Ngọc Mai lắc đầu. "Ha Ha. Em chưa biết. Có lẽ tháng tới em sẽ chơi."
Hai người tiếp tục trò chuyện thêm một chút, sau đó Nguyệt Anh rời đi, và Ngọc Mai khóa trái cửa theo lời dặn của anh trai.
Căn hộ này có ba phòng ngủ nên giờ cô bé có không gian riêng và khuôn mặt cô bé tràn ngập hạnh phúc khi nhìn quanh căn phòng mới của mình.
Mọi thứ đều mới tinh và sáng bóng, có một chiếc giường mềm mại, bàn trang điểm, bàn học và cả một máy tính để bàn.
"Ahh… anh đã mua hết mấy cái này sao?" Cô bé nuốt nước bọt lo lắng.
Một vài phút sau, vẻ mặt quyết tâm hiện lên và cô nhanh chóng bật máy tính để tìm hiểu thông tin về trò chơi mới.
Cô không biết mình có giỏi chơi trò đó không, nhưng cô muốn cố gắng hết sức để giúp đỡ anh trai mình, người đang gánh vác mọi gánh nặng một mình.
Trong khi đó… Trong phòng của Trần Trường…
Nụ cười nhẹ nhàng và yêu thương trên khuôn mặt hắn lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm và lạnh lùng không che giấu.
Hắn lặng lẽ mở chiếc capsule và bước vào thế giới game một lần nữa, thấy mình đang ở giữa một con phố đông đúc.
Rất nhiều người chơi đã vào thành phố và nó giờ đây sôi động hơn nhiều so với trước.
Hiện tượng này sẽ càng tăng lên trong vài ngày sắp tới, vì thành phố Yelka là một trong những địa điểm quan trọng của Vương quốc Glade.
Tuy nhiên, Trần Trường không quan tâm đến đám đông. Thực tế thì hắn còn thích điều đó.
Hình dáng của hắn không nổi bật trong đám đông, và hắn lặng lẽ bước đến một cây cầu nối liền hai nửa thành phố.
Nhưng thay vì đi qua cầu, hắn lại đi xuống dưới cầu và mở một cánh cửa dẫn đến một nơi tối tăm.
Đây là một trong những lối vào mạng lưới cống ngầm của thành phố, và ít nhất là ở ngoài mặt, trông nó hoàn toàn như bị bỏ hoang.
Có vài con chuột cống to bằng cái tô lớn chạy tới chỗ Trần Trường từ một góc nào đó, hắn nhanh chóng kết liễu chúng bằng một nhát kiếm.
Hắn tiếp tục đi sâu hơn và càng sâu hơn cho đến khi đến một nơi đặc biệt, nơi có một cánh cửa khác.
Trần Trường không do dự và mở cánh cửa này.
Ngạc nhiên thay, lần này không có đường hầm tối tăm hay bầu không khí ảm đạm. Thay vào đó, ánh sáng chói lòa như một cái Night Club bắn ra và những tiếng ồn ào lớn vang ra ngoài.
Trần Trường bình tĩnh bước vào và đóng cửa lại sau lưng.
Đây là chốn khét tiếng thấp kém dưới lòng đất, nằm ngoài vòng quản lý của thủ đô thương mại của Vương quốc, hoàn toàn là hang ổ của bọn t·rộm c·ắp, lang thang và t·ội p·hạm.
Ngay cả sự an toàn của thành phố, áp dụng các quy tắc khắp nơi để ngăn cản bất kỳ người chơi nào bị t·ấn c·ông hoặc b·ị t·hương, ở nơi đây không còn tồn tại.
Có rất nhiều người bán hàng rong bán các món hàng đáng ngờ, phụ nữ m·ại d·âm, móc túi, bọn say xỉn và con bạc ở khắp nơi.
Một vài cuộc ẩ·u đ·ả đang diễn ra ở chỗ này chỗ kia vô tổ chức.
Thậm chí không khí bên trong còn ngột ngạt đến mức khó chịu giống như hít vào đầy rẫy m·a t·úy.
Trần Trường cúi đầu và len lỏi qua nơi đông đúc, đảm bảo không tiếp xúc với ai.
Hắn chỉ dừng lại khi đến chỗ một tên ẻo lả mặc đồ ghê tởm.
"Này anh đẹp trai, muốn đi chơi không? Chỉ 1 đồng vàng cho một giờ thôi! He He He." Người đàn ông vén cổ áo k·hoe n·gực, tạo dáng được cho là quyến rũ.
Tuy nhiên, khuôn mặt của Trần Trường vẫn không biểu cảm và lạnh lùng, như thể hắn không bị ảnh hưởng bởi sự đ·ồi b·ại xung quanh.
"Tôi đến đây để đưa ra yêu cầu."
"Ỏoooo… Thật tiếc! Tôi rất muốn chơi với một anh chàng đẹp trai như anh! Mời vào đây, cưng."
Hắn nhấc lên một tấm rèm bên trái và Trần Trường bước vào một không gian như cái lều nhỏ.
Kỳ lạ thay, bên trong lều không có ai.
Tuy nhiên, Trần Trường rút ra vài đồng vàng và đặt chúng lên bàn trống, cùng với một mảnh giấy.
"Tôi cần thông tin về nơi ở của những người này."
Sau đó, không ngoái đầu lại, hắn rời khỏi lều và bước ra khỏi chốn hạ lưu, quay lại hệ thống cống ngầm, rồi ra khỏi cầu.
Hắn trở lại mặt đất, trong thành phố chính.
Trần Trường lặng lẽ bước đến một cửa hàng, mua đầy đủ các nhu yếu phẩm của mình, và tiếp tục bước ra khỏi cổng thành.
Và ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, một thông báo hiện lên với danh sách các tên và địa điểm.
"Hmmm… Nhanh thế? Không tệ. Luôn đáng tin cậy như trước."
Cuối cùng Trần Trường mới nở một nụ cười. "Xử lý bọn rác rến được rồi."
Ban đầu, Trần Trường không dự định giải quyết vấn đề này sớm như vậy, nhưng hắn không đủ kiên nhẫn để giữ bình tĩnh sau những gì đã xảy ra vào hôm nay.
Hắn đã có thể xử lý chúng ngay lúc đó, ngay tại con hẻm nhỏ.
Không cần biết chúng có lợi thế về số lượng như thế nào. Hắn vẫn có thể biến tất cả chúng thành đống xác, nhưng hắn đã không làm vậy.
Hắn phải cưỡng ép kiểm soát mình để không làm như vậy, và làm phức tạp thêm tương lai của mình và của em gái.
Nhưng đó là giới hạn của hắn.
Giờ trong trò chơi… không cần phải kiềm chế nữa.
Hắn thực sự không có đủ kiên nhẫn hay tự chủ nhiều đến vậy.
……
"Ê, Nhiệm vụ này ngon vãi! Ahhh! Phần thưởng nhìn ngon vãi."
"Ừ. Vận may của mày trong trò chơi này không đùa được đâu đấy. Tao nghĩ chúng ta sẽ là những người đầu tiên hoàn thành chuỗi nhiệm vụ. Tao trước giờ chưa nghe có ai kích hoạt chuỗi nhiệm vụ như này."
"Ahhhhh! Phấn khích quá! Tao nổi cả da gà nè!"
Năm chàng trai trẻ đang đứng thành nhóm, và chiến đấu với những con sói bị nhiễm bệnh, những con quái vật này bị ảnh hưởng bởi một loại bệnh nào đó.
Kỹ năng của họ không tệ, đội hình của họ cũng khá tốt.
Hai người chịu đòn t·ấn c·ông, một người hồi máu và hai người còn lại là sát thương chính.
Ngạc nhiên thay, năm người này chính là năm kẻ bắt nạt đã luôn làm cuộc sống của Trần Trường trở thành địa ngục kể từ khi học trung học.
Trong kiếp trước, những người này cũng là một trong những lý do chính khiến hắn phải sống như một nô lệ, và em gái hắn đã chịu một kết cục thảm hại.
Trần Trường nợ rất nhiều người, hắn không định trả hết món nợ thù này sớm như vậy, nhưng những người này lại cố gắng nhắc nhở hắn về chuyện đó.
Vì vậy, đã vậy hắn làm sao có thể phớt lờ mong muốn của chúng?
Không hề hay biết, năm chàng trai đang rình rập một con vượn to lớn bị nhiễm bệnh, đằng sau có một kẻ săn mồi khác đang rình rập họ vào lúc này.
Vài giây sau, tanker khiêu khích con vượn khổng lồ bằng [Gầm Oai Vệ] và con vượn bắt đầu chạy về phía nhóm.
“Ú ẮC Ú ẮC!”
Một loạt các đòn t·ấn c·ông nhanh chóng trút xuống con quái thú.
Nhưng hai tanker vẫn gặp khó khăn khi phải chịu những cú đấm giận dữ của con vật, những con số sát thương lớn nổi lên trên đầu con vượn và chẳng mấy chốc, máu của nó gần như cạn kiệt.
"OOOOO!!! AHHHHH!!!" Một người trong số họ bắt chước con vượn và cười lớn, chuẩn bị tung đòn cuối cùng. Đây là tên cầm đầu của bọn bắt nạt, Trần Sâm Lại.
Gã lao tới và vung cái búa thì bất ngờ một tia sét đánh xuống, trước khi gã kịp t·ấn c·ông, con vượn đã ngã xuống đất, c·hết rũ rượi.
"Ơ cái đụ má! Ai g·iết nó vậy?" Trần Sâm Lại quay lại và hét lên điên.