Có người đã nằm xuống dưới phát đạn của Thiên, cùng lúc ấy, Linh cũng từ trên xe xuống. Lấy chiếc máy bay và khởi động. Dù cô cũng không rõ cách nào để điều khiển nó một cách thuận lợi nhất, nhưng cô cũng đã cố gắng để giữ nó trên cao. Nhìn vào trong và thông qua màn hình cảm biến nhiệt, cô biết sau đường ấy có rất nhiều người.
Chúng đang chờ đợi một cơ hội để tràn ra bên ngoài. Nhưng cô làm sao có thể để họ được thoải mái. Cô nghe tiếng súng, thấy một người đã ngã xuống qua màn hình, cô thở dài.
May mắn là không phải người bên mình. Nếu là người bên mình thì nó lại càng khó khăn hơn.
Nếu Thiên đã có thể cản trở được họ rồi thì cô nghĩ mình nên tìm một lối khác để hỗ trợ cậu ta.
Cứ ngỡ rằng việc có người nằm xuống dưới họng súng của cậu thì chúng sẽ phải sợ hãi mà rút đi. Nhưng không hề, chúng ngược lại xông lên càng mãnh liệt để tràn ra. Chúng thấy rằng mình đã tốn rất nhiều thời gian và công sức, thậm chí là bỏ mạng lại mà chẳng có một kết quả xứng đáng thì đúng là không thể nào chấp nhận được.
Bước chân nhanh về phía trước, tấm tôn được đặt ngay sát công sự chắn đường đang liên tục đẩy từ trong ra ngoài, hòng phá vỡ thế gắn kết làm bung hết toàn bộ để tràn ra ngoài.
- Mọi người! Mau cản chúng lại. Đừng lo, chúng không dám nổ súng đâu!! - Thiên hét lên với những người khác. Nhưng liệu có ai nghe theo?
Được vài người, có hai người thì đang phải chăm lo cho cô gái b·ị t·hương bên vai. Ba người chắn lại sự phản công của đám ấy là không đủ. Chưa kể tới việc sức lực của những người phụ nữ yếu hơn nhiều so với đàn ông. Chẳng mấy chốc thì họ đã bị đẩy ngược ra phía sau.
Những thanh sắt, tấm tôn và bạt ấy là không đủ cản bước.
- Hành động đi! Nếu không tất cả đều sẽ trở thành công cốc! Mấy người muốn trở lại nơi ấy! Bị chúng ép buộc phải làm việc hay sao?!
Thiên gào lên.
Đã có thêm nhiều người hơn gia nhập vào trận ấy. Nhưng vẫn có người suy nghĩ rằng, việc mình trở lại đấy thì làm việc và sống cũng chẳng khác gì vì nếu tìm nơi khác thì mình là như thế mà thôi, nên họ chẳng nghe cậu ta. Họ cứ đứng ở đấy.
- Này! Mấy cô định trở lại cái nơi ấy à? Không hành động vì các cô nghĩ ở đâu cũng thế? Nếu là vậy thì các cô không nên ở ngoài này, giống như những kẻ trước đó, lập tức chạy vào trong đấy, trở lại cái trang trại của lão ta và làm việc như những con trâu từ sớm mới phải. - Hạnh dù đang b·ị t·hương cũng phải đứng dậy và nói.
Với giọng điệu hùng hổ vang giữa đêm, đối chọi lại với tiếng hét từ mấy lũ tay sai trong kia đang gào lên và đẩy liên tục. Khí thế chèn ép những người phụ nữ.
- Mấy cô nghĩ việc mình chẳng thể được vui chơi, giải trí và thậm chí là phân chia lượng thức ăn, sự ưu tiên qua công việc chẳng lẽ lại tốt hơn khi chúng tôi đi? Nếu mấy cô nghĩ rằng mình sẽ có tương lai tươi sáng hơn ở nơi mới thì phải mạnh mẽ hơn, đây chính là cơ hội để mấy cô có một tương lai tốt hơn!!
Hạnh gào lên, rồi cô cũng gia nhập vào hàng ngũ chắn cửa. Nga và Hải không muốn thấy cô b·ị t·hương mà vẫn gắng sức, họ lại gần khuyên can.
- Đừng, chị vẫn còn đang b·ị t·hương mà.
- Chút ít này đâu là gì với tôi. Đừng chỉ nhìn tôi với ánh mắt nói được không làm được.
Chị nói rồi khập khễnh bước đi, ngay cả những cánh tay cản chị. Chị gạt phăng chúng ra. Đôi chân chị mới được cầm máu thì giờ nó lại rách ra, máu chảy từ đó xuống mặt đất theo dấu chân chị.
Nhìn chị ta như vậy, họ rơi nước mắt.
- Còn đứng đó làm gì?!! Không lại giúp một tay! - Hạnh hét lên đầy dũng mãnh.
Ngay cả Thiên cũng phải sững người ra vì hành động ấy của chị. Nhìn chị lại nhớ tới người bà của mình vì bảo vệ cháu mà không ngại dấn thân vào nguy hiểm. “Bà ơi.” Cậu cắn chặt răng, quyết tâm phải giữ an toàn cho chị.
Nhờ có chị, thế công của bọn chúng cũng yếu ớt hơn. Chúng cảm nhận được sức nặng và chẳng thể lay động bên kia rào. Hơi hé mở một phần để quan sát, nhìn thấy một tạng người to lớn đang trấn giữ. Chúng lui lại phía sau nói gì đó. Nòng súng chen qua khe hở, đầu tấm tôn đặt chéo vào nhau. Bị khuất tầm, Thiên không thể nhìn rõ được.
Đoàng!!! Tiếng súng lại nổ ra. Mọi người thấy mình vẫn chẳng sao cả, họ bất ngờ tự hỏi. Chẳng lẽ trong ấy bắn đạn đe dọa?
Khi chị Hạnh quay người lại, trên người chị đầy máu là máu. Ai cũng sợ, nhưng đều rơi nước mắt vì chị không ngại nguy hiểm trước họng súng. Linh cũng rơi nước mắt, bỏ lại chiếc điều khiển chạy tới muốn kéo chị ra khỏi đó. Những người gần đó cũng vậy, muốn kéo nhưng đều bị chị gạt ra.
- Còn cứu được gì nữa? Để tôi nằm ở đây. Tôi giúp mấy cô một đoạn tương lai. - Hạnh nói, cô rơi nước mắt nhìn từng người, lại nhìn Thiên. Nhớ tới người con của mình, có lẽ nó chỉ kém cậu nhóc ấy vài tuổi.
Thiên sụt sùi trong nước mắt, dù không tiếp xúc quá nhiều. Nhưng chị ấy đã cứu mạng mình, giờ lại vì mọi người mà bỏ mạng tại trước cánh cửa ấy. Cậu không kìm được nức nở.
- Khóc lóc cái gì? Còn khóc nữa, là bị ông Kẹ bắt đi đấy. - Chị Hạnh nở nụ cười rồi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng. Nằm lại nơi đây.
- Chị đùa chẳng vui chút nào. - Nga nói, nước mắt thì rơi nhưng miệng thì bất giác nở nụ cười. Chẳng phải sung sướng gì, nụ cười đau khổ vì sự ra đi của một người chị đã hết mức bảo vệ cũng như chăm lo cho đàn em.
Ai từng tiếp xúc với chị cũng biết điều ấy.
Khi Linh tới, thấy chị đã lìa xa cõi đời. Dù không có mấy sự thân thiết, nhưng những gì chị làm. Ngoài lạnh trong nóng, cái tính cách ấy khiến họ có phần không ưa chị, khi chị đi rồi, chẳng ai vui vì thế. Tiếc thương đến thế.
Tiếng của đám tay sai đẩy ra tiếp, họ chẳng kịp trở tay, bị đẩy mạnh bật ra ngoài. Nhưng t·hi t·hể chị nằm tại đó, chúng vẫn chưa thể phá tan được hàng phòng thủ của đội.
Cô gái đã từng tới và khuyên bảo Thiên về lối đi bí mật. Cô đã cùng với một vài người nữa, âm thầm lẩn đi. Không để một ai biết.
Để giữ an toàn, và rút kinh nghiệm xương máu trước đó, Thiên lại gần với tường rào, lúc thì nằm xuống, lúc thì đứng dậy để xem chúng để hở chỗ nào cho cậu lợi dụng. Thi thoảng cậu lại nổ một phát đạn thẳng vào tấm tôn, cậu không còn quan tâm tới những người phía sau tấm tôn ấy có là người vô tội hay không.
Bên khác, những cô gái lẻn ra phía sau. Nhẹ nhàng gạt bỏ đống tuyết phủ ra, lộ ra chiếc nắp cửa. Họ nhấc mạnh lên, dưới ấy tối thui, nhưng họ chẳng sợ. Ngay cả người đang b·ị t·hương còn can đảm liều mạng thì cô có gì phải e ngại.
Cùng nhau bám thang xuống dưới, nó cũng không quá sâu, bên dưới ấy là một đường hầm mà cô biết được. Nó dẫn thẳng tới nhà chính và ở đó cô biết được sự thật. Nhưng Thiên chẳng tin lời cô, cô cũng không có cách nào, phải tự hành động.
Rồi cô men theo đường cũ, khi chân chạm bậc thang, cô mới chậm rãi leo lên. Phía sau là hai người nữa đang bám áo để không bị xô ngã lẫn nhau.
Càng lên cao, trước mắt cô lại dần dần lộ ra ánh sáng. Ánh sáng từ căn phòng chiếu vào trong hầm, họ mới nhìn rõ hơn một chút.