Thấy mọi người cứ bu vào mình, chị Hạnh có chút khó chịu. Chị lớn tiếng nói để mọi người cách xa chị ta một chút.
- Ngột ngạt quá!
Nhưng chỉ có một hai người tản đi, Linh thì lại không giống như thế. Cô tiếp cận chị ta sau khi đã lấy bộ đồ sơ cứu từ trên xe xuống. Làm sạch v·ết t·hương rồi băng bó cho chị ta thật chắc chắn.
- Chị nghỉ ngơi nhé, để bọn em lo liệu phần còn lại. - Linh nói rồi gọi thêm người giúp chị ấy qua chỗ chiếc xe ngồi.
Nhìn t·hi t·hể lạnh ngắt của Hà, cô không thể ngờ được rằng lại có một ngày ả ta lại phản bội mình như thế.
Thiên tới gần, cúi người cảm ơn chị.
- Cảm ơn đã cứu mạng cháu ạ.
- Chủ ngữ! - Chị ta khó chịu với thằng nhóc mang theo vết ban xanh này. Lại nhớ tới lúc Linh kể về đứa em trai q·ua đ·ời bị bệnh ban xanh. Không biết đó có phải là tên nhóc này hay không. Nhưng cô tin đây là tên nhóc ấy.
- Cháu xin lỗi, nhưng cháu cảm ơn cô. - Thiên ngượng ngùng nói ra, tuy thấy cô ấy tỏ thái độ khó chịu với mình nhưng cậu biết đây không phải những gì mà thật tâm chị ấy nói.
- Chị liên hệ được với nhóm bên kia chưa? - Thiên tới hỏi Linh khi thấy Linh đang đi giao tiếp với những người khác.
- Có chị liên lạc với họ rồi, nhưng họ vẫn đang trên đường tới. Nhanh nhất cũng phải hai mươi phút nữa. Nhưng hai mươi phút ấy sợ là không chống nổi.
Linh lo lắng khi bọn chúng có thể sử dụng thứ gì đó che chắn phía trước rồi xông ra bắt hết tất cả.
- Chị yên tâm, em chặn hết đường khác của chúng rồi.
Cậu kể về buổi chiều ấy đã đi dò hết xung quanh, những dấu hiệu có thể tạo một lối ra cho chúng thì cậu đã đem đống phế liệu tới chặn, ngăn trở việc chúng mở từ bên trong ra. Rồi cậu lại chỉ về phía những cái lều làm từ phế liệu. Đã bị tháo dỡ đi vài phần.
- À! Giờ phải huy động mọi người. - Vừa nghĩ ra được kế hay, cậu lập tức chạy tới trên chiếc xe khởi động nó rồi bóp còi inh ỏi. Thu hút sự chú ý từ mọi người.
Tất cả đã tập trung về đây. Thiên nói nói ra kế hoạch của mình cho Linh nghe. Cô hiểu ý của cậu ta, vì có được cảm tình với mọi người khi giải thích kế hoạch trước đó và cơ sự thành ra thế này nên họ tin tưởng cô chịu nghe cô.
- Hiện giờ chúng ta phải cản bọn chúng xông ra bên ngoài bằng mọi giá. Viện binh của chúng ta sẽ tới sau hai mươi phút nữa!
- Nhưng bằng cách nào? - Họ hỏi.
- Sử dụng chúng và chặn ở lối ra. - Linh chỉ về phía những túp lều tạm. Trong ấy ngoài làm từ bạt, nhựa hay tôn. Còn có không ít sắt thép và số lượng hơn hai mươi người ở đây có thể làm tốt phần việc ấy.
Cô là người tiên phong ra phía trước, tháo dỡ bất kỳ thứ gì có thể tháo ra một cách nhanh chóng rồi cùng mọi người dựng ở trước cổng ra.
Thiên đảm nhiệm việc trông giữ an toàn khi cậu cầm súng và chỉ vào trong căn cứ ấy. Mặc dù trong kế hoạch trước đó của Chính là chỉ cần giải cứu hết toàn bộ. Nhưng khi biết được những lính vực sản xuất bên trong, cậu lại thay đổi chủ ý. Muốn để một người mà cậu tin tưởng lên nắm quyền và thiết lập quan hệ giao thương, trợ giúp nhà chính.
Đang lúc căng thẳng, tập trung nhìn về cánh cổng, có người ở phía sau lưng cậu làm cậu giật mình, quay người lại chĩa súng về phía người ấy.
Cô ta giật mình giơ hai tay, đứng đờ người ra đó.
- Cô làm gì thế? - Thiên hỏi với ánh mắt bén nhọn. Nhìn cô ta như kẻ thù.
- Đừng bắn tôi, tôi muốn nói với cậu một vài điều. Vì hiện giờ chúng tôi chỉ có thể tin tưởng vào mình cậu mà thôi.
Thiên không nói, chờ đợi cô muốn nói điều gì.
- Tôi muốn trợ giúp cậu trông chừng ở những cửa khác nữa, tôi có phát hiện ra một lối khác của chúng. Nhưng e là cậu sẽ không biết được.
- Sao cô biết được lối đi ấy? - Thiên nghi ngờ. Nếu đó là nối ở lòng đất hoặc lối ra khác được ẩn kỹ cậu không phát hiện thì người này phải bằng cách nào đó hoặc mang thân phận nào đó mới biết được lối đi này.
- Tôi biết chứ. Vì trước lúc đó tôi cũng đã từng ở trong ấy, lợi dụng bọn chúng để biết được tin này mà.
- Đó chỉ là tin chưa xác thực thì sao tôi tin được cô. Cách xa một chút. Cô chỉ cần làm tốt nhiệm vụ chặn lối ra của bọn chúng là được.
Thiên không hề tin rằng một người thủ lĩnh lại tiết lộ lối bí mật cho người khác, nhất là những cấp dưới của lão.
Lại nói về tin của Hà nói, nếu có người đứng sau gây dựng lên nơi này, thì sao bây giờ người ấy vẫn chưa xuất hiện. Để nơi này đã rơi vào tình cảnh có thể bị công hạ bất kỳ khi nào. Cậu vẫn thiên về khả năng của Hà nói là chuẩn xác hơn. Chỉ là tại sao người ấy chưa ra mặt thì vẫn không biết.
Cậu tìm tới Linh, muốn hỏi chị xem bao giờ thì Chính mới trở lại. Cho cậu xem đoạn tin nhắn thì chẳng thấy hồi âm. Cô cũng không biết nên làm gì sau khi đã dựng đường chặn như thế này.
Đoàng! Đoàng!!
Tiếng súng nổ ra, từ trong căn cứ, những người cận vệ của lão mang theo tấm chắn hướng về phía cửa chính. Sau khi có người đã chạy vào báo tin rằng bên ngoài ấy không có ai bao vây, tất cả chỉ là do một người dựng lên để giải cứu người mà phục vụ sản xuất cho chúng.
Hắn ta nổi giận, điều lính mang theo tấm chắn ra bên ngoài.
Khi lính của chúng mang tấm tôn ra, cậu vô cùng bối rối khi không biết liệu đạn của súng trường này có thể xuyên thủng được không. Và nếu chúng lấy những người phụ nữ đã báo tin cho chúng ra làm bia đỡ thì phải làm thế nào. Cậu không dám nổ súng.
Và chúng thì dám nổ, đạn bắn ra bên ngoài và làm cho một người b·ị t·hương. Tuy người ấy đã được mang khỏi đó nhanh chóng nhưng công sự chắn đường vẫn chưa hoàn thiện. E rằng sẽ chẳng trụ được đến khi viện binh tới cứu.
- Nhóc còn chần chờ gì nữa? - Linh hỏi Thiên.
- Em sợ phía sau tấm chắn ấy là người vô tội. Em không dám bắn.
Nhìn về phía lá chắn của chúng, quả thực nó đã che khuất một phần tầm nhìn của Thiên, chúng tiến dần ra bên ngoài và cậu thì không thể nổ súng được. Khó khăn ập đến.
Linh nghĩ một lúc, nhìn về chiếc xe, trong đầu đang nhen nhóm ý định lái chiếc xe qua chặn đường. Nhưng trên chiếc xe ấy có bao nhiêu đồ dùng.
- Đúng!!
Cô chạy lên trên xe, hòng tìm xem trên đấy có thứ gì có thể sử dụng được cho trận chiến này. Nhất là chiếc máy bay có thể sử dụng tầm nhiệt ấy. Nếu có thể phát hiện ra người phía sau lá chắn thì Thiên sẽ dễ xử hơn.
Loay hoay một hồi, chúng thì ngày càng tiến gần. Thiên không thể nổ súng, còn người bị trúng đạn thì đang kêu gào đau đớn. Nó kinh khủng tới mức khiến cậu bất lực và chỉ muốn quỵ xuống, đủ loại cảm xúc phức tạp. Phần nhiều là sợ hãi, cậu sợ người phía sau tấm tôn, sợ tiếng gào thét của người dính đạn, sợ cả cái cách cậu do dự đưa ra quyết định.
Không dám nghĩ nhiều, cậu chạy tới muốn che khuất đi tầm nhìn của chúng ra bên ngoài nhưng rồi cậu lại nhớ ra. Nếu chúng có thể nã đạn ra ngoài thì hẳn là có tầm nhìn, cậu lợi dụng điều ấy và tiến lại gần quan sát kẽ hở từ chúng.
Đoàng!!
Chỉ một chút khe hở bị cậu nắm bắt được, khiến cậu đã giúp họ bớt đi một phần sức lực cố gắng.