Bình nghe vậy, hơi vuốt nhẹ mái tóc cô rồi đứng dậy ra bên ngoài. Quầy pha chế của cửa hàng nằm ở bên trong, không lộ ra bên ngoài quá nhiều và trong đó cũng là nơi mà anh thường hay lui tới.
- Sao ông ấy lại đi rồi? - Bình lấy táo bên trong tủ lạnh vừa hỏi cậu nhân viên thu ngân.
- Cháu cũng không biết nữa. Ông ấy bảo có chuyện và nói lại là nếu chú có tới thì đưa cho chú cái này. - Cậu lấy ra một phong bì, được dán kín.
Khi mở nó ra anh đọc từng dòng chữ trên ấy, sắc mặt từ vui vẻ trở nên bình tĩnh rồi trầm xuống.
“Tôi xin lỗi, có lẽ nhận được tin này thì cậu hẳn đang rất vui vẻ bên người vợ của cậu. Nhưng vì đảm bảo an toàn cho cậu và thực hiện lời hứa của tôi đối với tổ chức. Tôi phải hành động. Nếu tôi không đi thì người đi sẽ là cậu. Nhiệm vụ này nguy hiểm hơn rất nhiều so với cậu nghĩ. Tôi sẽ không tiết lộ gì về nhiệm vụ ấy. Sẽ có người tới thay tôi cung cấp nhiệm vụ cho cậu. Chỉ mong cậu có thể bình yên trước sóng gió.”
- Ông Du đi đâu rồi? - Bình gấp gọn lá thư ấy rồi đặt vào trong túi.
- Cháu cũng không biết, ông ấy đi mà chỉ mang theo một cái vali và rời đi từ sáng sớm. Cháu cũng không biết ông ấy đi đâu cả.
Anh không nói gì thêm về chuyện này, bắt tay vào làm phần nước uống cho vợ và mình.
Từng vết dao gọt vỏ quả táo điêu luyện, chẳng đứt lấy một cọng, loại bỏ hạt, cắt nhỏ rồi thả vào trong máy ép. Hai quả như thế được một cốc đầy. Ngoài ra anh thêm một chút đá cùng với táo cắt th·ành h·ạt lựu để chúng nổi lên trên trông đỡ đơn điệu hơn rất nhiều. Ngoài ra anh sử dụng thêm một quả cherry đặt ngay mép với một đường cắt để gài thành ly.
Ống hút được cuộn xoắn cùng với chiếc thìa xinh sắn được đặt vào trong chiếc cốc.
Với món của anh thì anh làm đơn giản hơn chút, một cốc cà phê phin đậm đặc với đường và đá để riêng. Sự khác biệt ở đây là cốc đen nguyên chất của anh rất lớn lượng nước trong cốc cũng nhiều hơn, tận 200ml đen đặc. Và anh thường dùng với ba chiếc bánh vòng cứng.
Sau khi mang ra, Yến nhìn anh với vẻ mặt bất ngờ khi anh lại làm đồ của mình theo phong cách này.
- Em thử đi. - Bình đưa cốc nước táo của cô rồi chậm rãi thưởng thức phần đồ của mình.
- Sao đen đá của anh theo phong cách gì lạ thế này. - Cô không nhịn được cười khi thấy nó giống với phong cách ăn của người phương Tây nhưng lại làm theo kiểu của cá nhân người Á như anh.
- Ngon lắm á. Chỉ là em không được ăn nên không cảm nhận được thôi. - Bình rất tự tin vào phong cách này nhưng vì kiêng nên cô không được thử.
Yến bĩu môi với anh rõ ràng là giận nhưng không thể nói được gì vì quá thương yêu người chồng.
Cô vừa nhấp ngụm đầu tiên ở cốc nước táo, cô cảm nhận rõ ràng về hương vị bên trong ấy. Cô mở to mắt, đôi đồng tử giãn ra như nếm được hương vị ngon nhất trên đời.
- Ngon thật. - Yến khen ngợi, đồng thời đưa chiếc cốc của mình qua cho anh uống thử.
- Thôi em uống đi, anh uống hết đó. - Bình không dám động tới chiếc cốc ấy vì biết nếu mình thử thì cô ấy cũng sẽ đòi hỏi anh cho cô thử cà phê của mình.
Nhìn anh lấy bánh, chấm qua ít đường, cắn một miếng rồi uống một chút cà phê. Hương vị béo ngậy, hơi ngọt và đắng hòa quyện vào trong vòm họng khiến cô không tự chủ mà nuốt nước miếng. Cô dù không trực tiếp nếm nhưng cô biết cái cảm giác ấy nó như thế nào. Ánh mắt cô quyết tâm sau khi hạ sinh xong thì phải thử phong cách này của chồng.
Thấy vợ cứ vừa nhìn mình, vừa uống nước chậm rãi. Bình cảm thấy lúc này cô rất đáng yêu.
Quán nhỏ này rất nhiều khách, nhưng anh luôn là người đầu tiên, tới từ lúc quán mới mở cửa và dọn dẹp xong. Ngồi đợi khoảng ba mươi phút để vừa tiêu hóa thức ăn vừa đọc qua tin tức cũng như nhiệm vụ mới được giao cho. Khi anh vừa rời đi cũng là lúc có những vị khách đầu tiên bước vào. Nhưng hôm nay thì không giống vậy, anh ngồi đó, thưởng thức cùng với người vợ trong tiếng nhạc du dương cổ điển.
Nhìn khách hàng bước vào và anh nói chuyện với vợ về những ngày trước ấy, ôn lại kỷ niệm xưa cũ cùng cô. Khách hàng, có cả người thường và thi thoảng cũng có cả một số người đặc biệt hoạt động ở khu vực gần đây.
Một người phụ nữ, với khí chất đặc biệt, tóc ngắn màu đen, chiếc kính râm to che đi đôi mắt thần bí. Một chiếc váy dài mỏng và gợi cảm, ôm sát đường cong, khi có người nhìn vào chúng, cô cũng không thèm để tâm tới. Trên tay mang chiếc đồng hồ nhỏ, bộ móng đen đồng sắc với nguyên bộ đồ cô mặc và điếu thuốc đang cháy dở trên tay cô.
- Xin chào, không biết tôi có thể giúp gì cho chị? - Cậu thiếu niên tới trước mặt cô bắt chuyện khi thấy cô đang loay hoay nhìn xung quanh.
- Tôi muốn tìm một chỗ ngồi. - Cô ta nói với giọng điệu của kẻ bề trên khiến cậu ta có phần khó chịu nhưng vẫn phải cố nhịn, niềm nở.
- Dạ, cô theo tối đi lỗi này, ở đây vẫn còn chỗ. - Cậu ta đưa cô đến một góc trong căn phòng và nơi ấy cậu thấy là phù hợp với cô ta.
Thông qua đôi mày của cô, cậu thấy cô có vẻ không vui vì được xếp chỗ tại đây. Nhưng vì cô ta không lên tiếng nên anh cũng không để ý, đưa cho cô ta bảng danh sách đồ uống rồi chờ đợi cô ta gọi món. Không giống như những người khác, thường hay mở miệng gọi món. Cô ả dí điếu thuốc trên tay lên bảng menu khiến nó bị lủng một lỗ rồi đưa cho cô, kèm theo một tờ tiền mệnh giá một trăm ngàn.
Nhận lấy tiền ấy, cậu lại nhìn vào trong món đồ mà cô ta gọi, nó chỉ có giá hơn sáu chục ngàn nhưng cái thái độ của cô ta khiến cậu vô cùng bực mình. Mang ra phía sau quầy thu ngân chuẩn bị đồ đạc cho cô ta.
Toàn bộ hành động của cô ta đã bị Bình thu hết vào trong mắt, nhưng vì có vợ mình ở đây nên anh cũng không để ý tới quá nhiều. Chỉ liếc qua một chút rồi thôi, tiếp tục cuộc trò chuyện với vợ.
- Ngon chứ? Em dùng xong chưa? Mình đi tiếp thôi. - Bình hỏi cô, anh cũng muốn đứng dậy rời đi.
Bỗng dưng hình ảnh trước mắt anh tan biến, thay đổi thành một khung cảnh khác. Ngày vợ anh lâm bồn hạ sinh cậu con trai. Cô gào khóc trong đau đớn, khi ấy là buổi tối, trời mưa tầm tã, tiếng sét đánh lấn át tiếng hét đầy khổ sở khi phải cố gắng cho đứa bé ra đời. Khi ấy Bình lại không có mặt ở đây, khi anh nhận được tin thì đã là đêm khuya. Anh vội chạy tới bệnh viện, cả người ướt sũng. Máu và v·ết t·hương trên người vẫn chưa kịp xử lý.
Khi y tá trực ca thấy anh như thế, cô hoảng hốt muốn hỏi và gọi người tới trợ giúp nhưng anh chỉ hỏi phòng của vợ anh vừa mới sinh xong đang nằm ở đâu. Bình biết được thông tin, chưa kịp nhắc anh ở lại để chữa v·ết t·hương thì anh đã chạy mất dạng.
Tới trước cửa, anh lại nhìn trên tay mình, chẳng có gì mang tặng vợ. Anh có chút buồn nhưng cô đã nghe thấy tiếng chân dồn dập của anh ngoài hành lang. Cô gọi vọng ra.
- Anh đấy à?
Bình hít một hơi thật sâu, bước vào trong.
Nhưng không như anh tưởng tượng, trong ấy là một cỗ quan tài, lại gần là khuôn mặt vợ mình đã nhắm mắt.
Đứa con bé bỏng của anh đang nằm ngủ yên bên vòng tay của anh mà chẳng hề biết mẹ đã rời xa nó. Anh nức nở, ghìm giọng mà rơi nước mắt, không chỗ nào phát tiết.v