Muốn đưa thì khẳng định không thể đưa đi bằng cách đơn giản được, Sở Du Ninh định dùng biện pháp là liên hôn. Chuyện này có lẽ là rất khó đối với người khác, nhưng đối với Sở Du Ninh mà nói thì cũng không phải.
Mẹ Bạch là danh môn quý nữ, nhưng cha Bạch lại có người yêu khác, nhưng mà cha Bạch cũng không phải là người không chịu trách nhiệm, nếu như đã kết hôn thì tất nhiên sẽ không đi tìm người yêu nữa, nhưng mà…
Trong một lần Bạch gia gặp khủng hoảng, cha Bạch đã uống quá nhiều cho nên đã đi tới dưới lầu nơi ở của người thương. Thật ra ông ta cũng không làm gì hết, chỉ là im lặng nhìn người phụ nữ đón con trở về nhà, sau đó ông ta ngồi đó cả một đêm, ngày hôm sau lại nhìn người phụ nữ đó đưa con đi học. Rồi mới trở lại công ty tiếp tục chiến đấu.
Sau khi Bạch gia vượt qua được khủng hoảng và thực lực nâng cao hơn một bước, mà mẹ Bạch lại tìm được tin tức về người phụ nữ kia từ chỗ thám tử tư. Mẹ Bạch là một người tàn nhẫn, trước tận thế đã đủ tàn nhẫn rồi, bà ta mua chuộc một tài xế xe tải đâm chết người phụ nữ kia.
Một người phụ nữ tốt đẹp và vô tội đã phải chết như vậy, chỉ để lại một cô con gái nhỏ mới năm tuổi. Cha Bạch đau lòng rất lâu nhưng lại cũng không nghi ngờ nguyên nhân cái chết của người phụ nữ ấy, chỉ cho rằng mọi chuyện là bình thường.
Sau khi mạt thế buông xuống thì mẹ Bạch không thức tỉnh dị năng gì, ở trong cái thời đại này thì bà cũng không còn gì cả chỉ có thể dựa vào Bạch gia mà sống, nếu như cha Bạch biết người phụ nữ mình yêu thương lại bị mẹ Bạch hại chết…
Sở Du Ninh xem những tin tức này trầm tư suy nghĩ, sau đó lại tìm kiếm tư liệu về Ngụy Tử Vi và người phụ nữ mà Bạch Lạc thích…
Bộp, Sở Du Ninh vỗ một cái xuống bàn, người phụ nữ này sao nhìn có chút giống với đứa con gái mà người trong lòng của cha Bạch để lại vậy! Là trùng hợp, hay là… Bạch Lạc đã sớm biết tất cả?
Mà thôi, cái này cũng không quan trọng, mục đích của Sở Du Ninh chính là ép buộc Bạch Lạc cưới Ngụy Tử Vi.
Sở Du Ninh gửi cho mẹ Bạch một lá thư, trong lá thư này chỉ có một cái ảnh chụp gửi tiền cho vợ của người tài xế lái xe tải. Thoạt nhìn thì cũng chẳng có tin tức gì của mẹ Bạch ở trong này, nhưng mà… Sở Du Ninh còn để lại một câu: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!”
Lúc mẹ Bạch nhận được lá thư này thì vô cùng choáng váng, cho nên mới nói không nên làm chuyện trái lương tâm, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng đều có thể hù dọa tới bà ta. Mẹ Bạch nghĩ mọi cách để tới chợ đen, lại thêm Sở Du Ninh cố ý thả cho đi tới thư viện.
Mẹ Bạch nhìn thấy Sở Du Ninh lại choáng váng lần nữa, người phụ nữ trước mặt này xinh đẹp giống như ma quỷ này chính là Sở Du Ninh?
Thôi được rồi, người khác nhìn thấy Sở Du Ninh chỉ cảm thấy cô xinh đẹp giống như tinh linh, giống như một tiên nữ, chỉ có duy nhất mẹ Bạch mới cảm thấy cô giống như một con diễm quỷ, đúng là không thể không nói… Tâm cảnh như nào thì nhìn người khác cũng là như thế.
Sở Du Ninh nhìn mẹ Bạch hơi mỉm cười: “Ngồi đi.”
Mẹ Bạch xuất thân từ danh môn thế giá, từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục dành cho quý tộc, theo lý thuyết thì trường hợp máu me thì lẽ ra ở trong mọi trường hợp bà ta không nên cảm thấy sợ hãi mới đúng, nhưng mà khi đối mặt với Sở Du Ninh… mẹ Bạch theo bản năng nắm chặt cái túi trong tay, không dám nhìn thẳng.
Mẹ Bạch hoảng hốt, cũng không có tâm tình nói chuyện, vừa ngồi đã đi thẳng vào vấn đề: “Cô muốn bao nhiêu tiền?
Sở Du Ninh hơi khựng lại, sau đó cười lên: “Bà nhìn bộ dạng Tiêu Hồn Động của chúng tôi giống như là thiếu tiền lắm sao?”
“Vậy thì cô muốn cái gì!” Sắc mặt mẹ Bạch trắng bệch gào to.
“Bạch phu nhân đừng vội, chúng tôi chỉ là muốn kết thân với Bạch gia thôi mà.” Sở Du Ninh vân đạm phong khinh* nói.
*điềm đạm, nhàn nhã, bình tĩnh
“Kết thân?” Mẹ Bạch lại choáng váng lần nữa, cái gì mà kết thân?
“Bà có biết Ngụy Tử Vi không?” Sở Du Ninh nhẹ giọng hỏi, thấy vẻ mặt mẹ Bạch mờ mịt gật đầu: “Nói ra thì cũng là duyên phận, Tử Vi nhà chúng tôi trước đây ở cùng trong một tiểu đội với con trai của bà là Bạch Lạc, nha đầu Tử Vi rất thích Bạch Lạc, cho nên là… chúng tôi mới nghĩ tới chuyện tạo một mối lương duyên với Bạch gia.”