Bỏ ngoài tai những lời nói của ông ta. Bình tới gần một chiếc lều. Dùng dao rạch mở hết toàn bộ. Khi lũ loi choi đều đã b·ị đ·ánh ngất, không có tí phản kháng nào cả. Gã Cha Trắng thì luyên thuyên mấy điều mà Ngài dạy là chân lý, là chân ái.
Con người phải giúp đỡ nhau khi hoạn nạn.
Nhưng khi có nạn thì ông ta lại nghĩ đến mình đầu tiên. Tất cả chỉ vì trục lợi cho bản thân mình.
Bình mở bịt miệng của đám nhóc ấy, tát lay tỉnh hết toàn bộ bọn chúng.
Khi chúng dần dần mở mắt vì cơn đau nhói. Hai má đều nóng và rát. Bọn nó mới biết là tay chân mình không thể cử động như bình thường. Chúng thì chưa từng biết người giao nhiệm vụ đi phá làng xóm là Cha Trắng nên khi thấy ông ta liên mồm nói ở trước mặt. Chúng lại càng ghê tởm lời ông ta thốt ra.
Một thanh âm chẳng ai ưa nổi văng vẳng bên tai chúng.
Chúng như muốn phát cuồng, phát dại vì thanh âm ấy.
Hải không thèm nói với ông ta nữa. Xách cổ từng tên một, dẫn chúng vào trong làng để hỏi tội.
Bình tất nhiên cũng chẳng thể nào đi theo ông ta được nữa. Anh cũng dẫn mấy lũ nhóc về cho người dân biết được bộ mặt thật của lão ta.
Một người vô dụng như thế, chẳng đáng để anh ra sức hỗ trợ. Thậm chí là mục tiêu tìm lại ký ức của anh cũng không thành công. Anh thà vẫn theo đuổi con đường truy tìm những kẻ chủ mưu đứng sau cái ngày anh đưa vợ mình về với đất, nghe lời từ miệng chúng còn đáng tin hơn.
Trở về làng, vì trời cũng tối nên hai người dẫn chúng tới trước cổng nhà ông Thịnh. Đợi sáng mai sẽ gọi mọi người tập trung lại. Còn lũ nhóc con ấy, họ trói tay chúng lại ở ngay trước cổng nhà. Những cái cây xung quanh, tách hết bọn nó ra.
- Trói bọn chúng ở đấy vài tiếng, chắc là sẽ ngoan ngoãn lại thôi. - Bình nói.
Nhưng động tĩnh của hai người cũng thu hút ánh nhìn từ người trong nhà ông Thịnh, những dân phòng đang tuần gác xung quanh.
Họ tới gần, đều nhận ra lũ nhóc ấy là cái lũ kéo bè kéo phái đi phá gần một tuần nay, không để ai yên thì để hả dạ.
- Sao anh bắt được chúng nó hay vậy? Chúng có súng mà. - Họ hỏi.
- Chúng nó có súng đâu, toàn đồ giả hết ấy mà. - Hải nói rồi đưa cho anh ta một khẩu súng anh mang theo.
Đúng là vậy, khẩu súng làm vẻ ngoài rất giống thật. Từng nước sơn, bóng rồi xước trên khẩu súng rất khó nhận biết đâu là thật hay giả. Và khi cầm vào rồi, quan sát kỹ hơn, về độ nặng cũng như những lớp sơn trên đó mới nhận ra.
- Mẹ cái lũ chó này. Phá bọn ông đây sợ biết bao nhiêu ngày. - Có người đã không nhịn được. Anh ta tiến tới trước, tát cho chúng vài phát.
- Thôi. Chúng nó chắc là cũng cần giáo dục lại đấy. Cứ để chúng nó ở đây đi. - Một anh đồng nghiệp cản cậu ta lại. Xong quay qua nói với Bình và Hải. - Mấy anh cũng vất vả rồi. Chỗ này để chúng tôi trông giữ là được. Anh cứ vào nhà nghỉ ngơi.
- Vậy thì làm phiền các anh. - Hải giao lại những tên chưa trói vào cây cho họ, vào nhà cùng với nhóm rồi nghỉ ngơi.
Từ lúc vào được và trao đổi với ông Thịnh, lại dính thêm cảnh bị chúng quấy phá thế này. Ông lo sẽ gặp nguy hiểm khi họ trở về nên đã mời họ lại nhà mình vài hôm. Giờ giải quyết xong, chắc là cũng nên chuẩn bị hành trang trở lại. Và sự việc cũng rất gấp rút khi trong nhà chẳng còn nhiều lương thực. Họ cũng đã yêu cầu xin trợ giúp.
Nếu không sớm trở lại thì e là không xong.
Còn Bình, anh không trở lại nơi nghỉ cùng mọi người mà đang toan tính chuyện khác. Anh chậm rãi đi về phía ngôi nhà hoang. Mở ra cánh cửa sổ, tháo khung rồi trèo vào trong.
Bên trong tối đen, chẳng có gì ngoài một gian khách với chiếc bàn thờ bám bụi đặt trên cao, hai ô cửa dẫn vào phòng trong. Một là nhà xí, hai là phòng ngủ.
Những vật dụng cơ bản có trong một ngôi nhà, còn lại thì chẳng có gì. Chưa từng ai động đến nơi này nhưng dưới đất có rất nhiều vết chân lộn xộn chồng lên nhau.
Cực kỳ khó để phân biệt được dấu chân của chúng. Nhưng về dấu giày, anh vẫn có thể biết được chúng có ghé qua nơi này. Vào trong phòng ngủ, có một cái hầm bên dưới chiếc giường đặt tạm một tấm ván gỗ. Bình dùng sức nhấc nó qua một bên, lại đá cái cửa hầm qua bên khác của thanh trượt.
Tạch! Tạch!
Anh bật đèn pin, soi xuống dưới rồi tiến vào trong đó. Chẳng mấy chốc đã tới một cánh cửa. Nó đã bị khóa lại và anh chẳng biết bên trong nó có gì ẩn giấu. Có lẽ là nên chờ đợi người xuất hiện tại nơi này rồi đánh ngất họ, lấy chìa khóa thì mới có thể vào bên trong được.
Sau khi quyết định vậy, anh mở phần bản đồ lên, theo dõi vị trí của chúng di chuyển rất nhiều. Có ngày dừng lại ở một chỗ rồi mới đi tiếp. Chúng có lẽ không bao giờ biết mệt khi liên tục chạy xe trên đường như thế. Quỹ đạo thì tương đối dễ hiểu. Sẽ có ba điểm bọn chúng dừng lại khoảng vài tiếng rồi tới nơi này. Xong việc thì chúng ở chỗ nào đó nghỉ ngơi rồi tiếp tục công việc.
Và giờ cũng sắp đến ngày đó rồi. Theo suy đoán thì ngày mai chúng sẽ có mặt ở nơi này.
Cả một đêm nghỉ lại trong nhà hoang, tới sáng hôm sau. Tiếng ồn ào bên ngoài, tiếng còi cảnh báo của loa phát thanh lại vang lên. Người dân cũng lo lắng trốn hết vào trong nhà.
Bình thấy lạ vì bên ngoài đã giải quyết hết lũ nhóc con ấy rồi. Ông Thịnh lại làm gì nữa?
Nhắn tin lên hỏi nhóm bên kia, anh mới biết được họ đang gặp nguy.
Bên nhà của ông Thịnh, những dân quân đang phải núp ở bên trong. Còn ông ta thì ở trong nhà, nhìn ra bên ngoài. Ngoài cổng đầy rẫy nhưng người đi xe tới. Từ xe máy tới ô tô. Chúng đi còn mang theo súng. Và chắc chắn không phải là cùng một bọn với đám nhóc quậy phá vì chúng không cứu bọn ấy.
Thế bị bao vây ở trong nhà. Muốn làm gì cũng khó. Thậm chí có thể bị vây hãm đến hết thức ăn.
- Mấy cậu ở bên ngoài đang muốn gì từ chúng tôi? - Ông Thịnh dùng loa nói vọng ra.
- Nếu ông chịu ngồi xuống nói chuyện, tôi sẽ không làm gì ông và những người dân cả. Còn nếu ông vẫn cứng đầu trong nhà. Tôi không còn cách nào khác ngoài biện pháp mạnh. - Trên xe, cũng có người dùng bộ đàm nói lên chiếc loa gắn ở nóc xe.
Nam và Hải cùng hai cô gái ở trong nhà cũng không biết nên làm gì để giúp đỡ. Cuộc chiến thì chưa nổ ra, chúng mang súng đến cũng chỉ để không gặp phải sự phản kháng nào từ bên phía ông Thịnh.
Lúc lâu sau. Ông Thịnh từ trong nhà bước ra rồi hét lên.
- Mấy cậu không được nổ súng!
Chẳng biết là nói cho những dân phòng hay những người lạ kia.
Thấy họ không động tĩnh. Ông lại lớn tiếng nói.
- Mấy cậu tới đây vì hòa bình hay để c·ướp b·óc?
- Gọi hết tất cả những người có mặt tới đây đi. - Tiếng loa trên xe phát ra.
Ông nhanh chân chạy vào trong nhà. Tắt đi cảnh báo rồi dùng loa gọi hết toàn bộ những người già trẻ trong làng tới. Và cả những người di cư tới để tìm chỗ đặt lưng nữa.
- Sao cảnh này lại quen thế nhỉ? - Một già làng nói. Ông ta như đã nhìn thấy cảnh này ở đâu đó rồi.
- Chẳng phải là lúc ông Thịnh bị tố là biển thủ mất mười bốn tỷ đấy à. - Có người đã nhận ra.
Nhưng vụ đó đã được giải quyết xong xuôi. Chỉ là chưa có bản án chính thức nào đưa ra với ông.
Ông bỗng nghĩ những người này tới là để đưa tuyên án từ tòa? Nhìn về những người đang trong nhà. Ông cũng mơ hồ.