Khi trong lúc Bình đang thăm dò về những nội dung trong câu chuyện từ miệng bọn chúng, anh biết được thông tin quan trọng trong lời kể ấy.
- Nhanh lên đi.
- Loay hoay mãi mà không được thế?
- Tao cũng không biết được, nhập mật mã đúng rồi mà không cách nào mở ra.
Bọn chúng loay hoay trước cánh cửa nhập mã số, dù có thử nghiệm bao nhiêu lần với mật khẩu được cung cấp thì chúng cũng không hề làm nó nhúc nhích dù chỉ một chút.
- Tránh ra để tao xem.
Một tên bước xuống xe, lại gần cánh cửa sau khi nhìn một lúc trông không giống như phát hiện ra điều gì, hắn lại tới góc nhập mật mã đặt tay vào trong đó nhập lên dãy số đặc biệt.
Tít, tít, tít, tít,… kêu hơn chục lần thì cánh cửa đã được mở ra. Thật vô cùng bất ngờ vì Chính đã thay đổi mật khẩu với công nghệ tân tiến từ trí tuệ nhân tạo mà chúng vẫn thành công bẻ khóa.
- Vào đi.
Cả năm tên cùng bước vào trong hang. Bình thấy thời cơ của mình tới, anh ta tiến lại gần những chiếc xe ấy, đặt vào thiết bị theo dõi tuyến đường ở dưới thùng xe rồi lại ẩn nấp vào trong bụi rậm.
- Con mẹ nó!!! Đâu hết rồi!
- Thế này thì c·hết tao!! Lũ ngu ấy không thể trông coi cẩn thận được à!
- Để người khác quét hết cả căn cứ thì thôi lại còn bị lấy hết v·ũ k·hí!
Bọn họ vô cùng tức tối trước những gì mà mình chứng kiến trước mắt. Bọn hắn run rẩy đôi chân bước ra ngoài, không khí bên trong ngột ngạt tới khó tin và khi bước ra chúng thở dốc thật mạnh. Leo lên xe.
- Thôi chuyện này không thể nào là lỗi của mình được. Từ lúc mình tới đã có một nhóm người khác tới trước. Ta có thể quy chụp cho chúng.
- Đúng! Phải quy chụp cho chúng là người đã lấy mất v·ũ k·hí của mình.
- Đi thôi, trở lại thông báo với Thầy!
Sau khi chúng đưa ra quyết định thì lái xe rời đi. Bình biết mình khó mà theo kịp chúng khi chúng chạy xe máy như thế nên anh bình tĩnh vừa theo phía sau vừa dò xem xung quanh đây có gì đặc biệt. Nếu chúng dừng lại ở một nơi quá lâu thì anh chắc chắn sẽ định vị được nơi chúng ở. Anh từng nghĩ tới việc lấy xe đi nhưng anh không muốn vì với anh, đó là tài sản của những người khác mà anh sử dụng cho việc cá nhân thì không thể nào chấp nhận được.
Hai ngày sau, tuyết rơi dày hơn, nhiệt độ hạ thấp khiến anh liên tục tiêu hao năng lượng để ổn định thân nhiệt và anh đã tìm ra được chỗ mà chúng dừng chân rất lâu trước khi chúng phải khởi hành đi chỗ khác. Nơi ấy trước đây là một ngôi làng nhỏ nằm hẻo lánh ở giữa thung lũng, có một con sông chảy ngang qua và có một con đường lớn dẫn vào làng.
Đi bộ hai ngày trời, không ngừng nghỉ và kết hợp với việc chạy bền, anh đã tới nơi. Lần chạy này anh như trải nghiệm lại được cảm giác hành quân, buổi hành quân bất kể ngày đêm hơn chục cây số. Đôi chân anh cứng cáp dẫm đạp đá sỏi, lội qua bùn lầy, bơi qua ao hồ để đến được điểm đích. Và nó vẫn đứng vững trước những ngày hành xác như thế.
- Để xem nào. - Mở bản đồ ra, Bình quan sát hành trình của chúng. Trong khoảng thời gian từ khi anh gắn định vị chúng đã tới nơi này. Dừng lại đây một ngày rồi rời đi. Đến hiện tại đã cách xa anh cả trăm cây số. Anh không có cách nào đuổi theo nhưng có cơ hội để bắt được anh vẫn sẽ bắt. Nhưng thay vì tiêu diệt mấy con tôm tép này, anh thà để chúng làm mồi câu cho những con cá lớn hơn.
Đây chính là thả con săn sắt, bắt con cá rô!
Tiến về phía đường lớn, đi ngược lên trên núi, tới khúc quẹo ngay gốc cây đa. Bình rẽ qua con đường đất xung quanh là cỏ và tre. Bên dưới là những mái nhà phủ tuyết, những bức tường rào đã được dựng lên để chắn gió lạnh thấu xương, cửa sổ nhà đóng kín. Chẳng mấy người mò ra đường thời điểm này.
Dấu chân anh in hằn lên tuyết, từng bước tới gần ngôi làng nhỏ bên dưới ấy. Theo quan sát của anh, đối diện với đường vào, bên kia cây cầu bắc ngang dòng sông băng có một ngôi nhà đặc biệt, được trang trí rất mới mẻ, không giống những ngôi nhà đơn sơ giản dị chỉ có tường gạch và mái ngói.
Tiếp cận lại gần anh bình tĩnh bước tới trước nhóm dân quân đang trông chừng gần đó.
- Dừng lại. Anh làm gì ở đây thế? Tới đây có mục đích gì?
- Tôi muốn gặp ông Thịnh. - Bình trả lời khi họ hỏi.
- Ông Thịnh không ở đây, ông ấy đã đi họp với Tỉnh rồi. - Anh dân quân trả lời.
- Ông Thịnh không ở đây thì tôi đành đi về vậy. - Bình đáp rồi quay lưng đi.
Khi đã khuất khỏi tầm mắt của họ, anh ta lẻn vào trong rừng, từ từ tiếp cận lại gần ngôi nhà của ông ấy để cài thiết bị nghe lén nhưng không thành vì xung quanh ấy có rất nhiều người canh gác. Kể cả trong rừng cũng có người, chỉ cần có người phát hiện ra anh là kẻ lạ mặt với ý đồ xấu thì chắc chắn sẽ có báo động.
Mở lại bản đồ lộ tuyến của nhóm người đi mô tô, rồi lại nhớ đến lời của chúng nói, anh ngớ người ra. Chúng muốn đổ thừa là cho nhóm của mình lấy được súng ống của chúng đem giấu hết đi và mình sẽ phải gánh chịu mọi trách nhiệm liên quan tới chúng. Nếu thật là vậy, chắc chắn sẽ rắc rối to. Anh mở ra bảng tin nhắn, nhắn hỏi Tuấn vì anh biết Tuấn có thể đã gặp nhóm người này vì anh lờ mờ đoán ra được, Tuấn có thể đã đụng độ với chúng lúc nào đó trong quá khứ.
- Tuấn, cậu có gặp một nhóm đi hai chiếc mô tô, khoảng năm người ở khu căn cứ của nhóm người ngày trước không?
- Em nghĩ là có gặp bọn họ nhưng không thể nhận diện mặt của chúng vì lúc ấy chúng không để lộ mặt. Còn ở khu vực ấy thì em nghĩ là đúng rồi.
- Sau đó thì cậu đã chỉ cho nhóm tới gần thị trấn và giải quyết chuyện ở đây nhỉ?
- Đúng rồi, họ cũng trở lại rồi. Mà anh hỏi những chuyện này để làm gì thế? - Tuấn hỏi khi anh hỏi nhiều thông tin tới nơi này như thế.
- Không có gì đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi. - Bình nhắn lại một câu rồi tắt màn hình đi.
Ẩn nhẫn chờ đợi, nếu không thì sẽ trở thành công cốc. Anh nhìn về nơi chúng đậu xe nằm ở trong ngôi làng ấy, vì chưa biết nơi này có đảm bảo an toàn cho anh tự do đi lại hay không nên anh liên tục ẩn nấp trong bụi tiếp cận lại nơi chúng dừng xe.
Khi tới gần đó anh lướt qua rất nhiều dân phòng đang tuần tra, nhưng với kỹ năng đã được huấn luyện nhiều năm trong quân ngũ. Với anh thì việc ẩn thân qua những người này rất dễ và chẳng có chút độ khó nào. Tới gần ngồi nhà ở cuối con đường, nơi có một người đàn ông chạc tuổi mình đang bán đồ hàng linh tinh. Thông qua ống nhòm từ xa, anh phát hiện ông ta bán những thứ chẳng thể nào tin được. Đồ công nghệ rác thải đều trên đó. Anh ta cũng không nghĩ là mình hay cả nhóm sẽ cần đến nó và vì ông ta xuất hiện gần đầy thì chắc chắn sẽ biết đến nhóm năm người đi mô tô tới.
Xung quanh khu vực đều chẳng lấy bóng dáng một người, giống như đây là địa bàn riêng, ngay cả dân phòng nãy thường xuyên lui tới ở trong rừng cũng không thấy đâu. Anh ta nghi ngờ nơi này sẽ có điểm đặc biệt, nó đang giấu diếm thứ gì ấy trong ngôi nhà này.
Áp sát bức tường, anh vừa mới ngó ra, người đàn ông như cảm nhận được có gì đang áp lại, anh ta quay qua nhìn.