Chương 60: Tỉnh Giấc Hồi Ức, Mình Vẫn Còn Thứ Phải Làm!
Bình tức giận vô cùng khi thấy vợ mình lại nhắm mắt suôi tay như thế. Anh không thể nào chấp nhận được việc vợ mình đã rời xa mình như thế này. Tổ chức an táng và sau khi đưa vợ về nơi an nghỉ, anh ngồi lại đó, thẫn thờ cùng với đứa con đang gào khóc. Có lẽ nó đang đói, hoặc cũng có thể là nó đã biết mẹ nó rời bỏ nó đi rồi.
- Ngoan, còn cha ở đây mà. Cha sẽ không rời bỏ con đi đâu. - Ôm đứa bé vào trong lòng, hơi ấm từ người cha khiến đứa bé dần dịu lại.
Ở phía xa, một gương mặt rắn rỏi với chiếc áo sơ mi đen, tóc hoa râm bạc màu đứng từ xa nhìn Bình và đứa con thơ đang nằm ngoan trong vòng tay anh. Ông ta không nói gì, cũng không lại gần chia buồn, chỉ đứng đó lặng người rồi rời đi. Không có ai đi cùng, một mình ông tới nhưng ông cũng không thể tiếp cận anh để an ủi.
Ngay khi người đó rời khỏi. Một nhóm người xuất hiện, bao quanh lấy anh, bọn họ sử dụng bình xịt vào mặt anh. Anh choáng váng, ôm lấy đứa bé vào lòng rồi bỏ chạy thật xa. Sợ đứa bé sẽ sóc nảy ra khỏi người, anh gia cố hết sức có thể dù biết rằng mình có thể sẽ phải đối mặt với c·ái c·hết. Nhưng anh thà đối mặt với tử thần còn hơn là mất thêm đứa con của mình.
Chạy được một đoạn, bọn họ không đuổi theo nữa. Anh cũng không nhận biết được chúng là những người nào nhưng khi chúng vừa rời đi với kẻ đầu lĩnh, anh chạy lại gần ấy dò xét xem chúng là kẻ nào.
Trong không khí mùi hương nhang đang cháy với mùi khói lấn át, nhưng với chiếc mũi thính được huấn luyện để phân biệt mùi vị. Anh thấy được một loại mùi rất quen thuộc, nó mang phong cách bụi bặm và mồ hồi khá nồng. Dấu giày bên dưới mặt đất rất nhiều. Nhưng có vài chỗ lún rất sâu, cỡ giày bốn mươi tư, hai gót chân cách nhau năm centi, mũi chân có khoảng cách là hơn mười lăm phân. Ngoài ra anh còn ghi lại dấu giày ấy. Chúng mang cùng một loại và đứng cùng một kiểu, chắc chắn không phải là những kẻ lạ mặt. Và anh biết một lũ có kiểu đứng thế này.
Tò mò vì chúng không đuổi theo anh tới cùng, nên Bình xem kỹ hết toàn bộ dấu chân. Có cả những người khác nữa, nhưng chúng hỗn loạn, dấu giày cũng khác biệt, nó chẳng giống nhau một chút nào nhưng những vết chân hỗn loạn và đè ngay sát dấu giày giống nhau khiến anh khẳng định những người này đã cản trở đám ấy để anh chạy thoát.
Dáng người chúng khá cao và vạm vỡ, đều từ mét sáu lăm trở lên và anh biết nên tìm chúng ở đâu. Cũng như anh phải điều tra về c·ái c·hết của vợ mình. Anh không thể nhớ lý do và khung cảnh ngày ấy mà vợ ra đi, cũng không biết ai là thủ phạm nhưng chỉ cần có thông tin, anh nhất định sẽ theo đuổi tới tận cùng. Và đám người vừa mới tới á·m s·át anh có thể là những kẻ có thông tin về chuyện này.
- Anh gì đó ơi.
Có một giọng nói ngay bên tai, bàn tay mềm mại của phụ nữ lay anh tỉnh lại giữa hồi tưởng.
Anh mở mắt ra, nhìn xung quanh. Thấy người chủ trì cũng không nói gì về việc anh nhắm mắt quá lâu, nhưng có lẽ là người bên cạnh thấy anh như vậy nên chủ động gọi anh dậy.
Mới vài phút trôi qua, anh cứ ngỡ đã cả tháng trời. Những cảnh tượng ngày ấy khiến anh dần nhớ lại, những ký ức đã nằm ẩn sâu trong tâm trí được khơi gợi lại khi tới nơi này. Anh quyết định ở lại đây nghe xem người chủ trì ấy sẽ nói như thế nào để đưa ra những quyết định phía sau.
Sau khi tĩnh tâm, người chủ trì mời mọi người đứng dậy. Miệng ông ta lẩm bẩm gì đó trong khi tay chắp trước ngực như đang cầu nguyện. Bình cẩn thận lắng nghe lời ông ta nói, khi đã ra khỏi hồi ức về người vợ anh dần nghe được tất cả.
- Trong những ngày cuối cùng của thế giới, khi hỗn loạn và bất an lên ngôi. Ngài xuất hiện như ánh sáng thái dương mang đến hy vọng. Ngài là biểu tượng của che chở, ban phước cho con dân thức ăn, nơi ở và bình an. Hãy mở lòng, chia sẻ những nỗi niềm và ước mơ cùng sai lầm trong quá khứ, ngài sẽ lắng nghe và không hề phán xét. Ngài tha thứ cho những người con lạc lối và dang tay đón nhận những người biết đâu là đúng đắn. Nguyện xin Ngài ban phước.
- Nguyện xin Ngài ban phước. - Những người xung quanh đồng thanh hô lên.
Khi chủ trì nghi lễ ngồi xuống, họ cũng ngồi, ông ta mời một số người bắt đầu chia sẻ về điều làm họ vướng bận trong lòng. Có người thì bắt đầu từ khi còn nhỏ, đến hiện giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa nói lời yêu thương mẹ. Có người thì đã lập gia đình nhưng luôn b·ạo h·ành và cảm thấy hối hận mong muốn được Ngài tha thứ. Lại có một cô vì không thể chấp nhận được người mình yêu đã cặp bồ với người khác nên cô đã bỏ đi sinh mệnh bé nhỏ trong bụng.
Ai cũng nức nở khi kể về chuyện cũ, nhưng khi kết thúc câu chuyện rồi. Họ cảm thấy lòng như thanh thản hơn. Mắt nhắm lại và cầu xin sự ban phước.
Trong cả buổi ấy, chẳng ai nói chuyện riêng. Đến lượt kể thì những người khác sẽ lắng nghe rồi chính chủ trì sẽ đưa ra lời phán xét, đa số sẽ là Ngài đã lắng nghe và tha thứ. Lỗi lầm ấy đã được xóa bỏ và hãy sống tiếp cuộc đời mới.
Chỉ duy nhất cô gái đã từ bỏ đứa con trong bụng mình là không nhận được hồi âm từ chủ trì. Khi cô ta hỏi, thì ông ta mới nói rằng.
- Thưa Cha, sai lầm của con, Ngài đã lắng nghe và tha thứ cho con chưa? Con cảm thấy rất hối hận, vô cùng ăn năn, lòng còn cảm thấy giằn vặt vì đã làm ra những chuyện như thế. Mỗi ngày con như cảm thấy như lửa thiêu và đứa bé hiện về quấy rầy con hàng đêm.
Cô ta kể và khóc lóc dữ dội. Có người muốn tới an ủi cô nhưng người được gọi là Cha ấy chỉ liếc nhìn một cái, người đó đã ngồi yên.
- Lời thú tội của con, Ngài đã lắng nghe. Nhưng ngài vẫn chưa có hồi âm. Có thể ngài cảm thấy con cần phải làm gì đó để sửa chữa chúng.
- Vậy con phải làm thế nào? - Cô gái hỏi.
- Ngài vẫn đang suy nghĩ, khi buổi lễ kết thúc, có lẽ sẽ có câu trả lời từ Ngài dành cho con.
Cô gái ấy không đáp lại, chỉ lau nước mắt rồi ngồi ngoan chờ đợi. Bình trông cô cũng có nét xinh xắn, mái tóc dài buộc gọn, dáng hình đầy đặn và khuôn mặt có phần trẻ trung. Cô mang theo cặp kính làm tôn thêm vẻ đẹp của mình.
Bình không có ý định ở lại đây lâu dài, nhưng vô tình bị kéo vào rồi. Nếu nãy làm loạn thì có rất nhiều thứ phiền phức kéo theo. Vả lại, anh cũng muốn tìm hiểu xem nơi này làm cái trò quái gì, cũng như có moi được thêm thông tin gì về thứ mà anh đang tìm kiếm hay không.
Tới hai người nữa kể ra câu chuyện của mình rồi mới tới lượt Bình. Khi được mời kể, anh không định kể hết, chỉ tóm lược rằng mình bất tài và vô dụng ra sao khi không thể cứu được người vợ của mình, để giờ mình có một đứa con trai cũng lạc nó mất. Chẳng hề có chút thông tin hay ký ức nào về nó.
- Tôi tin anh có thể tìm được đứa bé. Tôi thấy anh đã nhớ lại được rất nhiều điều khi ở đây. Chúc anh sớm tìm lại được ký ức của chính mình và tìm ra một lối đi cho chính mình. Hãy giữ cho bản thân bình tĩnh và nhìn lại nội tâm, anh sẽ tìm thấy điều anh muốn.