Trước mặt mình đây chính là khu chữa trị tập trung, người ngồi giữa mặc chiếc áo trắng, nhưng không phải là blouse. Nó giống như một chiếc vải được ông ta trùm qua người, để lộ phần cổ trở lên và đầu ông ta mang một chiếc vòng, được bện từ vỏ cây và cỏ dại. Khuôn mặt ông ta toát lên vẻ thần thánh, ánh sáng lạ kỳ từ đôi mắt khi Bình trực diện. Nụ cười mỉm trên môi của ông làm anh cảm nhận được sự bình thản và thanh thản sâu trong tâm hồn được trỗi dậy.
Trông ông ta như thế, anh không biết nói gì, như mụ mị đầu óc theo lời ông ta nói mà anh làm theo.
- Mời anh ngồi. - Cử chỉ nhẹ nhàng bình tĩnh của ông ta mời anh tới ngồi trên nền đất.
Ở giữa là một đống lửa đang cháy bùng tạo ra không gian ấm ám, tuyết dưới đất cũng được dọn sạch và nền luôn khô ráo thần kỳ trong lúc trời vẫn đang không ngừng có tuyết rơi. Tuy hoang sơ nhưng lại mang cảm giác vô cùng mới lạ cho Bình. Trong lòng anh khi được cùng nhiều người ngồi quanh đống lửa, lại ngồi cùng với cả những con người xa lạ chung cảnh ngộ. Anh cảm thấy nơi này khiến mình nhìn nhận và chấp nhận quá khứ của bản thân.
- Mọi người đã tập trung đông đủ rồi. Thì tôi cũng không dám mất thời gian của các bạn. Nhưng trước đó vẫn phải xin của các bạn vài phút để các bạn nhắm mắt lại và tĩnh tâm trước khi lắng nghe lời chia sẻ thật lòng. - Người đàn ông chủ trì nói.
Bình vẫn chưa biết được nhiều về ông ta nên rất tò mò ông có vai trò gì trong nơi này. Thậm chí là lý do ông ta được nhiều người tin tưởng đến thế.
- Hít sâu, thở nhẹ. Hít sâu, rồi thở nhẹ.
Lặp lại như thế khoảng vài phút, trong khi Bình nhìn những người đang ngồi kế bên hay dễ nhất là đối diện mình đang nhắm mắt, ai cũng ngồi ôm lấy hai chân hướng về phía ngọn lửa, hơi ấm duy nhất mùa đông này.
Bỗng dưng anh ta thấy một hình bóng quen thuộc. Hình bóng ấy đã lâu anh chưa gặp. Lần gần nhất đã là của ba năm trước. Như mọi hôm, giữa thành phố tấp nập anh chạm mặt người ấy. Người đã thay đổi cả cuộc đời anh. Người dù anh có b·ị t·hương nặng bao nhiêu, những nguy hiểm mà anh đối mặt trong những lần làm nhiệm vụ đều có cô ở bên và che chở.
Cũng là cô giúp anh rời đi cái thế giới ấy. Thế giới của sự hỗn loạn, nơi hắc đạo ngập tràn nhìn đâu cũng thấy. Nó đẩy anh nhúng chàm và bắt anh làm những công việc mà anh tổn hao rất nhiều thời gian quý báu.
Thời gian trôi qua thật mau, thoáng cái anh và cô đã kết thành vợ chồng. Lễ cưới được tổ chức mà chỉ có gia đình nhà vợ là tới, những khuôn mặt ấy anh chẳng mấy quen thuộc, đến giờ dù có cố gắng nhớ cũng không thể nào hình dung ra gương mặt họ. Dần dần nhìn về quá khứ càng cố hình dung thì đầu anh càng đau đớn. Không thể chịu được nữa, anh rơi nước mắt khi mình là nhà trai lại chẳng có mấy người tới đại diện.
Chịu đựng qua hai năm, những lần làm nhiệm vụ trở về và nhận được tin mình có một cậu con trai bé bỏng và mập mạp. Khi ấy những cảm xúc chịu đựng ngày trước đều tan biến, anh cảm thấy vô cùng vui mừng, những lời dị nghị từ mấy bà hàng xóm lắm chuyện nói cách vách anh có thể nghe rõ ràng.
- Tôi thấy thương cô vợ. Cả ngày mang vác chiếc bụng bầu leo lên leo xuống cầu thang, lại làm mọi chuyện trong nhà từ dọn dẹp tới nấu cơm. Còn tên chồng cô ta thì biệt tăm biệt tích mấy ngày mới chịu trở về. - Đứng ở ngoài đường vào buổi tối, mấy bà cô trong khu vực lại túm tụm dưới đường nói chuyện.
Dưới ấy có một quán cà phê nho nhỏ. Anh chưa bao giờ ghét nơi ấy đến như thế. Nếu như quán ấy không có, anh và vợ sẽ không phải chịu lời đàm tiếu từ những người ấy mỗi tối. Thật không hiểu được vợ mình là người ở đây và tiếp xúc thường xuyên với mấy người như thế có thể chịu được bọn họ.
- Có khi đứa bé trong bụng của cô ta là của người khác chứ không phải của hắn đâu.
- Một tên đàn ông tồi tệ đi biền biệt mấy ngày mới về. Một ả đàn bà lăng loàn. Và một đứa con sinh ra trong gia đình vô đạo đức!!
Những lời ấy khiến anh thực sự đã nổi giận. Anh đấm vào tường liên tục, tiếng trầm đục từ trên nhà vang xuống dưới đường. Thậm chí là đối diện, đám bà cô trong xóm ấy cũng có thể nghe thấy thanh âm ấy. Thanh âm của sự giận dữ. Nhưng nó nhỏ tới mức vào tai của mấy người ấy lại thành tiếng dâm dục của người vợ.
Bình càng điên tiết thì càng mất bình tĩnh. Máu từ nắm đấm liên tục dã vào tường chảy xuống dưới. Vợ anh nhìn thấy cảnh này mà bật khóc. Cô ôm lấy anh, muốn anh bình tĩnh lại nhưng không thể. Anh bất lực không có cách nào đối diện với vợ mình, nước mắt anh rơi trên gò má, hàm răng cắn chặt vào nhau.
- Ngày mai mình sẽ rời khỏi nơi này! Không! Mình phải rời khỏi đây! - Bình nói với vợ mình.
- Không, em không muốn rời đi. Rời nơi đây rồi, mình lại phải đối mặt với nguy hiểm. Em thà chịu đựng những lời nói ấy còn hơn là phải để anh vì con và em mà đối mặt với nguy hiểm mỗi ngày.
Cô biết chồng mình nguy hiểm cỡ nào thế nên việc lựa chọn đặt tổ ấm ở đâu cô cũng đã tính kỹ cực kỳ.
- Anh xin lỗi vì đã để em chịu khổ như thế này.
Bình ôm cô vào lòng, đôi tay nhuốm máu không dám chạm vào cô.
Cô nhẹ nhàng buông anh ra, nhìn anh đang rơi nước mắt, cô mỉm cười xoa đầu an ủi anh. Rồi cô lại nghĩ anh thật như đứa trẻ con trong thân hình người lớn, lại thêm công việc của anh làm khiến cô bật cười vì hành động của mình. Đôi tay vì một mình chăm lo việc nhà mà trở nên thô ráp sau hơn bảy năm chung sống gạt đi giọt nước trên mặt Bình.
Anh ngỡ ngàng, cầm lấy tay cô, nhìn vào đôi tay ấy. Thẫn thờ, sờ nắn lòng bàn tay cô chai sạn. Rồi lại so với đôi tay này của mình, dù đôi tay anh chịu nhiều tổn thương, việc cầm nắm v·ũ k·hí và chiến đấu theo mệnh lệnh từ cấp trên, từ những nhiệm vụ, anh bắt buộc phải tuân theo. Không thể phản kháng vì lý tưởng mà anh dành cả cuộc đời để theo đuổi nó.
- Anh chưa từng đưa em đi đâu cả, thế nên anh sẽ nhắn với cơ quan cho anh nghỉ một hôm. Đưa em đi dạo. Được chứ? - Cầm lấy đôi tay ấy, Bình thổ lộ lời mà bấy lâu nay anh chẳng có dịp mở miệng thành tiếng.
Mới đầu nghe được, cô còn có phần e ngại. Nhưng rồi cô lại đồng ý, vì cô biết anh muốn bù đắp cho mình những khoảng thời gian vắng bóng anh ở bên.
- Vâng. - Cô gật đầu đồng ý. Rồi nhanh chóng dắt anh đi xử lý v·ết t·hương trên tay.
Động tác cô nhẹ nhàng, bông gạc sát trùng nhẹ nhàng chấm xoa v·ết t·hương rách ra vì vết nứt từ bê tông. Bình nhìn cô lại nhớ về những ngày chiến đấu phải mang theo đôi tay quấn băng bó trở về nhà. Bên dưới lớp băng ấy là những phần xử lý đơn giản mà anh chỉ đổ cồn trực tiếp lên trên, dùng ghim bấm hoặc bất kỳ thứ gì để khép miệng v·ết t·hương.
Có những lần cô chứng kiến anh phải sử dụng cả thứ như chỉ quần áo, những cành gây, thậm chí là dằm gỗ cũng được anh tận dụng để khép miệng v·ết t·hương thay cho những phương pháp khác.
Trở về nhà với thương tích, hôm sau anh lại rời đi khi chúng còn chưa kịp lành khiến cô đau lòng vô cùng.