Kế hoạch đã được quyết định như vậy, họ lập tức bắt tay vào triển khai ngay sáng hôm sau. Linh cùng với tên nhóc đó ở lại trong căn cứ chờ đợi, đồng thời cũng trà trộn vào trong hàng sản xuất của bọn chúng. Vì để đảm bảo an toàn cho cô nên Chính đưa cho cô một lọ thuốc xanh dùng để chấm lên người nếu có bất trắc xảy đến.
Sau khi căn dặn họ giữ lấy an toàn cho chính mình thì cậu cùng ba người bạn tới chỗ Hoàng tập trung.
Đợt t·ấn c·ông lần này có tổng cộng hơn ba mươi người tham gia, trong đó đã tính cả trợ giúp bên ngoài như Chính kèm theo v·ũ k·hí được mang theo cùng, việc phải chiến thắng là bắt buộc. Bên địch có tổng hơn bốn mươi người, v·ũ k·hí không bằng, nhưng với lợi thế phòng thủ từ căn cứ của kẻ địch nên chúng có lợi hơn và việc cắt đứt lương thực để vây hãm chúng ở lại trong căn cứ là điều cần thiết để quyết định thắng bại.
Căn cứ của chúng nằm cách đây hơn hai mươi cây số, đi dọc theo tuyến quốc lộ, chẳng mất nhiều thời gian thì cả nhóm đã mò tới nơi ấy. Thế trận rầm rộ, người người mang theo súng ống trên tay sẵn sàng chiến đấu bất kỳ khi nào.
Theo kế hoạch, trước tiên sẽ hạ gục lính canh ngay bên ngoài căn cứ của chúng. Sau khi khống chế và bao vây được chúng từ mọi hướng sẽ quăng lựu đạn vào trong để làm chúng hỗn loạn. Kế đến sẽ tính tới việc bắt từng tên chạy ra.
Vừa bước xuống xe cùng với Hoàng và hai người bạn, Chính đã bắt gặp ngay cảnh tượng khiến cậu bất ngờ. Một tòa rào chắn được tạo từ ô tô cao hai tầng. Bên dưới chính là một tầng giữ lại cửa, nhưng nó được dựng thành hai lớp, một lớp là khung và cửa của ô tô còn giữ nguyên, còn trước đó có một phần cửa được dựng ngược để phần kính không thể nhìn lọt vào bên trong.
Trên tầng thứ hai là khung ô tô đã bị đập vỡ hết cửa kính để lộ ra những ô trống nhìn ra xung quanh. Trên đó có những kẻ đang tuần tra. Khi thấy nhóm người của Hoàng rầm rộ từ xa đến. Chúng ngay lập tức chạy đi cảnh báo. Khi hai nhóm chạm mặt nhau, thủ lĩnh phe đối phương đứng trên rào nhìn xuống. Thấy bọn họ hùng hổ cầm súng tới. Lại rất nhiều gương mặt lạ nên chẳng thể nào biết được ai là người cử họ tới và tới để làm điều gì.
- Các ngươi tới đây là làm chuyện gì? - Hắn hỏi.
Trông dáng người hắn đứng trên cổng, Chính thấy tên này cũng không phải dạng dễ xơi khi đánh cận chiến. Thế nên phải xem xem Hoàng tính làm thế nào. Dù sao thì trận này cậu chỉ đến hỗ trợ một phần sức lực nhỏ chứ không phải chỉ huy chính.
Thân hình hắn không xem là vạm vỡ, nhưng rất cân đối, cơ bắp đầy đủ lộ ra trước chiếc áo khoác không có ống tay thường thấy của những người chơi xe mô tô. Tóc hắn cắt ngắn ba phân, khuôn mặt đường nét cứng cáp, mày ác với đôi mắt sắc bén. Giọng hắn hùng hổ, chỉ cần nói một tiếng như thét ra lửa, khiến cậu cùng với người xung quanh đã nhụt chí, không biết là mình có thể công hạ được căn cứ trước mắt này không.
- Đừng lo, chúng ta đến là để đánh bại họ, không phải để thương lượng. Không để khí thế của hắn chèn ép! - Hoàng cổ vũ lại sĩ khí, sau đó nói với tất cả núp ở phía sau xe để tránh bọn chúng phản công lại.
Nhưng chẳng để anh được tiến công trước, chúng nhanh tay hơn, ra đòn phủ đầu tức khắc.
Những quả bom đất được ném tới, mới đầu cứ ngỡ nó chẳng mang lại chút sát thương nào. Nhưng khi chúng p·hát n·ổ. Phần vỏ đất bên ngoài chẳng rõ găm thêm thứ gì khi mảnh văng bay lướt qua người thì Chính cảm thấy đau rát vô cùng. Mà số lượng chúng ném ra cũng rất nhiều. Cả đám chạy tán loạn. Chính và hai người bạn phải ôm đầu chạy lùi lại phía sau.
Đoàng! Đoàng…
Hàng loạt tiếng lên nòng súng và xả đạn thẳng vào chỗ căn cứ bọn chúng đứng.
Chúng cũng không phải kẻ ngốc. Khi đã có thời gian rút đi rồi, bọn hắn ẩn nấp dưới lớp tường sắt quan sát từng chút một. Cảm giác hồi hộp khi nằm giữa chiến trường súng nổ liên tục thế này. Âm thanh vang xa và kéo dài trong không trung, đầu đạn đâm vào tường sắt dội lại. Chẳng có lấy một dụng cụ hỗ trợ thính âm lọt vào tai như làm họ điếc.
Bùm!
Tiếng nổ lại phát ra một cách nhanh chóng, khiến Chính bất ngờ. Một khoảng sáng lóe lên trong đáy mắt, cậu kéo hai người bạn chúi xuống để tránh bị ảnh hưởng bởi quả bom sáng. Sau đó thì họ lại cảm nhận được tiếng xả đạn từ bên kia chiến tuyến.
- Cứ thế này không phải cách hay vì hiện giờ cả nhóm đều đang bị bọn chúng áp đảo bởi những quả lựu đạn. - Chính nói với hai người bạn.
- Nhưng giờ mình cũng không có cách nào để thoát khỏi đây cả. - Tuấn nói.
Khoa thì dường như đang quan sát thứ gì đó. Cậu nằm bò sát mặt đất và từ từ tiếp cận lại gần một chiếc xe gần đó. Chiếc xe ấy vì có người đã nằm xuống khi trúng đạn, cậu chớp thời cơ khi chúng đang ngừng xả đạn thì nhanh chóng chạy qua.
Xe ấy b·ị b·ắn thủng toàn bộ cửa kính. Cẩn thận núp sau chiếc lốp xe để không bị chúng lợi dụng khe ở bên dưới xe bắn vào người.
Mò qua bên kia rồi, ngay khi muốn xem trên tường rào của chúng. Chẳng phát hiện ra bất kỳ kẻ nào đang nằm ở đấy. Chính và Tuấn được ném cho hai khẩu súng, kiểm tra băng đạn vẫn còn một số lượng vừa đủ. Khoa lại mở cửa xe để xem trong xe bọn họ có để hộp đạn dự phòng nào ở đấy không.
Quả như cậu đoán. Nó nằm ở ngay ghế sau, sáu băng đạn đủ để cho ba người họ sử dụng.
Chĩa súng về phía tường thành và bắt đầu ngắm bắn để tiêu diệt từng tên. Có lẽ là do thiên phú trời ban mà khi học quân sự, Khoa nhắm phát nào, bóp cò là đạn chuẩn hồng tâm phát đó. Đến hiện giờ, khi trên chiến trường sinh tử thì nó lại phát huy tác dụng. Chúng chẳng để ý tới bên này vì nghĩ rằng bên đấy đã bị quét hết toàn bộ rồi.
Vài viên đạn phóng đi từ khẩu súng trên tay Khoa, một tên đã phải nằm xuống. Cậu lại ẩn nấp nhìn về phía bên Chính và Tuấn.
- Không có thời gian đâu, phải giải quyết nhanh thôi. Chúng ta đã không có công sự phòng thủ rồi. - Tuấn nói với Chính rồi nằm xuống gầm xe.
Gầm khá cao, vừa đủ để cậu nhìn thấy bên kia đang làm gì. Cánh cổng ấy mở ra. Chúng định ào ào lao ra, Tuấn chớp thời cơ nổ súng để đẩy lùi nhưng không thành, loạt bom đất của chúng ném ra khiến bụi bay lên che khuất tầm nhìn của cậu. Tuấn cũng chỉ biết xả bừa về nơi cậu đã thấy.
May mắn là chúng không có dại dột khi tiến đánh.
Bên cánh của Hoàng ngay bên trái họ, nhân lực vẫn còn khá ổn và chưa gặp phải t·hương v·ong quá nặng nề nhưng vì lượng đạn mà bọn chúng bắn liên tục vào họ quá lớn khiến anh chẳng tài nào ngó ra quan sát được.
- Hai cậu ra vòng ra phía sau, móc lốp chúng. - Hoàng chỉ đạo cho hai người đang bên cạnh.
Họ nghe theo, lập tức trườn bò ra đó, không gây ra sự chú ý nào và thành công nằm ở bãi đất trống. Không ai nghĩ tới được lại có kẻ liều lĩnh nằm ở đó. Chẳng khác nào cái bia sống cho họ tập bắn.
Hai người bọn họ cẩn thận nhắm bắn và bóp cò khi đã chắc chắn mục tiêu tại hồng tâm.
Thành công hạ gục hai tên. Họ lại ẩn nấp đi.
Chẳng có mấy ai để ý tới họ vì đều đã dồn về phía xả đạn nhiều nhất là cánh phải.