Game Online: Người Chơi Trọng Sinh

Chương 34: Săn Vua Gấu (1)



Chương 34: Săn Vua Gấu (1)

Nhìn ở gần thì đúng là còn đáng sợ hơn so với nhìn từ xa. Lê Bảo không thể không lùi một bước.

Người này đang làm gì với họ vậy?

Hắn đã nghe hai từ 'khuyết thiếu' giữa những tiếng kêu la của họ. Vì vậy, hắn không biết đang xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, hắn không dám hỏi thẳng Trần Trường, vì chỉ cần một giây nữa thôi, gã cũng có thể ra tay với hắn, như đã làm với những người khác.

"Em nghĩ là những người khác đã chạy trốn." Miệng hắn nói lắp bắp

"Hm." Trần Trường gật đầu, vỗ tay và nhìn xung quanh.

Còn lại đã chạy trốn, nhưng ít nhất, hắn đã bắt được mười hai người, đủ để dạy họ bài học mà hắn muốn dạy.

"Vậy là xong rồi. Ít nhất là trong một khoảng thời gian, đám đó không còn phiền tôi nữa."

Hắn nhặt lên tất cả các mảnh trang bị rơi rải khắp nơi rồi bắt đầu đi mà không nhìn lại bất cứ thứ gì hay ai.

Ồ! Lê Bảo nhìn thấy, nhanh chóng chạy để bắt kịp hắn. "Sếp, cần em giúp đỡ gì không? Em hơi rảnh rỗi vào lúc này. À hèm. Và đã có em ở đây rồi nên…"

Trần Trường cười và tiếp tục đi. "Rảnh rỗi à? Được thôi. Theo tôi đi."

Lời nói của hắn quá bất ngờ khiến Lê Bảo gần như không thể tin được. Hắn đã dễ dàng đồng ý?

Ban đầu, hắn còn rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Liệu người này có đang âm mưu gì đó đặc biệt để làm với hắn không?

Hắn nhớ những tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, tự nhiên run lên.

Hai người đi trong im lặng một lúc, đi qua một quãng đường dài. Thời gian càng trôi qua, Lê Bảo càng lo lắng hơn.

Bây giờ hắn chỉ ước rằng mình sớm nên từ chối gã.

"Vậy… cậu chọn lớp nào?"



Giọng của Trần Trường làm Lê Bảo phá vỡ suy nghĩ của mình, hắn nhanh chóng nói. "Pháp sư, sếp."

"Không tệ."

Trần Trường gật đầu và sau đó hắn đột nhiên dừng lại giữa rừng. "Được rồi. Giữ tốc độ spam skill của cậu, cố gắng đừng có cản trở."

"Huh? Làm gì vậy?" Lê Bảo nhìn chung quanh trong sự bối rối.

Vì hắn luôn lo lắng về người ở bên, nên không quan tâm nhiều đến môi trường xung quanh.

Hắn hoảng sợ vặn cổ từ phải sang trái, để xem họ đang ở đâu, sẽ đấu với cái gì. Người này đang kiểm tra hắn à?

Nhưng hắn không cần phải thắc mắc lâu, vì ngay sau đó, một tiếng gầm lớn vang lên từ phía sau họ.

“Thụp!”

Một con quái vật khổng lồ nhảy ra, chạy về phía họ từ bên trong một bụi cây dày đặc. Đó là một con gấu đen khổng lồ với đôi mắt màu máu.

"C·hết mẹ! Nó đây rồi" Lê Bảo hét lên.

Con gấu to lớn và bóng của nó rơi như một cái mền chùm xung quanh họ, để họ đứng dưới cái bóng của nó. Điều gây ngạc nhiên hơn là, con vật có một ánh sáng vàng bạc xung quanh nó, cho thấy nó ít nhất là một con quái vật đẳng cấp Ưu Tú.

Lê Bảo chưa vượt qua cấp độ 10, vì vậy hắn đang cố gắng quan sát thanh sinh mệnh và tình trạng của con thú này, nhưng trên đó chỉ xuất hiện dấu hỏi.

Tất cả các người chơi chỉ có thể quan sát sức mạnh và chi tiết của một con thú nằm trong phạm vi cấp độ của họ và những thứ khác cũng vậy, đẳng cấp phân loại của con gấu này ít nhất cũng cao hơn một cấp độ so với hắn.

Sự hiện diện của con thú đè ép đến mức Lê Bảo có thể cảm nhận được áp lực tinh thần đáng kể đè lên hắn.

Hắn không thể phản ứng một cách dễ dàng chút nào.

Tuy nhiên, khác với hắn, người kế bên hắn đã di chuyển.

Trên mặt Trần Trường thậm chí còn có một chút nụ cười. Hắn ta nhìn con gấu đen hôi to lớn với nét mặt đầm thắm đó là sao?



Ah… Lê Bảo trở nên ngớ ngẩn. Hắn cấp mấy rồi?

Hai người không ở trong một nhóm, vì vậy hắn không thể biết được bất kỳ chi tiết nào.

Hắn đã đợi người kia thêm hắn vào tổ đội, nhưng rõ ràng, chuyện đó không có xảy ra.

Lê Bảo trong lòng lặng lẽ muốn khóc.

Hắn vẫn nghi ngờ rằng Trần Trường có mối quan hệ rất mạnh, nhờ đó gã mới có thể có nhiều thông tin về trò chơi, nhưng bên cạnh đó, kỹ năng và kỹ thuật của hắn thể hiện còn đáng sợ hơn.

Và không hiểu sao, hắn bây giờ phải làm việc như thực tập sinh không lương cho tên quái vật này.

"Xin chào, con gấu to xác." Trần Trường cười toét miệng, nhìn con gấu nâu đen Bắc Mỹ hú vang trong cơn thịnh nộ.

[Vua Gấu Babarra] (Boss Ưu Tú)

Cấp độ 15.

Sinh mệnh: 50000.

Điểm sinh mệnh của con gấu gần 25 lần thanh sinh mệnh của Trần Trường, hắn biết rằng những đòn t·ấn c·ông của nó cũng sẽ có quy mô không kém với điểm sinh mệnh của nó. Cuối cùng thì, đây là một boss dã ngoại không dành cho một người chơi đơn lẻ đi săn một mình.

Tuy nhiên, hắn không sợ hãi hay bị đe dọa chút nào khi đứng trước mặt một con quái vật to lớn như thế này.

Thực tế, hắn càng cảm thấy như đang gặp lại một người bạn thời thơ ấu đã lâu. Là một cuộc gặp gỡ vừa vui sướng vừa cay đắng.

Lúc đó, hắn không bao giờ có cơ hội chiến đấu với con gấu này, nhưng bây giờ tất cả đều thuộc về hắn, hắn có thể chơi bất kỳ cách nào hắn muốn.

Hình dáng của Trần Trường trở nên mờ nhạt, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, ánh lên quang mang sắc nét của kim loại lạnh lẽo.

Hắn không lãng phí thêm thời gian, lao về phía con gấu điên cuồng, đối đầu nó trên đường đi.

“Xoạch Xoạch Xoạch!!”



Hắn di chuyển linh hoạt, đi xoay quanh con gấu và thanh kiếm trong tay hắn lượn lờ. Vũ khí rung vùn vụt với mỗi đòn chém, nhưng chỉ vừa đủ làm xước nhẹ mặt của con quái.

-10

-15

-10

Trần Trường cười khẩn trương nhìn vào các con số sát thương ít thảm hại, nhưng hắn còn có thể làm gì được?

Đây là một boss dã ngoại!

Sức phòng thủ của nó cao đến nỗi ngăn cản hắn thể hiện toàn bộ tiềm năng của sát thương cơ bản của hắn, mà ít nhất là 400 đến 500 nếu hắn tung hết tốc độ. Thay vào đó, chỉ có một mớ sát thương rẻ rúng chỉ từ 10 đến 15 sát thương.

Thanh kiếm mà hắn cầm cũng không đủ mạnh, nó đều rung lên mỗi khi đánh vào lớp da dày của con vua gấu, chỉ cắt bớt một phần nhỏ sinh mệnh của nó.

Chuyện này Trần Trường đã có dự đoán trước, vì vậy hắn không quá sốc về kết quả này. Hơn nữa, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Khi hình dáng uốn éo của hắn lướt qua con quái, đây là nhờ tận dụng sự thiếu sót về linh hoạt của con gấu, Lê Bảo lúc này cuối cùng đã thoát ra khỏi trạng thái mê mải và di chuyển.

Sau khi mất vài giây ngẩn ngơ, tiếng gầm rú của con gấu đã đánh thức hắn. Hắn nhanh chóng rút lui.

Hắn là một pháp sư và không có lý do gì để đứng quá gần con gấu đen.

Sau đó, hắn do dự thêm một vài giây nữa, chờ xem liệu Trần Trường có đưa ra bất kỳ chỉ thị cụ thể nào không, nhưng cả người lẫn thú đều hoàn toàn phớt lờ hắn.

"À... vậy... cậu ta muốn mình không gây cản trở nhỉ..."

Lê Bảo lau mồ hôi trên trán. "Chỉ có thể cố thôi."

Hắn không nản lòng, quyết định nhìn nhận tích cực lần này như là một cơ hội. Tất nhiên đây không phải hắn đang dự định ăn phát cuối hay gì cả.

Ở thời điểm này, hắn chỉ là tò mò xem người này sẽ làm thế nào để đối đầu với con boss này một mình.

Mặc dù hắn không thể nhìn thấy các con số sát thương đang nổi trên con quái vật như Trần Trường, nhưng hắn vẫn có thể thấy sát thương của chính mình gây ra lên nó, từ đó nhìn thấy sinh mệnh của nó.

Vì vậy, hắn có thể nhìn được hiệu quả của các đòn công kích bằng kiếm của Trần Trường.

Hơn nữa, dù có hiệu quả, nhưng đối phương vẫn chưa thực sự làm con quái thú đó chảy một giọt máu!