Tò mò xâm chiếm tâm trí cô khiến cô cũng không thể nào thôi ngừng nghĩ về nó.
- Mấy anh đã lớn, cũng có gia đình rồi mà sao bà vẫn gửi tiền cho họ thế. Đáng lẽ là con trai nên gửi về báo hiếu mẹ mới đúng đạo. - Hằng nói.
- Bọn nó cũng giống cô thôi mà, vẫn còn là sinh viên đại học. Vẫn cần tiền tiêu ấy chứ. - Bà lão đáp lại cô.
Chuyện này làm cô nghĩ tới việc bà đang bị mắc căn bệnh đãng trí. Trong trí nhớ của bà thì những người con trai đều vẫn đang ở độ tuổi học đại học. Nhưng rồi sao chẳng có người nào gửi tiền về cho bà? Hoặc cũng có thể là gửi về rồi nhưng họ chỉ nhận lấy một phần nhỏ để sống qua ngày, số còn lại thì gửi về cho mấy anh con trai lo việc gia đình.
- Thôi, bà giữ sức khỏe ạ. Cháu ra giúp ông dọn dẹp.
Hằng cũng không hỏi chuyện bà thêm làm phiền bà. Để bà nằm nghỉ ngơi.
Bà mỉm cười, nằm nhắm mắt rồi thở đều.
Hằng cùng với Nguyên thấy ông ăn xong, mời ông chén nước rồi hai cô lại dọn mâm cơm. Nhìn hai người trông như đang ở nhà bố mẹ, và hai người là hai cô con dâu ngoan thảo đang chăm chỉ làm việc nhà. Ông thì ngồi đó thưởng trà. Uống xong thì ông lại lọ mọ ra sân sau, nơi các cô đang rửa bát đũa nói.
- Rửa xong thì vào nhà ngủ nghỉ nhé. Ông xong rồi, ông vào nghỉ trước.
- Dạ vâng. Ông cứ nghỉ trước đi ạ. Xong rồi bọn con lại vào sau.
Đáp lại lời ông. Hai người cặm cụi rửa cho xong chén đũa, cất vào rổ cho ráo nước rồi vào trong nhà.
Giữa trời tối đen, nhà ông thì lại không sử dụng đèn điện như những nhà khác. Bao nhiêu năm nay đều vẫn một kiểu dáng xưa cũ như thế. Dù cho nhà khác đều đã khang trang, hai tầng, ba tầng thì nhà ông vẫn một gian, một bếp cùng với một sân vườn sau nhà. Cũng vì thế nên đèn điện trong nhà cũng chẳng nhiều. Có chăng chỉ là đi kéo điện từ nhà khác về sử dụng nhờ để chăm con.
Sau khi hai người đã lớn và vào thành phố lập nghiệp thì họ cũng không dùng tới nữa. Mà chỉ sử dụng điện để bật chiếc máy đo nhịp đập của bà cụ. Đèn vẫn là đèn cầy và khi vào trong nhà. Ông đã lên giường nằm cạnh bà, nắm lấy tay bà ngủ th·iếp thì hai cô gái ở bên phòng khách, nằm lên trên phản. Trên đó dù không có đệm êm nhưng rất hoài niệm với Nguyên.
Trên phản ấy cũng có được một tấm chăn cùng với hai cái gối. Có lẽ là của hai người con của ông bà. Nguyên nằm trong, Hằng nằm ngoài. Cô cũng gần với chiếc đèn cầy đặt trên bàn, thổi tắt nó rồi cả hai người lập tức rơi vào bóng tối. Tuy là thế nhưng chưa tới giấc. Họ chưa thể ngủ được. Nên vẫn đang mở mắt to nhìn lên trần nhà.
Tiếng dế kêu, ếch nhái ộp ộp, cùng với châu chấu tạo thành bản hòa nhạc làng quê. Đã lâu không được nghe lại thanh âm này, một thanh âm quen thuộc gắn liền với tuổi thơ của Nguyên.
Hằng nằm bên cạnh, cô hít thở nhẹ nhàng, kết hợp với âm thanh của thiên nhiên. Cô thực sự gần như th·iếp đi. Nhưng cũng phải tỉnh táo vì chẳng thể nào yên tâm ngủ nổi ở nhà người lạ. Nguyên nằm bên, tay cô vòng qua người Hằng. Dù không nhìn thấy nhau, nhưng Hằng nghĩ cô đã nhắm mắt ngủ rồi.
Bên ngoài chẳng lấy ánh đèn. Ngay cả những dân phòng đảm bảo an toàn cho người dân cũng có gia đình của mình. Họ trở về nhà và nằm ngủ. Cả thị trấn rơi vào yên lặng. Ngoại trừ trên núi, nơi mà những người di cư đang cư trú lại. Họ là người từ khắp nơi chuyển đến. Có người là ở nông thôn, có người thì ở thành thị. Mà người thành thị thì không hay ngủ sớm.
Họ vẫn còn mở đèn sáng, vẫn còn thức. Và Nam, Hải cũng chưa ngủ. Hai người ở trong một góc khác của khu sinh hoạt, nhẹ nhàng ngồi ở dưới gốc cây, nhưng họ thấy ngồi đây mãi cũng không phải là cách. Thế là cả hai tìm kiếm Trường, người đã dẫn cả hai tới. Một lúc sau, thấy anh ta đang nói chuyện với ai đó. Cả hai lại gần chào hỏi.
- Anh Trường.
- À! Hai cậu đấy à. Không ngủ được sao? - Anh ta đáp, khi thấy cả hai tìm tới mình.
- Chúng tôi không tài nào chợp mắt được. Nơi này quá lạ lẫm và tôi nghĩ là mình nên làm gì đó kiệt sức trước khi đặt lưng xuống ngủ.
- Thế cũng tiện, bên đây cũng đang thiếu người.
Rồi anh ta giới thiệu cho hai người về đội trưởng mà họ sẽ theo dưới trướng. Là người mà nãy giờ anh ta đang nói chuyện.
Dù đã nhận ra nhau rồi nhưng họ vẫn phải giả như lần đầu gặp. Nam bắt tay anh ta rồi cùng anh ta nói chuyện sau khi Trường rời đi.
- Sao hai cậu lại tới? Ngoài hai cậu ra thì còn có ai nữa không? - Bình, không biết bằng một cách nào đó đã lấy được lòng tin của những người ở đây và họ cho phép anh giữ chức đội trưởng bảo an, tuần tra hằng ngày để cho họ được an toàn.
- Bọn em mới là người hỏi anh mới đúng. Sao anh lại mò tới đây?
- Chuyện của tôi không liên quan tới các cậu. Mau trở về đi. Tôi sẽ báo lại với bên ấy là hai cậu đã bỏ đi.
- Không! Đã là một gia đình thì phải có trách nhiệm chăm sóc cho nhau. Nếu anh không trở về nữa thì đứa bé ấy sẽ làm thế nào?
Nam như lỡ miệng, vội vàng bịt miệng mình lại lập tức.
- Đứa bé? Cậu nói đứa bé nào? - Bình nghĩ tới hai người họ đang nói tới con trai của mình. Giờ anh đang trong hành trình tìm kiếm nó. Phải nhờ việc khơi lại trí nhớ qua những giấc mơ thì anh mới có thể tìm ra được ngọn nguồn.
- Không có đứa bé nào cả. Nhưng anh cần phải sống tiếp. Nếu có việc thì hãy mở lời ra và nhờ trợ giúp. Dù không chiến đấu được như anh hay chú Vĩnh thì em cũng có thể góp giúp anh phần sức lực nào đó.
Bình nhìn thấy sự quyết tâm của cả hai người. Anh cũng không đôi co với họ nữa. Thở dài một hơi rồi anh cẩn trọng, hạ thấp tông giọng nói với hai người. Đôi mắt đảo xung quanh để chắc chắn không có người nào ở gần nghe lén.
- Thôi, không nói linh tinh nữa. Nếu các cậu đã muốn giúp rồi thì chắc chắn phải đối mặt với nguy hiểm. Sự việc của tôi không phải chuyện đơn giản. Tôi sẽ không tiết lộ ngay cho các cậu mà chỉ tiết lộ về tình hình ở đây sau một tuần tôi nằm vùng.
Ngừng lại một nhịp rồi anh lại nói tiếp.
- Nơi này có lẽ đang bị nhắm vào bởi hai thế lực. Một là giáo phái nào đó. Như cậu có thể thấy ở trên cổ tay, có một chiếc khăn trắng. Một là thế lực mà tôi nhắm tới. Tôi muốn tìm ra sự thật, tìm ra những lời giải cho chính mình. Giáo phái thì cậu cũng có thể biết được, bọn họ chỉ mới hoạt động ở đây và người đứng sau có lẽ cậu sẽ không ngờ tới. Ông Thịnh! Là một chủ tịch xã nhưng không biết ông ta đang làm gì khi mà cấu kết với bên này. Tôi cũng chưa biết được lý do ông ta bắt tay với những người này, nhưng mục đích của những kẻ giáo phái trắng này không phải tốt đẹp gì.
Bình lại kể về những ngày gần đây khi tham gia vào trong những buổi lễ của giáo phái. Họ thường xuyên tổ chức mỗi ngày và mục đích anh tham gia để tìm kiếm ký ức cũng nói lại và nó cũng mang lại hiệu quả khá tốt.
- Anh không sợ bọn họ sẽ bày ra kế nào đó để tẩy não anh à? - Hải nói vì lo lắng những gì họ có thể làm với anh khi cậu thường xuyên thấy trên ti vi.