Tro Tàn

Chương 56: Người Đàn Ông Kỳ Lạ, Tên Trường.



Chương 56: Người Đàn Ông Kỳ Lạ, Tên Trường.

Bình như có một giác quan nào đó được kích hoạt trong sâu thẳm bản năng của mình, chỉ thoáng qua một cái, anh rụt đầu lại. Tiếng bước chân của người bán hàng dần tiến lại, anh có thể nghe thấy rõ chúng dù chúng đang ở trên tuyết, nếu không xử lý nhanh chóng, anh có thể rơi vào tình thế khó khăn. Anh núp ra phía sau ngôi nhà, men theo bên trái của mình, tiến lại gần quầy hàng hơn.

Ông ta đã rời khỏi chỗ của mình, Bình nhanh chóng đặt thiết bị nghe lén ở ngay chỗ phía sau lưng của ông ta rồi nhanh chóng ẩn nấp, đôi mắt nhắm lại, từ từ cảm nhận vị trí của ông ta.

Người bán hàng kiểm tra một vòng quanh ngôi nhà, không thấy ai, bên mạn rừng cũng chẳng thấy một bóng người, ông ta lập tức rời khỏi đó, quay trở lại chỗ ngồi. Bình biết ông ta trở lại cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ ấy, căn nhà chẳng có chút khe hở để có thể tiến vào, bên trên nóc nhà anh từng leo lên thử cũng chẳng có. Ngoài chiếc cửa chính ở phía con đường thì ngôi nhà chẳng lấy chút ánh sáng ngoài trời vào.

Cậu mang theo thiết bị nghe lén ở trên chiếc ba lô sau lưng, vừa chăm chú nghe xem người ấy nói gì vừa phải cố gắng xem xét xem chúng có sử dụng bất kỳ mật ngữ nào hay không.

- Cái hàng này của ông không có hàng gì mới à?

- Mấy hôm nay tuyết rơi nhiều như thế. Tôi làm gì có thời gian và cơ hội ra bên ngoài kiếm ăn đâu.

- Thế để tôi xem.

Từ xa, Bình nhìn bằng ống nhóm quan sát thật kỹ từng hành động của bọn họ, hai người trao đổi rất bình thường, người mua hàng cũng tìm bới một số mặt hàng cũng rất bình thường. Nhưng khi không có thứ mà ông ta cần thì ông ta đứng dậy rời đi.

- Chán thật, không có thứ tôi cần.

- Ông tìm gì, có thể nói cho tôi, lần sau tôi ra ngoài sẽ cố gắng tìm cho ông.

- Bảng mạch nó nhiều loại lắm, nói thì ông cũng không biết đâu. Tìm cho tôi mấy thứ nhỏ như tụ điện, một số cuộn dây đồng, còn bảng mạch thì càng nhiều càng tốt. Tôi sẽ xem xét dễ hơn.

Người mua rời đi xong, trở lại một ngôi nhà cách đó hơn chục mét mà chẳng dừng lại hay nói chuyện với ai. Bình cũng muốn theo dõi hắn ta nhưng chẳng thể làm được vì trông người ấy rất giống người thường, chẳng có gì khả nghi và đáng để chú tâm tới.

Cả một buổi trông chừng bọn chúng không có người tiếp xúc, chỉ có một chút số người nói những chuyện linh tinh, không liên quan tới những gì cậu cần và bọn họ không dừng lại quá lâu thì đã rời đi.

- Này, cậu đang làm gì thế?

Bình đang mải chú ý tới những người bên ngoài, bỗng dưng có tiếng gọi sau lưng khiến cậu giật mình. Theo bản năng, cậu bất ngờ quay lại, đôi mắt bén nhọn nhìn thẳng vào mắt đối phương như có sức mạnh nào đó bắn ra khiến người ấy sợ hãi đứng đơ người. Sau ót anh ta đã nổi lên từng đợt ớn lạnh tới khắp sống lưng.

Nuốt nước bọt vào trong cổ họng, anh ta không dám mở lời.

- Anh gọi tôi có chuyện gì à? - Giọng nói hùng hồn của Bình khiến anh ta vô cùng ngỡ ngàng, nó cứng cáp như sắt thép. Anh cảm tưởng như người vừa lơ là trước mặt mình là một người khác.

- À, tôi thấy anh đang chăm chú quá, không biết anh đang gặp vấn đề gì chăng? Chúng tôi có thể giúp đỡ được cho anh. - Sau khi lấy lại được bình tĩnh, người đàn ông đó nói với Bình. Tay anh ta vung múa theo từng lời nói của mình.

Khi ở thế chờ đợi, tay anh ta để ngang hông, tay đặt lên nhau. Bình trông anh ta như từ trên xuống dưới. Quan sát hết một lượt về cách ăn mặc, thời kỳ tận thế này, anh ta vận có thể mặc một bộ đồ gọn gàng, trông giản dị đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ tinh tế và lịch lãm với chiếc quần dài, một đôi dép cỏ có thể phủ kín đôi chân như đôi giày, chiếc áo có cổ đóng khuy gọn. Cơ thể anh ta mảnh khảnh, nếu không nói là gầy tới mức da bọc xương, may là khuôn mặt anh ta khá đầy đặn, đối nghịch với thân hình.

Nếu khuôn mặt anh ta mà gầy hốc hác thì Bình lại có thể khẳng định rằng anh ta đang sử dụng và là một con nghiện c·hất k·ích t·hích tới điên dại.

- Tôi đúng là gặp vấn đề về tâm lý. Vợ tôi đã mất trong lần chạy nạn này mà tôi chẳng làm được gì để cứu giúp cô ấy. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng và nhận ra bản thân mình đang vô cùng xấu hổ khi nghĩ về những năm tháng vợ chồng. Tôi chỉ biết đi làm mà chẳng hề quan tâm tới cô ấy. Chỉ một lời hỏi thăm ngày hôm nay thế nào của cô ấy, tôi cũng không có thời gian đáp lại. - Bình buồn bã kể lại quá khứ của bản thân cho anh ta nghe. Anh nghĩ người đàn ông này có thể giúp mình vượt qua được nỗi đau mất mát ấy.

- Tôi rất thương tiếc cho gia đình anh và cá nhân anh vì mất đi một người bạn đời tuyệt vời như thế. Đó là một người bạn đời mà nhiều người mong muốn cũng không thể nào tìm được. - Anh ta rơi nước mắt khi nghe Bình nói về gia đình.

- Nếu anh không phiền, có thể theo tôi đi điều trị tâm lý. Thật may là trong nhóm người chạy nạn và cư trú tại thị trấn này có một người chuyên về bệnh tâm lý. Và chính anh ta là người đã giúp tôi thoát khỏi cơn khủng hoảng hiện sinh. Ai cũng đối mặt với khó khăn khi bây giờ đây, họ đã phải cực nhọc và chật vật ra sao để tìm kiếm sự sống sót. - Người đàn ông kể.

- Vậy sao, thế tôi tình nguyện theo anh vì tôi tin tưởng anh có thể giúp tôi và tin tưởng vào người bác sĩ tâm lý ấy có thể cứu rỗi cuộc đời u tối này. - Bình chân thành cầm lấy tay anh ta.

- Thế thì chúng ta đi thôi. Tôi không muốn anh phải dằn vặt, giày vò trong nối lo lắng ở quá khứ. Chúng ta phải hướng đến tương lai tươi sáng phía trước mà chúng ta đang mong chờ và những gì ta sống ở hiện tại là để tạo ra một tương lai tươi đẹp hơn. - Thao thao bất tuyệt về tương lai, đôi mắt của anh ta sáng ngời như tinh tú giữa trời đêm. Như cảnh hiện tại với thế giới tận thế u ám và ảm đạm, anh ta như người chỉ đường dẫn lối.

Bình muốn chuẩn bị thêm một chút nữa, nhưng anh ta lại không cho anh cơ hội. Anh cũng đành thuận theo. Cất những thiết bị ở trong góc nhỏ, sự chú ý của anh ta vô tình đặt vào chiếc ba lô mà Bình để lại đó. Nhưng không hề lên tiếng về chuyện ấy, hắn dẫn Bình đi lên trên núi, phía thượng nguồn con sông, nơi ấy có một số người đang dựng lều trại và liên tục thổi lửa cho nhiệt độ xung quanh trở nên ấm hơn.

Nhìn xung quanh, anh bất ngờ với nơi này. So với dưới thị trấn nhỏ, trên này trông náo nhiệt hơn hẳn. Bình cũng bắt gặp lại người đàn ông đã mua hàng từ kẻ mà anh đánh dấu theo dõi hắn suốt nửa ngày trời. Ông ta đang làm việc của riêng mình, cậu chỉ dừng lại nhìn một chút thôi mà người đàn ông tên Trường đã nói với vẻ hối thúc.

- Sao vậy? Anh nhìn thấy điều gì chăng? Nếu anh có thể vượt qua cơn khủng hoảng này, anh sẽ có một tương lai tươi sáng phía trước như những người ở đây. Nhìn họ xem, ai cũng vui vẻ hoạt động cá nhân. Chúng ta sắp tới rồi, vào thôi. - Anh ta tới trước một khu vực được dựng lên từ những phần cây gỗ bao quanh, vỏ cây đắp lên một lớp bên ngoài không thể nhìn vào trong.

Bước vào trong, anh ngạc nhiên vô cùng vì cảnh tượng khó tin.