Ngày hôm sau, vì có một cuộc hẹn với người vợ thân yêu của mình nên Bình ăn mặc thật bảnh bao. Nhìn vào tủ đồ của mình, không phải đồ bình thường cũng là một vài chiếc vest được thay mới thường xuyên. Với những lần làm nhiệm vụ chiếc áo của anh lại te tua không thể cứu vãn, anh chỉ đành mua nhiều hơn bình thường.
Lần này anh không muốn cô phải suy nghĩ quá nhiều nên lựa chọn cho mình bộ trang phục đơn giản với chiếc áo có cổ, vừa tinh tế vừa lịch lãm. Chải chuốt lại tóc tai, anh đợi vợ mình trang điểm xong nhưng khác với những gì suy nghĩ, cô chỉ mặc một chiếc váy cho bà bầu rồi ra ngoài, đầu tóc gọn gàng, trang điểm nhẹ chỉ với tô son, kẻ mày.
- Em không trang điểm à? - Bình vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn về việc chờ đợi cô trang điểm rất lâu nhưng cô lại làm đơn giản như thế khiến anh hơi ngỡ ngàng.
- Không đâu, vì đứa bé nên em không thể sử dụng chúng. - Cô nhẹ nhàng trả lời
- Vậy à… Chuyện này anh cũng chẳng biết.
Nhìn nét mặt anh buồn, cô lại gần, hai tay áp lên má anh. Bình nhìn cô rồi mỉm cười, anh đứng dậy, thơm nhẹ lên môi cô rồi dắt cô ra xuống dưới đường. Mặc kệ những lời đàm tiếu xung quanh khi đi ngang qua khu nhà hay quán cà phê bên đường đang nói về mình. Anh chỉ tập trung vào cô.
Và tất nhiên, chẳng ai xấu tính tới mức nói trước mặt và to rõ đến như thế. Nhưng lời thì thầm từ tai này qua tai kia. Bình cũng chỉ nghĩ rằng mấy bà cô đang ghen tị với vợ mình.
Đi dạo trên phố đầy hàng cây xanh, hít một hơi thật sâu, anh như cảm nhận rõ được cái khung cảnh ngày thường. Yên bình và êm ả, cảnh tượng rất hiếm gặp khi ngày nào anh cũng phải liên tục chạy nhảy và chiến đấu. Đôi tay này không ngừng làm ra những chuyện nhuốm máu khiến anh vô cùng bực tức về bản thân mình.
Hơi thở nhẹ nhàng của cô khi cô ôm lấy cánh tay vạm vỡ của anh, nụ cười tươi làm lòng anh như tan ra, lo lắng và suy nghĩ đều lắng xuống. Ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua kẽ lá. Bình ngắm người vợ mình, một vẻ đẹp dịu dàng và rạng ngời. Anh cảm thấy tự hào vô cùng khi có người vợ nghĩ và cảm thông cho anh. Hàng người đi lại và cảm nhận cái sáng sớm ở thành phố, người đi tập thể dục, người thì bắt xe đi làm.
Họ dắt nhau đi ăn sáng, đã lâu anh không được ăn một bữa ngon. Thế nên anh dẫn cô vào quán quen, gọi ra đồ mà cả hai thích ăn nhất. Hai bát phở tái, đĩa quẩy cùng với hai bát trứng trần. Cả hai đều ăn đầy đủ, một hương thơm mỹ vị nhân gian khó mà có nơi có thể làm ra được kiểu như vậy. Đủ loại gia vị hội hợp và hòa quyện vào trong nước dùng màu nâu từ ninh xương.
Chẳng cần thêm rau vì hành đã đủ khiến họ không bị ngấy khi sử dụng. Chẳng nhiều gia vị được thêm nếm vào trong nhưng bát nước dùng vẫn chẳng bị ngấy hay quá ngọt lợ của những quán cho thêm hạt nêm mà anh từng thưởng thức. Chỉ giấm, chút tiêu và ớt xay, cùng với một phần nhỏ nữa là tỏi cắt lát. Từng sợi phở to dày được gắp, trắng tạo lên điểm nổi bật với nước dùng.
Lau đũa với thìa, thêm một chút nước cốt chanh vào, gạt bỏ hạt. Trộn đều. Miếng đầu tiên, Bình luôn gắp cho vợ mình trước. Lần này cũng vậy, không khác gì ngày trước ấy, nét ân cần của anh được thể hiện, chậm rãi từ tốn đưa gần tới cô. Cô cũng không từ chối, ăn xong thìa ấy lại thêm chút nước dùng từ bát trứng trần.
- Anh ăn đi. - Thấy anh gắp cho mình thêm quẩy vào bát, cô nói với anh.
- Ừm. - Anh gật đầu rồi thưởng thức bữa sáng.
Sau khi xong, cả hai người cùng tới quán cà phê, nhưng không phải quán gần nhà. Bình lên xe đưa cô tới quán mà anh thường hay lui tới.
- Mình đi đâu thế? - Cô hỏi.
- Đi uống cà phê, em uống được không nhỉ? Anh cũng không rõ em cần kiêng những gì. - Bình gắng gượng hỏi, giọng anh nhỏ dần.
- Em tưởng anh không uống được cà phê? Từ lúc quen biết tới giờ em đâu thấy anh uống được cà phê đâu. - Yến bất ngờ vô cùng khi anh nói đi uống cà phê trong lúc quen biết anh tới giờ anh chẳng đụng đến một giọt. Thậm chí là ngửi mùi cũng đã làm anh say.
- Em đang bầu không uống được nhưng ngửi mùi cũng tốt. Em có thể uống thứ khác. - Cô lại nói tiếp. Với một người đang mang thai, cô quan trọng việc đứa bé được sinh ra một cách an toàn nên phải kiêng cà phê.
- Thế à, trước đó em cũng uống được lắm. Chắc là em cũng đã chịu đựng nhiều khi mang thai. - Bình dần giảm tốc độ, nép sang làn bên phải rồi một tay xoa lấy đứa bé trong bụng.
Khi chiếc xe dừng hẳn cả hai người xuống xe, quán cà phê nhỏ nằm ở phía đối diện. Trông rất cổ điển với màu nâu trầm và sử dụng gỗ làm chủ đạo cho việc thiết kế quán ấy. Bên ngoài treo một tấm biển cà phê, một cái đèn cầy được đặt bên trên. Một quán cổ nằm giữa phố hiện đại. Vì bên đường đã không có chỗ cho đậu xe và việc đậu ở đó sẽ mang lại cảm giác không hay khi đứng chắn trước quán che mất mặt tiền quán của người ta làm ăn nên anh đỗ bên đối diện. Một công viên nhỏ.
Sang bên đường vào quán, Bình nắm lấy tay cô dắt cô qua. Đường đi khá đông đúc nên việc sang đường có chút khó khăn. Dù có vạch kẻ sang đường, một số xe thì dừng lại cho họ qua, còn có hi hữu vài chiếc. Có lẽ là muộn giờ làm nên họ không nhường mà cứ thế lao qua trước mặt Bình. Đi qua rồi, Bình cúi đầu cảm ơn họ.
Bình vừa sang được đường, tay anh cảm thấy hơi động nhẹ, Bình quay đầu xuống nhìn Yến. Thấy cô đang ôm bụng xong rồi lại ngừng, khuôn mặt hơi nhăn lại như vừa chịu một cơn đau.
- Em có sao không? Đứa bé vừa đạp? - Bình hỏi.
- Vâng, nhưng nó cũng ngoan ngoãn lại rồi. - Cô mỉm cười trả lời anh. Vì không muốn phá hỏng buổi đi chơi này nên cô cũng ráng nhịn.
- Được mấy tháng rồi nhỉ? Có lẽ nó cũng sắp ra đời. - Bình mở điện thoại lên xem, sau khi lướt qua tin nhắn mà cô gửi tới. Thường là cô gửi chứ anh cũng không phản hồi lại quá nhiều, chỉ thả tim, thi thoảng sẽ thấy anh nhắn lại một vài câu. Điều này khiến anh vô cùng hối hận vì trước giờ vẫn không thể làm gì chăm sóc tốt cho cô.
- Có lẽ là tuần nữa. - Yến trả lời.
- Nhanh vậy sao? Thế mà anh lại để em mang bụng lớn như này ra ngoài. Anh thật có lỗi. - Bình mang vẻ hơi đượm buồn. Ngoài vì mình không chăm được cô bao lâu trong thời gian thai kỳ. Giờ lại để cô mang chiếc bụng bất tiện ra bên ngoài.
- Không sao mà, em cũng thường xuyên vận động và ra ngoài hít thở không khí cho dễ sinh. Mấy bác trong nhà thường hay nói vậy. - Cô an ủi anh.
Chẳng hiểu làm thế nào mà anh lại nghe nhầm thành mấy bà cô trong khu. Mặt anh không được tốt lắm khi nghe tới những lời ấy. Yến nhận ra điều này nên không nhắc tới nữa, kéo anh vào trong quán.
- Tôi thì như mọi khi và cô ấy thì… - Anh quay qua nhìn cô như hỏi ý xem cô muốn uống gì.
- Em nghĩ mình uống nước ép táo là được. - Cô nói với nhân viên ở đó rồi theo anh vào chọn bàn.
- Có vẻ như anh thường xuyên đến đây lắm nhỉ. - Cô hỏi khi anh nói với nhân viên lấy đồ như mọi khi và sắc mặt của nhân viên khi thấy khách quen so với thấy cô cũng khác hẳn.
- Xin lỗi anh, hôm nay ông ấy không ở đây. Nên làm phiền anh làm được không? - Cậu nhân viên thu ngân vào trong nhà, cúi đầu xin lỗi rồi đưa ra một yêu cầu nhỏ.