Tro Tàn

Chương 6: Tuyết Rơi Ở Xích Đạo



Chương 6: Tuyết Rơi Ở Xích Đạo

Có người dẫn đầu thì có người theo sau. Nhưng có những người không dám xông lên, họ đã thỏa mãn với việc sống sót và có lương thực mỗi ngày. Đa số là thế.

Gã thanh niên bặm trợn dẫn đầu lao vào trong, ngay sau có thêm ba người nữa cùng lên.

Đám trẻ vừa mới vào trong thì đã bị xô ngã ra mặt bê tông đầy đau đớn. Vân cùng với những người khác chưa kịp phản ứng, họ cũng bị ủi qua một bên.

Vào được bên trong sân, nhìn quang cảnh được chăm sóc đầy đủ như này, so với chảo lửa bên ngoài thì đúng là một trời một vực. Như được giải thoát khỏi địa ngục vậy.

Nhưng ngay khi thoải mái được vài giây thì tầm mắt anh ta tối đen. Người lảo đảo ngã gục xuống dưới nền cỏ mềm mại xanh mướt mà anh ta ao ước được nằm nghỉ.

Chính đứng ngay phía sau anh ta, trên tay cầm một dụng cụ kích điện, tư thế dí thẳng vào người anh ta.

- Thằng khốn nạn!

Ngay lúc có người kế tiếp vào, Chính đều dùng dùi cui đ·iện g·iật khiến chúng ngất.

Bọn họ sẽ rất lâu nữa mới tỉnh lại.

- Mình đã nói rồi mà. Nếu sau này mà gặp phải trường hợp như thế này nữa thì chắc chắn sẽ không thể sống sót được đâu. - Chính nói rồi đóng cánh cổng sắt to lớn lại.

Ba người thì có hai tên bị đ·iện g·iật ngất. Chính nhìn kẻ còn lại không thèm nói gì. Trong lòng rất muốn lập tức h·ành h·ạ bọn chúng xuống dung nham bên dưới chân đồi. Nhưng nghĩ lại thì thấy không được phù hợp cho lắm.

Người kia nhìn quanh, không làm được gì khác nữa vì trong nhà có rất nhiều người, thân cô thế cô, chỉ c·ần s·ai một chút thôi là không biết kết quả sẽ ra sao.



- Với những người như này thì hiền quá cũng không được. - Bố của Cường, sinh viên xuất sắc đứng đầu lớp đứng ra nói. Thân hình chú cao ráo, cơ bắp lực lưỡng, dù hiện tại đã về hưu được vài năm nhưng chú vẫn không ngừng luyện tập sức khỏe ngày càng mạnh mẽ.

- Giờ mày muốn như nào? Để tao đánh cho nhớ đòn rồi tự cút khỏi đây hay để tao đấm rồi tự tay ném ra ngoài?

Với giọng nói đầy uy mãnh giang hồ ấy. Kẻ đột nhập run sợ, đằng nào cũng b·ị đ·ánh. Thà ôm lấy người sau đó chịu đòn hơn.

Chú cũng rất có nguyên tắc, chỉ đánh hắn vài cái, rụng mất cái rằng, thâm tím mấy chỗ rồi cho gã rời đi. Tất nhiên là kéo theo hai kẻ đang bị ngất ra khỏi khuôn viên vườn nhà.

- Xong nhé. - Sau đó chú dùng sức một cánh tay kéo đóng chặt cánh cổng.

Chính bất ngờ vô cùng vì cánh cổng đó không phải làm từ sắt thép bình thường. Nó tạo thành bởi thép Carbon hợp kim có chứa cả Chromnium. Chỉ riêng độ nặng đã không thể nào dùng lực một người có thể đóng kín hoàn toàn. Tất nhiên là với người trưởng thành bình thường. Còn người đã trải qua huấn luyện cũng như rèn luyện cơ thể như chú Vĩnh đây thì đúng là ngoại lệ.

Nó vốn sử dụng thanh trượt, đẩy tự động từ hệ thống trợ lực của ngôi nhà và được điều khiển từ xa. Sau lần này thì sợ là Chính sẽ phải cải tạo lại thứ này chỉ có thể dùng hệ thống điều khiển, tránh việc kéo đẩy từ sức người có thể mở cổng.

Dù không muốn phải nhìn thấy cảnh bắt chúng rời đi nhưng Chính không còn cách nào khác. Việc này là bắt buộc phải làm nếu muốn mọi người đảm bảo an toàn. Thậm chí trong đầu cậu còn hình thành tư tưởng tàn độc hơn đối với những kẻ ngoại đạo.

- Cháu đi chuẩn bị chút việc, mọi người cứ nấu đồ ăn cho họ một phần nhé. Họ sẽ nhận một phần vào buổi trưa và một phần vào buổi tối như thỏa thuận. Và không có yêu cầu thêm!

Chính nói với các bác cùng bạn học của mình. Sau đó cậu lại trở về phòng làm việc, mở Doya ra nghiên cứu. Trông dòng dung nham đã không còn dấu hiệu dâng lên trên cao nữa. Cậu yên tâm thở dài một hơi, sau đó mở ra những dự án đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Trong hàng loạt những phần đó có đủ các loại kịch bản cậu suy diễn ra.

Sau đó dựa vào những phần như vậy để tạo dựng lên một bộ khung hoàn chỉnh về tương lai sắp tới sẽ cần phải làm gì để nó ngày một tốt đẹp hơn.

Những kiến thức toàn nhân loại được lưu trữ lại, đều là phần chi tiết và tinh túy nhất được đúc kết. Là niềm tự hào của cậu, kiêu hãnh của cậu.



Đám trẻ được tắm rửa trong nước ấm, chúng mừng rỡ rơi nước mắt, nhưng trong lòng cảm thấy không vui vì người thân, gia đình của chúng ở bên ngoài vẫn phải chịu cảnh màn trời chiếu đất khiến chúng đau lòng khóc thương thay.

Ba đứa được các bác phụ huynh làm cho bữa cơm. Dù ai nấy cũng đều ăn ngon lành nhưng chúng thì không giống vậy. Cả đám không ai động thìa động đũa. Chúng chỉ nhìn mâm cơm trước mặt. Sau đó lặng thinh. Dù bụng chúng đã đói meo.

- Ăn đi mấy đứa.

Thấy chúng không ăn, mọi người cũng lo lắng.

Mọi người cố gắng hỏi han bọn nhỏ, lắng nghe từng đứa đang gặp phải vấn đề gì nhưng không một lời mở mồm.

Chính dùng bữa xong, nhìn nhưng không nói, cô Lan từ gara đi vào trong nhà. Biết cô đã đem đồ ăn ra cho họ rồi, cậu cũng không để ý tới nên lại về phòng chuẩn bị thời gian sắp tới.

Từ chiều tới tối muộn, Chính chỉ ăn một bữa sau đó vùi đầu vào nghiên cứu. Khi trời đã khuya, không hiếm lạ gì khi thấy mỗi một phòng duy nhất ở dưới tầng hai đó còn sáng đèn. Lũ trẻ thì ôm cái bụng đói nằm dưới nền đất tầng một, nhưng chúng không tài nào chợp mắt được. Cả hai bữa đều không ăn chút gì, thức ăn thời buổi hiện tại rất thiếu thốn nên chúng không ăn thì Chính chỉ có thể để đó, ngày mai sẽ là bữa ăn của những người bên ngoài.

Ba đứa đều độ bốn tới năm tuổi. Cũng đã cai sữa, nếu không thì cậu chẳng có cách nào.

- Cứ tình hình này thì mình thấy không ổn lắm.

Ở trên phòng, Tuấn chằn chọc mãi tâm sự với Khoa.

- Ừ, bọn trẻ chẳng chịu ăn.

- Hay chúng ta cho chúng trở lại với bố mẹ, không để chúng ở đây nữa. - Cường nói.



- Chắc vậy. Nhưng chuyện này vẫn cần hỏi ý kiến của những người khác xem họ nghĩ sao nữa. - Tuấn đáp lại.

- Mấy cậu vẫn chưa ngủ à. - Giọng nữ vọng từ bên ngoài cửa vào.

Đám con trai bật dậy, mở đèn. Trong căn phòng chỉ có duy nhất một cái bàn, sách cùng một chiếc máy tính của Tuấn được mang tới. Cả bọn quay đầu ra phía cửa, Vân đứng ở đó, trông cô ấy cũng không có vẻ nào là ngủ ngon.

- Cậu cũng lo lắng cho chúng hả. - Khoa hỏi Vân, cậu cũng không bất ngờ cho lắm.

- Ừ. Tớ đang lo cho chúng nếu như chúng không ăn, không nói, chẳng hợp tác thì việc cho chúng ở lại nơi này sẽ không còn ích lợi cho tương lai.

- Vậy để ngày mai hãy tính tiếp đi. Bây giờ sợ là không có thời gian lo lắng chuyện đó đâu. - Nam đứng ngoài ban công bỗng dưng lên tiếng ngắt lời của bọn họ.

Theo hướng Nam nhìn lại thì thấy bên ngoài bắt đầu có hạt tuyết rơi xuống từ trên trời. Bầu trời xám xịt, tuyết rơi từng lớp từng lớp. Là tuyết thật chứ không phải tro bụi vì độ lạnh và tan chảy ngay khi chạm vào tay cậu.

Ngoài sân gạch đã có lớp băng mỏng trơn trượt đông kết lại. Gió thổi rít gào, xuyên thấu qua da thịt. Với vị trí địa lý ở gần xích đạo thì việc có tuyết là rất hiếm. Nhưng hẳn là do t·hiên t·ai, tuyết cũng không còn theo quy luật tự nhiên nữa.

Nhiệt độ hạ xuống cực kỳ nhanh chóng.

Trong nhà thì ấm áp, nhưng bên ngoài, sợ là họ sẽ không chịu nổi. Có tuyết là nhiệt độ sẽ hạ xuống dưới âm.

- Xuống dưới mười độ rồi. - Tuấn thốt lên hoang mang. Chỉ mới một vài phút thôi từ hai mươi mấy, gần ba mươi độ còn thấp như thế.

- Bên ngoài thế nào nhỉ.

Càng lo nghĩ nhiều, bọn họ càng khó lòng nhắm mắt đi ngủ.

Cả năm người cùng nhau xuống dưới gara, mang chiếc mặt nạ phòng độc, trên tay là đồ giữ nhiệt giúp họ qua đợt tuyết rồi lại tính.