Tro Tàn

Chương 93: Ấm Áp Giữa Trời Tuyết Lạnh.



Chương 93: Ấm Áp Giữa Trời Tuyết Lạnh.

Trong căn phòng ngủ ấy là bà lão đang được ông chăm sóc. Bà hỏi ông lão về hai vị khách bên ngoài.

- Hai cô bé bị bạn bỏ rơi lại. Tôi cho họ vào trú rét. - Ông lão đáp lại.

Xong tay ông múc lên một ít cháo, thổi nhẹ để làm nguội bớt rồi gắp thêm rau đặt lên trên đó.

Bà lão mở hé miệng, ông đưa vào rồi ăn một cách ngon lành.

- Nay lại không có thịt à? - Bà lão hỏi ông.

- Không có, bà đang ốm như thế. Làm sao mà ăn thịt lợn được.

- Không! Tôi muốn ăn thịt băm. - Bà lão như dỗi ông, thìa sau đã nguội nhưng khi đưa cho bà ăn thì bà lại không chịu mở miệng.

- Thôi. Tôi xin lỗi.

Hằng cùng với Nguyên ở bên ngoài cửa, nghe vậy thì chỉ mỉm cười tủm tỉm cùng với nhau. Dùng xong một bát cháo. Nguyên có phần không thích ăn cháo lắm, nét mặt có phần miễn cưỡng nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống vì không nuốt sẽ c·hết đói mất.

Thức ăn trên bàn, hai người cũng không lấy quá nhiều mà để lại một lượng lớn cho ông lão ấy. Trên bàn có rau, có thịt nhưng họ cũng chỉ gắp một tới hai đũa mà thôi.

Khi ông lão đang dỗ dành vợ mình thì Hằng nhận được tin nhắn của Nam về tình hình bên ấy.

- Bọn mình tìm ra được anh Bình rồi. Nhưng cần tìm hiểu thêm về lý do anh ta lại gia nhập vào bên đây. Hai cậu bên ấy xem ở dưới thị trấn có thông tin gì thì nhắn lại nhé. Mình cùng tổng hợp.

Nhắn lại xong, chưa kịp để Hằng đáp lại thì cậu ta đã rời khỏi mạng.



Thứ đó khiến cô càng thấy khó chịu.

Nguyên cũng biết chuyện ấy, không nhắn lại vì có thể nó sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ bên ấy. Đặc biệt là khi nhắc trực tiếp tới tên của người nhận, màn hình sẽ bật ra và làm ảnh hưởng tới tiến trình nhiệm vụ.

- Chính ơi. Cậu có thể thêm một số chức năng được không? - Nguyên nhắn cho cậu ta hỏi. Vì cô cũng muốn góp ý thêm về các chức năng.

Chính đang ở trên xe trở về trợ giúp Linh nhận được tin ấy cũng chạy chậm lại rồi đáp lại cô.

- Sao thế? Cậu cứ nói đi.

Vừa xong lại có thêm tin nhắn mới gửi tới. Cũng là góp ý về chức năng trong hệ thống.

Từ hai người tới ba người. Cậu bỗng cảm thấy chuyện này cũng không ổn vì lúc nào cũng phải trực để sửa chức năng thì không hay.

Chính lập tức thao tác để cho Doya tạo ra một chức năng góp ý thông qua đọc tin nhắn từ họ gửi đến và phải qua thêm một lớp kiểm duyệt nữa. Xong xuôi trong khoảng vài phút thì ngay lập tức, cậu gửi cho họ chức năng ấy để họ có thể góp ý. Và khi cậu đã duyệt cho ý tưởng đó, hệ thống sẽ tự động thiết lập và chạy thử nghiệm. Thử nghiệm tốt sẽ được công khai lên trên thành một chức năng.

Khi duyệt ý tưởng của Nguyên, những người đang làm nhiệm vụ sẽ được gắn trạng thái đang bận. Và trạng thái này cậu tính để không thể điều chỉnh, chỉ có thể thông qua phân tích từ hệ thống từ chiếc nhẫn phát dòng điện chạy quanh cơ thể. Và phân tích giống như phân tích điện não đồ để cài đặt trạng thái. Nhưng cái này rất khó để triển khai vì hệ thống phân tích vẫn chưa được xây dựng chuẩn xác.

Phải chờ đợi thêm công nghệ mới và thí nghiệm liên tục, nhập dữ liệu liên tục để máy tính phân tích mới ra được chức năng hoàn chỉnh.

Cậu cũng thuận tiện hỏi bên nhóm của Nguyên xem thực hiện nhiệm vụ tới đâu rồi.

- Bên đó thế nào rồi? Có cần hỗ trợ gì không?

- Chưa đâu, mình mới biết được anh Bình vẫn đang ở đây. Còn lý do mà anh ở lại là gì thì vẫn chưa biết và cần tìm hiểu thêm.



- Vậy cậu cứ theo dõi nhé. Cần giúp đỡ thì cậu cứ gửi lên bảng hỗ trợ trên nhóm ấy. Chắc chắn sẽ có người giúp cậu. - Chính nhắn lại rồi hết tốc lực xông thẳng về căn cứ của Hoàng. Vì bên ấy đang rất nguy cấp, cậu phải nhanh chóng hỗ trợ nếu không sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Bầu không khí thân mật cũng đầy tình yêu thương của hai con người đã bên kia sườn dốc trao tặng cho nhau khiến hai cô gái bên ngoài cũng ao ước. Chông mong vào một nửa kia ở tương lai cũng có thể được như thế này. Dù đã già yếu thì vẫn ở bên chăm sóc cho nhau, có dỗi thì cũng dỗ dành nhau từng chút một.

Ông lão đã đút cho bà ăn xong, giờ đến ông ăn. Hai cô gái ngồi đó cũng thấy ngượng ngùng khi cứ nhìn ông lão ăn. Hằng hỏi ông:

- Ông có uống nước chè không? Cháu đi pha cho ông.

- Ừm, pha đi. Nước sôi ở trong phích, chè với ấm ở dưới bàn đây.

Rồi ông đặt bát xuống nhưng Nguyên đã nhanh hơn. Nói ông cứ tiếp tục dùng bữa rồi cùng với Hằng đi pha nước cho ông.

Bã chè cũ, Nguyên bỏ hết về phía chậu cây. Tráng qua nước nóng để làm ấm, cho vào ấm một lượng chè vừa đủ rồi cô lại rót nước vào. Đợi khoảng vài phút, cho lá trà bung nở. Qua thời gian, mùi thơm của chè thoang thoảng trong căn phòng.

Trong lúc đợi chè pha xong, hai cô gái cũng không biết làm gì bèn nói.

- Bọn cháu vào thăm bà nhé.

Chưa đợi ông trả lời thì bà đã chen ngang.

- Ừ, cứ vào đi.

Hai cô gái đẩy nhẹ cánh cửa đang hé mở, bước vào trong. Bà đang nằm trên giường. Bên dưới là đệm cao su non, rất mềm. Đầu giường đó có thiết bị đo nhịp đập. Hai người cũng không rõ để làm gì. Bên giường là cái ghế đôn làm bằng gỗ. Đối diện giường của bà là một cái bàn cùng với đống sách trên đó. Những tờ giấy màu nằm lộn xộn và bám bụi.

Chữ viết trên đó cũng nguệch ngoạc không nhìn ra đó là cái gì cả.



- Cháu chào bà ạ. - Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà.

Khuôn mặt bà dịu hiền, dáng người có phần nhỏ nằm ẩn dưới lớp chăn bông. Bà ậm ừ đáp lại một tiếng. Ánh mắt bà chẳng có chút nào là không vui vì những vị khách lạ mặt này ghé thăm. Khi thấy hai cô gái trẻ tới, bà lại càng vui mừng rạng rỡ.

- Bà khỏe chứ ạ? - Hằng hỏi.

- Ừm, vẫn khỏe. Thế mấy đứa đi có hai người thôi à? Con cái nhà nào thế?

- Cháu không phải người trong làng, chỉ là ghé ngang qua thôi ạ. Ngoài cháu còn có hai bạn nữa, nhưng hai bạn ấy giờ đang ở chỗ khác rồi. Cháu bị bỏ lại.

Nghe vậy, sắc mặt bà như không vui. Nhưng vì lòng hiếu khách nên vẫn đáp lại lời của hai người.

- Thế à. Khổ thân. Mấy đứa bạn tồi tệ, bỏ lại bạn của mình rời đi.

- Hai cậu ấy vẫn chưa đi đâu. Vẫn đang ở trong trấn. Cháu tới để xem nơi này có cần trợ giúp gì không ấy ạ. Trước đó cũng có nhóm của cháu tới rồi.

- Là mấy cậu quân nhân ấy à? - Bà hỏi, như biết được chuyện gì.

- Dạ. Đúng rồi ạ.

Hằng nghĩ tới mấy ông bố đi cùng với chú Vĩnh. Chú từng là quân nhân và khá nổi bật khi đi chung với nhóm nên có thể người dân ở đây cũng có ấn tượng với chú ấy.

- Con cái bà không về thăm ạ? - Hằng vừa nói xong. Nguyên đứng dậy ra ngoài, nhường chỗ cho cô ngồi xuống bên cạnh. Còn mình thì đi pha nốt nước chè cho ông.

- Tôi cũng không biết nó ở đâu nữa. Chẳng có tin gì. Chỉ mong nó vẫn an toàn là tôi yên lòng. Đoạn trước tôi có gửi tiền tới cho nó mà giờ không biết nó sống thế nào.

Hằng tò mò vô cùng, hỏi thêm một hồi thì biết thêm thông tin của hai người con của bà lão. Cả hai đều đã ngoài ba mươi và lập gia đình. Thi thoảng lại về thăm hai người một lần.

Cô cảm thấy lạ khi đã lớn tuổi như thế rồi mà vẫn phải nhờ mẹ gửi tiền tới.