Khi bọn họ tới gần đấy, mới mở hé hé được cánh cửa. Bên ngoài có rất nhiều bóng người phản chiếu, cô giật mình lui lại. Ra hiệu cho những người khác ngừng lại và yên lặng, không được tạo ra tiếng động. Cô lắng nghe xem bọn họ đang định làm gì.
- Thủ lĩnh, có nên gọi họ hay không? - Giọng một người phụ nữ vang lên.
- Không! Tuyệt đối không! - Gã thủ lĩnh run run nhưng đầy giận dữ trả lời. Cáu gắt với cô gái.
Không biết người ấy là ai đã khiến ông ta sợ hãi khi nhắc tới hay yêu cầu sự trợ giúp như thế.
- Bây giờ mà cầu xin họ giúp đỡ, chẳng khác nào tự treo cổ mình lên giá. - Gã nói rồi đập bàn đứng dậy. Tiếng chân ông ta dồn dập khắp căn phòng.
- Thế chi bằng trốn đi? Trốn đi rồi khi ông ta tới thì mình…
- Câm miệng! - Gã quát lên. - Mày nghĩ ông ta cho mày trốn đi dễ thế à?
- Tôi xin lỗi. - Cô gái sợ hãi đáp lại.
Những cô gái dưới hầm đang tò mò xem ông ta nói tới là người nào thì tiếng bước chân ông ta lại gần chỗ họ. Không dám lên tiếng, thậm chí là kéo đóng cánh cửa. Vì họ sợ bị phát hiện đang trốn ở bên dưới và gặp nguy hiểm khi bị phát hiện.
May mắn là ông ta không chú ý tới, một khe sáng vẫn lọt qua và họ còn nghe được cuộc trò chuyện trong ấy. Qua vài phút vẫn không thấy tiếng động nào cả. Họ định mò lên trên để xem sao thì ông ta mở miệng.
- Để lấy được lòng tin của lão ấy thì chắc chắn phải tỏ ra hữu dụng. Nếu cứ b·ị đ·ánh hạ và chẳng thể phản công lại, không thể giữ lại. Chắc chắn có người sẽ tới và xử lý trước khi ông ta xuất hiện.
Vừa đứt lời, một t·iếng n·ổ từ đâu đó phát ra. Bọn họ hoảng hồn, giật mình chạy vội ra ngoài để xem xem chuyện gì đang diễn ra. Có lẽ ông ta đang nghĩ rằng mình bị t·ấn c·ông vào trong này.
Yên tĩnh kéo dài khoảng vài phút, những cô gái nấp trong đường hầm mới mò ra bên ngoài. Nhìn khắp căn phòng, đây là nhà ăn ở bên dưới tầng một, có dao bọn họ liền cầm lấy để phòng thân. Rồi họ lại cẩn thận dò tìm khắp căn nhà ấy. Lục soát từng phòng một, từ phòng khách, phòng ăn, phòng làm việc của gã trên tầng hai đều không thấy thông tin gì quan trọng.
“Đáng lý nó sẽ không phải như thế này.” Cô ấy nghĩ. Chắc chắn phải có một mối liên hệ nào đó với ông ta với người đứng sau. Nhưng tìm ra cách liên lạc hoặc bất kỳ thông tin nào về ông ta đều không hề có. Chẳng lẽ người như lão lại giấu được thông tin quan trọng như thế. Hoặc là ông ta đã tiêu hủy.
Đang lúc đứng suy nghĩ. Tiếng khởi động xe bên ngoài thu hút sự chú ý của cô. Cô ra ngoài cửa sổ. Bất ngờ khi ở trên này lại có thể quan sát được hết bên ngoài. Ngay cả trong khu sản xuất cũng có thể thấy rõ mồn một. Chẳng trách những lần có ý định không đúng trước đó đều bị phát hiện ra. Cô ta nhìn ra bên ngoài, hàng loạt người lính vẫn còn đang chen chúc ở trước cửa vẫn chưa thể thoát ra được.
Nhưng khi nghe thấy tiếng xe nổ máy, bọn họ lập tức tản đi. Phía sau nhà, một chiếc xe ủi từ từ tiến lên phía trước. Nó di chuyển chậm rì rì từ từ tiến ra phía trước nhà. Khi thấy rõ hình dạng của nó. Cô vội chạy xuống dưới nhà. Cùng với hai cô gái, gọi họ trở lại đường hầm rồi trốn ra ngoài thật nhanh. Cảnh báo cho những người bên ngoài biết ông ta mang máy ủi để mở đường.
Nhưng khi vừa xuống bên dưới, đã có người chờ đợi bọn họ. Hai người đàn ông cao ráo, gương mặt nghiêm nghị, nhưng chắc chắn không phải người Việt, dáng vẻ ấy rất có nét của người Trung Quốc.
Biết chắc chắn rằng không thể nói chuyện với bọn họ. Cô cầm con dao trên tay lao tới, nhưng không thành. Động tác của bọn chúng nhanh hơn, né qua một bên đổi lên gối. Cô nhận tác động trực tiếp từ cú đá vào người, con dao trên tay buông xuống và ôm lấy bụng. Còn chưa kịp làm gì thì đã bị gã túm tóc. Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Hai cô gái khác thấy thế, sợ hãi không dám xông lên.
- Bọn mầy tính làm gì ở đây? - Gã lên tiếng hỏi.
Cô im lìm, không đáp lại.
- Bắt nốt bọn chúng đi. - Gã nói với kẻ ở bên cạnh bằng tiếng mẹ đẻ.
Hắn ta tiến lên vài bước, lấy bên cạnh đó một cái bình hoa. Rút bông từ trong bình ném về phía ấy, hất nước từ trong đó lên mặt làm cản trở tầm nhìn rồi ném cái bình hoa vào người bọn họ.
Không thể nào né tránh khỏi chúng, họ chịu đựng xong, chỉ trong vài giây không thấy phản công. Đôi mắt mờ mờ nhìn thấy hắn ta lao lên. Trên tay là con dao bếp, cả hai cùng hét lên đâm chém tới.
Nhưng chiếc áo hắn mặc là áo da, những nhát chém lên ấy không thể làm xước da thịt. Hắn lập tức phản công, đánh thẳng mặt hai người với hai nắm đấm, tay đan chéo và không để lộ khoảng trống trước ngực.
Đánh thẳng mặt bọn họ vừa mới ôm mặt buông dao xuống cũng phải nén lại cơn đau xông lên, dùng sức nặng của hai người vật ngã hắn ta xuống đất. Bóp cổ hắn thật chặt.
Tên kia muốn ra tay giúp đỡ nhưng cô gái biết đường hầm ấy nào có cho hắn toại nguyện. Cô mặc sự đau đơn từ việc hắn túm tóc, lấy hai chân làm trụ rồi đẩy ngã hắn ra nhưng hắn có sự chuẩn bị trước, không bị đẩy mà chỉ lùi lại tới cửa. Cô ý định muốn đẩy ngã hắn vì bên ngoài ấy là bậc thềm sẽ dễ làm hắn hụt chân.
Nhưng không! Hắn ra bên ngoài cửa, buông tay rồi quay người, bị đẩy ép vào lan can. Hắn ta dùng nắm đấm và cùi chỏ thụi liên tục lên người cô. Thậm chí cả đầu gối cũng sử dụng. Đánh đập liên tục khiến cô cũng phải buông tay chịu đánh. Ôm lấy chỗ yếu hại trên cơ thể.
Đang nằm ở dưới sàn. Cô nén cơn đau, ôm lấy chân hắn. Ý đồ muốn từ chân ấy dùng hai chân của mình kẹp chặt cổ của hắn hoặc làm hắn ngã.
Trong nhà, hai cô gái mãnh liệt và áp lực chống lại với gã đàn ông người Tàu. Đè hắn xuống sàn, sức nặng của cả hai người khiến hắn chẳng thể bật người hay thoát ra khỏi nó. Thậm chí là đường ống dẫn không khí vào trong người cũng bị chặn lại. Hắn không còn là vật lộn để thoát nữa mà là vật lộn vì không thể chịu được sự h·ành h·ạ, sự ngột ngạt khí thở đến như thế.
Nhưng các cô gái cũng không dám ra tay quá nặng, thấy hắn tím lịm xanh xao, lưỡi vắt sang một bên, hơi thở gấp gáp muốn hít càng nhiều không khí thật khổ cực thì cô mới hơi buông lỏng cánh tay. Nhưng cô cũng không biết làm thế nào để có thể khống chế gã lâu hơn.
Gã chớp lấy thời cơ, dùng sức bật dậy, hất hai cô từ trên người xuống.
Rồi như nhớ ra phương pháp thường thấy giữa mấy gã đàn ông thường hay chơi đấu vật với nhau, cô kẹp tay của hắn vào giữa hai chân. Hai chân giữ lấy đùi, đôi tay nhỏ bé kéo thẳng tay gã. Rồi cô cũng không biết như này có đúng hay không nữa. Nhưng có lẽ đã ổn hơn vì không thấy hắn kháng cự mãnh liệt như trước.
- Anh có biết thông tin gì về người đứng sau gã ta không? Nếu không trả lời, tôi sẵn sàng lấy mạng của anh.
Gã ta không nói gì. Hai cô nghĩ là hắn ta không hiểu lời của hai người vì khác ngôn ngữ. Thế nên tìm cách để làm hắn không còn sức phản kháng. Nhìn quanh đây, chẳng thấy thứ gì hữu dụng. Họ lại lấy dao cắt rách mảnh áo trên người hắn, trói tay hắn ra sau cây cột tay vịn.