Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 32: Báo thù (2)



Chương 32: Báo thù (2)

Hắn im lặng thắp nhang cho Trần Trường và chuẩn bị để xem cảnh tượng tàn sát đã được dự đoán trước.

Trần Trường cười khẽ, mười hai người chơi chiến đấu chĩa v·ũ k·hí về phía hắn từ tất cả các hướng, cầm đủ loại v·ũ k·hí khác nhau.

"Như vậy là... Không còn đường lui nữa à." Hắn hít một hơi sâu và bước sang một bên, linh hoạt uốn cong cơ thể của mình ở một góc độ, tránh được năm cuộc t·ấn c·ông cùng một lúc.

Một vài q·uả c·ầu l·ửa phóng vào cơ thể hắn nhưng chúng chỉ sượt nhẹ da thịt khi hắn di chuyển và tránh được hầu hết công kích.

"Cái quái gì vậy?"

"Nó đâu?"

Hình bóng của Trần Trường hoàn toàn mờ nhạt, không ai có thể thấy hắn di chuyển, cũng chẳng thể tìm ra khuôn mẫu di chuyển của hắn, không thể dự đoán được

Càng làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn là, vì độ chân thực của trò chơi, các đòn công kích cảu bọn họ không phân biệt được giữa bạn và địch.

Những cây băng chùy và q·uả c·ầu l·ửa không đâm vào Trần Trường, mà là đâm vào những thành viên nhóm khác đang đứng gần đó, ăn trọn đòn đó cho hắn.

“Bành! Bành! Bành!”.

Ba người hứng chịu đòn t·ấn c·ông c·hết ngay tức khắc, bị văng ngược ra sau, cơ thể của họ trở nên rũ rượi, vô hồn.

Một ánh sáng sáng lọt lên họ sau đó ba người hoàn toàn biến thành cát bụi và tan vào gió.

"C·hết mẹ mày đi!"

“Duma. Bắn đúng mục tiêu, đám ngu! ĐÁM NGU!"

Tấn Đại la lên trong cơn phẫn nộ. Mọi thứ đều không theo ý hắn, trong trò chơi c·hết tiệt này làm gì cũng không thuận lợi.

"Hê. Anh thực sự nên dành một chút thời gian để hiểu rõ trò chơi trước đi." Trần Trường cười, tiếng cười vang lên trong không gian im lặng.



Trò chơi bắt đầu chỉ mới đây, nên họ vẫn chưa tìm hiểu chi tiết quan trọng này, không ngờ đồng đội sẽ c·hết nếu dính đòn của mình, sự việc phát triển đến tình cảnh này khiến mọi người lóng ngóng.

Hơn nữa, nhóm không đủ hợp tác để nhận được tình hình ngay lập tức, họ di chuyển chậm lại rõ ràng.

"Đừng quá tự mãn thằng đĩ. Trận này vẫn chưa xong đâu. mày tự tin quá sớm. Mày không thể sống mà thoát khỏi đây."

"Chỉ có ba n·gười c·hết thôi. Vẫn còn đủ nhân số để xử lý một thằng thất bại như mày. Phẹt!" Tấn Đại phun ra.

Hắn chỉ mới kịp kết thúc lời nói, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.

"Mmm... vui à? Khôngi, tôi ngược lại chẳng hề vui chút nào. Thực ra, tôi muốn ba người đó không c·hết dễ dàng như vậy." Trần Trường nói.

Hử? Nó đang nói cái quái gì thế? Tò mò về ý nghĩa sau lời nói của hắn, Tấn Đại càu nhàu và đâm thình lình vào tên đáng ghét đó.

Lần này, ngạc nhiên thay, Trần Trường không rút lui cũng như né tránh đón t·ấn c·ông từ hắn. Thay vào đó, cơ thể hắn quay người và nắm chặt tay đấm ra phía trước.

“Bặc!”

Tấn Đại cả người lạnh lẽo, toàn bộ cơ thể run rẩy. Hắn không thể di chuyển ngay cả khi rất muốn. Bất thình lình, hắn cảm thấy như sức mạnh trong cơ thể của mình đã trôi tán đi

Hắn nhìn xuống với khuôn mặt c·hết lặng khi cảm giác đau đớn kinh khủng lan ra từ phần dưới bụng.

Tay của Trần Trường vẫn nắm chặt. Bàn tay hắn nắm chặt ruột của Tấn Đại, vặn vẹo nội tạng bên trong lòng bàn tay của mình.

“Ahhh! Ahhhhh! Ahhhhhhh!”

Hắn gào lên vì đau quặn thắt không chịu nổi. Lúc này, hắn không biết đang xảy ra chuyện gì. Chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn và đó là...

'Tại sao không g·iết mình luôn đi?'

Đôi mắt của hắn hầu như nhảy ra khỏi mắt, lồi ra ngoài, hắn vẫn gào lên trong đau đớn. Hắn tuyệt vọng nhìn vào thanh máu của mình, nhưng nó giảm chậm đến không ngờ.



Ahhh! Tấn Đại nguyền rủa sự xui rủi của mình. Hắn còn bắt đầu ước rằng có vài tên đồng đội vô ý g·iết c·hết hắn cho xong, nhưng những tên khốn c·hết tiệt kia chỉ nhắm vào kẻ ác trước mặt hắn.

'Còn bao nhiêu máu vậy?'

Ngay khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu, tay kia của Trần Trường động đậy và một chai nhỏ thủy tinh xuất hiện trong tay hắn.

“Ừng!! ực ực!!”

Nhưng phải làm Tấn Đại thất vọng là, người này còn lười biếng nâng bình thủy tinh này và uống hết, bình trống ngay lập tức được ném vào kho hàng.

'Đó là potion hồi phục sinh mệnh hả? Chờ đã, hắn vừa tiết kiệm một bình thủy tinh giữa trận chiến sao?' Hắn không biết mình nên sốc về cái nào hơn.

Hắn thậm chí còn không biết liệu đầu óc mình có bị cơn đau làm cho bị điên hay không, tự dưng lại đi để ý đến chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

Trong thực tế, mặc dù khoảnh khắc đó dường như kéo dài một kiếp đời đối với Tấn Đại, chyện này chỉ diễn ra trong một vài giây.

Kết hợp với hiệu ứng của thuốc hồi phục điểm sinh mệnh, Trần Trường dễ dàng duy trì trạng thái khỏe mạnh của mình, nhận được một vài công kích không phải là vấn đề đối với hắn.

Trong khi hắn đứng bình tĩnh, khuôn mặt của Tấn Đại càng trắng bệch hơn, và giây tiếp theo, hắn nghe thấy một tiếng ‘lách cách’ rõ ràng từ cơ thể mình, và cảm giác đau đớn mà hắn đang chịu đựng gia tăng lên gấp trăm lần.

“Arrghhh! Ahhh! Ahh!”

Hắn gào la một lần nữa, khiến tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả Lê Bảo, đều vô ý thức run sợ lên.

Mặc dù họ không chắc chắn đang xảy ra cái gì, nhưng họ đều nhìn thấy rằng có điều gì đó không ổn ở đây.

Tử Minh ngay lập tức quyết định can thiệp và nhắm đòn t·ấn c·ông tiếp theo vào Tấn Đại thay vì Trần Trường.

Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn đến cảnh này, một tia hy vọng mong manh lóe lên trong cơn dày vò. Cuối cùng, mọi thứ sẽ sớm kết thúc...

‘Mình thề là phải tìm cho ra cái setting đau đớn trong game này cho bằng được...'



Tấn Đại nhắm mắt lại, nghiến răng đau đớn, nhưng trước khi q·uả c·ầu l·ửa có thể đụng vào hắn, một thông báo khác hiện ra trước mắt hắn.

[Ding. Hệ thống kinh mạch mana của bạn đã bị tổn thương vĩnh viễn]

[Ding. Mana của bạn hiện đang là 0]

'Gì vậy...?'

Ánh mắt của Tấn Đại, tràn đầy sự sợ hãi và lo lắng, dời sang nhìn Trần Trường một lần cuối trước khi hắn ngã xuống c·hết trên mặt đất.

"Ơ? Xảy ra cái gì vậy?"

"Tại sao đại ca lại la hét dữ vậy?"

Không ai có thể hiểu được ý nghĩa sau những gì họ vừa nhìn thấy. Tất cả những gì họ biết được là Trần Trường đã bổ sung thanh sức khỏe của mình bằng một ống thuốc.

Ngay cả người lãnh đạo nhóm Tử Minh cũng đang trong không hiểu tương tự.

"Tập hợp lại. Tập hợp. Tấn công phối hợp. Đừng vội vàng lao vào. Phải chú ý cẩn thận nhắm mục tiêu."

Cái c·hết của Tấn Đại giống như một hồi chuông cảnh báo, trận chiến một lần nữa bắt đầu, Tử Minh đưa ra các chỉ thị chủ động hơn.

"Tên đó không thể kéo dài được lâu chỉ bằng một chai potion được. Tập trung vào, làm giảm thanh sinh mệnh của tên đó."

"Thi triển ma pháp ít lại và tập trung vào độ chính xác," Tử Minh hét lớn. Trong tay hắn, một q·uả c·ầu l·ửa lớn hình thành, hắn nhắm nó vào kẻ địch.

Nhưng Trần Trường không có ý định đứng đó như tấm bia dễ bị t·ấn c·ông cho người khác thực hành kỹ năng.

Hình bóng của hắn một lần nữa trở nên mờ nhạt, lần này hắn xuất hiện trước một người khác.

Và giống như trước, hai cánh tay của hắn lao ra, một trong số đó cầm lấy cổ của người đó, tay kia đến phần dưới của bụng của hắn, nơi hắn xoắn phần bụng thịt và nội tạng của người đó.

"Gahhh! Ahhh! Ahhhhhh!"

Phạm Mạnh bắt đầu hét to vì đau.

Đôi mắt của hắn trợn to trong đau đớn, răng của hắn cắn chặt vào lưỡi vì không chịu nổi cơn đau.