anh nghe rõ lời chúng bàn bạc với nhau.
- Chúng ta đã trễ thời gian báo cáo với ông ấy rồi, hi vọng là lần này không có gì cản trở.
- Chó thật. Lần trước vì cái lũ người ấy mà không thể kiểm tra được trong cái hang đó có đủ đồ mà ông ta cần không.
- Và cả cái bọn ở đây nữa! Giao cho chúng nhiệm vụ trông trừng chỗ này thôi mà cũng không xong! LŨ NGU!!!