Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 40: CHUYỆN LÀM SAU KHI HỒI KINH



Edited by Bà Còm



Cả gia đình đi thẳng một đường từ Dương Châu đến kinh thành, cuối cùng cũng kịp về nhà ăn tết.
Khi tiến vào kinh thành trời còn chưa đổ tuyết, chờ đến lúc bọn họ đã vào thành, những bông tuyết bắt đầu lưu loát phiêu tán trong không trung. Tạ Thiều kêu Tạ Hộ nhìn tuyết đổ, Tạ Hộ xốc lên màn xe, rất có hứng thú vươn bàn tay ra hứng bông tuyết. Vân thị cũng cảm thấy vui vẻ khi trở lại kinh thành sau một năm xa cách, vì thế cũng phá lệ xốc lên một góc màn xe ngắm nhìn đường phố.
Từ cửa phía nam đi thẳng vào, qua phố Chu Tước  quẹo phải đi thêm một hai dặm liền đến Quy Nghĩa Hầu phủ. Đứng chờ ngoài cửa chỉ có Hoa Ý cùng mấy phó tỳ của nhị phòng, tất cả đều hướng mắt ra đường trông ngóng, vừa thấy đoàn xe ngựa liền vội vàng chạy ra nghênh đón.
Đỡ Vân thị và Tạ Hộ xuống xe, Hoa Ý vội nhét vào tay mỗi người một lò sưởi tay bọc nhung ấm áp, hoạt bát nhìn Tạ Hộ chớp chớp mắt. Tạ Hộ cũng trao cho nàng ta một ánh mắt khen ngợi, sau đó nhóm phó tì vội vàng dắt xe ngựa vào cửa hông, chuyển hành lý vào sân viện của nhị phòng. Bởi vì nhị phòng bị tổn thất lớn trong trận hỏa hoạn nên sân viện không còn như lúc xưa, Tạ Cận cũng không đòi hỏi xa vời phải hoàn toàn khôi phục, chỉ nhờ trong phủ bỏ tiền sửa chữa lại trên khung nhà có sẵn là xong. Hình thị giải quyết một cách công bằng, đối với vụ hỏa hoạn này cũng không cố tình khắt khe với nhị phòng.
Vân thị rời nhà đã lâu nên không dám chậm trễ, lúc vừa qua cửa thành đã cùng Tạ Hộ ở trong xe sửa sang lại xiêm y, sau khi xuống xe trực tiếp đi chủ viện bái kiến chủ mẫu Hình thị.
Tạ Cận mang theo một đôi nhi nữ đi sau.
Hình thị cũng đã sớm nghe nói nhị phòng đã trở lại nên ở chủ viện gặp mọi người.  Vân thị hành lễ xong liền tự động đi đến bên cạnh Hình thị tiếp nhận công việc của nha hoàn, tự tay dâng trà rồi phụng dưỡng Hình thị uống trà. Hình thị hài lòng đưa mắt nhìn Vân thị một cái, sau đó đem ánh mắt dừng trên người Tạ Hộ.
Hôm nay Tạ Hộ mặc bộ váy dài bằng gấm đỏ trắng đan xen, phía trên choàng thêm một áo ngắn cổ đứng bằng lông chồn nhìn rất ấm áp đáng yêu, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cực kỳ linh hoạt. Dung mạo của nàng nhìn xuất sắc hơn trước khi rời kinh vài phần, thoáng giảm đi tính trẻ con, lại tăng thêm dáng vẻ thiếu nữ thuần mỹ, da trắng nõn nà, mắt hạnh má đào, phù dung ngọc trác, môi đỏ như chu sa. Nhìn toàn bộ trên dưới của Hầu phủ không một người nào có được dung mạo như vậy. Kỳ diệu nhất chính là ánh mắt của nàng, trầm tĩnh như một dòng suối trong vắt khiến người thấy đều muốn nghỉ chân đắm chìm trong đó.
“Đồng tỷ nhi trổ mã càng ngày càng xinh đẹp. Năm nay cũng mười ba, là một tiểu cô nương rồi.”
Hình thị từ trước đến nay đối với hậu bối trong Hầu phủ đều không nóng không lạnh không thiên vị ai, chỉ cần không gây chuyện, mọi việc dựa theo quy củ thì sẽ không đụng vào vảy ngược của bà. Hình thị cũng rất ít khi khen hậu bối, hôm nay vì đã lâu không thấy Tạ Hộ, thấy nàng đường xa trở về dung nhan biến hóa, xác thật vô cùng mỹ mạo nên mới mở miệng khen, dù vậy cũng đã khiến Vân thị cảm động không thôi.
“Cô nương xinh đẹp, ngươi làm nương cần phải để tâm nhiều hơn. Hầu phủ của chúng ta là truyền thừa, dựa vào tổ tông phù hộ cho tới ngày hôm nay. Nếu ca nhi tỷ nhi trong phủ có tiền đồ thì ta cũng thấy cao hứng. Phải nuôi dạy cho thật tốt, hiện giờ phụ thân của nàng cũng đã có tiền đồ, tương lai tất nhiên không thể để giống Tân tỷ nhi, không thể để Đồng tỷ nhi ủy khuất mới được.”
Thanh âm của Hình thị không phải rất nhỏ, nhưng giọng điệu rất chậm chạp, từng câu từng chữ đập vào trong lòng người nhị phòng. Vân thị là người không biết giấu tâm tư, nghe Lão thái thái nói như vậy bèn lập tức phát ngốc, không hiểu dụng ý của Lão thái thái ra sao. Tạ Hộ thì đứng yên không dám động đậy, rũ mi mắt âm thầm cân nhắc -- hôm nay nàng mới vừa trở về, Lão thái thái liền hướng nàng nói những lời này, phải biết rằng, từ trước Lão thái thái rất ít quản chuyện của hậu bối trong phủ, nói như vậy không phải cậy quyền cũng không cưỡng bách. Tạ Hộ từ Dương Châu trở về, không ngờ tới vấn an Lão thái thái lại khiến cho bà có thể nói ra những lời như vậy, rốt cuộc là bởi vì nàng trổ mã thật tốt quá, hay bởi vì nguyên nhân gì khác?
Tạ Hộ theo bản năng nhìn thoáng qua Tạ Cận đang cúi đầu đứng một bên, chẳng lẽ bởi vì cha nàng đột nhiên tiến bộ nên Lão thái thái mới có thể đối nàng xem trọng liếc mắt một cái, còn nói ra lời quan tâm như vậy?
Vân thị bị thất thần nên Tạ Cận tiếp nhận lời dặn dò của Hình thị, thay Vân thị đáp lời: “Lão thái thái yên tâm, Đồng tỷ nhi còn nhỏ, có rất nhiều thời gian, không cần nhất thời vội vã, đúng là phải chọn cho nàng một người thật tốt.”
Hình thị gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Tạ Hộ, nói: “Được rồi, làm gì cho đúng mực thì các ngươi là phụ mẫu phải nên tự hiểu. Ai cũng biết lão thái bà ta đây sẽ mặc kệ không dính vào, các ngươi nhìn chằm chằm hơn một chút thì ta cũng được yên tâm.”
Tạ Cận lại thi lễ: “Vâng.”
“Ngoài ra cũng không còn chuyện gì khác. Lão hầu gia đi Ly Sơn qua mùa đông, sợ là phải tới năm sau mới trở lại. Các ngươi cứ lui về viện đi.” Hình thị nói xong bèn phất phất tay ý bảo bọn họ có thể quỳ an trở về nghỉ ngơi.
Đoàn người lại hành lễ rồi mới đi về sân viện của nhị phòng.
Tạ Cận an bài cho nữ quyến xong bèn phân phó gã sai vặt đến ký túc xá của Lại Bộ dọn tất cả đồ đạc của ông về nhà, sau đó cùng Vân thị vào phòng nói chuyện một lát rồi lại ra cửa.
Trưa hôm đó Tạ Tân cũng trở về bái kiến Vân thị. Tạ Tân đã mang thai năm tháng, bụng như có một cái thau úp lên, cả người đều mượt mà không ít, xem ra tỷ phu Hách Phong thật sự chăm sóc không tệ. Hôm nay vừa đúng ngày Hách Phong phải trực, mấy tháng trước Hách Phong cũng khôi phục chức vụ, hiện giờ là thuộc hạ dưới trướng Tạ Cận.
Tạ Tân thấy Tạ Hộ cũng ngạc nhiên ca ngợi: “Khó trách người khác đều nói nữ nhi trổ mã sẽ biến đổi, nhìn xem muội muội của ta trở nên xinh đẹp đến độ nào.”
Tạ Hộ nhìn tỷ tỷ nói chuyện giọng điệu thập phần nhẹ nhàng thanh thản, không còn kiểu cứng ngắc ra vẻ tiểu thư khuê các trầm ổn thâm trầm như lúc xưa, không khỏi trêu ghẹo: “Làm sao so được với tỷ tỷ, châu tròn ngọc sáng đến độ muội suýt nhận không ra.”
Nhắc tới vấn đề này trên mặt Tạ Tân cũng lộ vẻ thẹn thùng, cúi đầu nhìn thoáng qua bụng oán than: “Ai nha, đừng nói nữa! Từ khi ta hoài thai thì tỷ phu của muội luôn ép ta ăn này ăn kia, ta nói không ăn chàng còn nổi giận. Mỗi ngày đều ăn đồ bổ làm sao ta có thể không biến thành bộ dáng như vậy chứ? Muội xem đi, chờ khi ta thật sự mập ra không thể trở về hình dáng xưa thì tỷ phu của muội lại chê ta cho coi.”
Tuy rằng lời nói của Tạ Tân ra vẻ bất mãn với Hách Phong, nhưng giọng điệu tràn đầy hạnh phúc cảm động dào dạt. Tạ Hộ nhìn tỷ tỷ như vậy trong lòng cũng rất vui, cảm thấy bụng Tạ Tân rất ngộ bèn cứ ngồi đó vuốt ve bụng của tỷ tỷ. Vậy mà bất ngờ nàng lại cảm giác được cái thai động đậy một chút khiến nàng ngạc nhiên không thôi.
Buổi tối Hách Phong tan làm liền thẳng tiến đến Hầu phủ thỉnh an Vân thị, sau đó cùng Tạ Thiều châu đầu nói chuyện.  Vân thị vội vàng thu dọn đồ đạc, để mặc đám hậu bối bọn họ ngồi ở phòng khách.
Tạ Hộ nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy mẫu thân ở đây muội không tiện hỏi, vị La di nương kia đi đâu rồi?”
Tạ Thiều và Tạ Tân liếc nhau, sau đó Tạ Tân mới ghé tai Tạ Hộ nhỏ giọng nói: “Nàng ta bị cha viết hưu thư tiễn đi. Trên thực tế, khi muội cùng nương đi Dương Châu là cha liền không ở trong phủ. La di nương kia thật hung hãn, ở trong phủ gây thù chuốc oán tứ tung, ai cũng bị nàng ta mắng qua. Trong một năm đó cha cũng mặc kệ nàng ta, nếu đắc tội với ai, phạm vào quy củ thì toàn quyền giao cho Lão thái thái xử trí theo gia pháp. Hôm La đại nhân bị cắt chức quan trên triều giải vào thiên lao hậu thẩm, cha liền trở về gặp La di nương, nói gì thì chúng ta không biết, nhưng ngày hôm sau, liền đưa La di nương ra phủ.”
Tạ Hộ nghe Tạ Tân nói thoải mái như vậy nhưng cũng hiểu sự tình tuyệt đối không dễ dàng. Trong một năm qua hành động của Tạ Cận đã hoàn toàn điên đảo hình tượng lúc xưa của ông. Hiện giờ Tạ Cận lại được thăng quan, trở thành một trong bốn Tư chính nắm quyền ở Lại Bộ, một tay của ông lên kế hoạch khiến La đại nhân suy bại. Khả năng này của Tạ Cận đời trước không hề hiển hiện ra; ai ngờ một đời này chỉ lệch đi một chút mà có thể làm một người xảy ra biến đổi lớn như vậy. Tạ Hộ trong lòng hơi chút sầu lo, đến tột cùng nhị phòng có thể đi được bao xa đây? Một nhị phòng không phải đích trưởng tử cũng không được sủng ái rốt cuộc có thể đi đến trình độ nào?
***
Khu viện của nhị phòng được sửa chữa xong nên có cảm giác mới mẻ, tiểu viện của Tạ Hộ vẫn kêu là Tốn phương cư không đổi tên. Hôm nay nàng ngồi trong phòng tính toán sổ sách, trương mục của Phúc Nguyên lâu tích lũy trong một năm cũng không phải hai ba ngày là có thể tính xong. May mắn Tạ Hộ rất nhẫn nại, hơn nữa trời bên ngoài giá rét, trong phòng đốt than vô cùng ấm áp, nàng vừa lúc cũng có cớ tránh ở trong phòng không ra khỏi cửa.
Thật vất vả gặp được một hôm ông trời thương tình cho một ngày ấm áp, Hoa Ý Trúc Tình cường ngạnh lôi kéo nàng ra cửa phơi nắng, nhất định không để nàng tiếp tục nhốt mình trong phòng. Tạ Hộ bất đắc dĩ đành phải bọc mình trong áo choàng lông chồn ra cửa đi dạo quanh sân của dòng chính. Hoa Ý lỗ mãng đụng phải một người, hai người đều bị lực va chạm bật lui về phía sau. Trúc Tình đỡ Hoa Ý, thầm ra dấu mắng Hoa Ý lỗ mãng, nhìn thoáng qua người bị đụng, hóa ra lại là nha hoàn Hàm Hương một năm trước bị Tạ Hộ đuổi ra khỏi Tốn phương cư.
Hàm Hương bị một nha hoàn đụng phải đang muốn phát hỏa, nhưng nhìn lại thì thấy Tạ Hộ đứng sau lưng nha hoàn kia, trên mặt hơi có chút mất tự nhiên, vội vàng uốn gối hành lễ với Tạ Hộ: “Ngũ cô nương khỏe.”
Tạ Hộ không nói gì, chỉ vươn một đôi tay trắng nõn ra khỏi áo choàng. Tầm mắt Hàm Hương vừa tầm dừng ở đôi tay kia, chỉ cảm thấy đôi bàn tay này vô cùng mịn màng sáng bóng trắng nõn mượt mà, không còn có đôi tay nào xinh đẹp hơn. Tạ Hộ nâng nâng tay ra hiệu cho Hàm Hương đứng lên.
Sau khi Hàm Hương đứng lên, Tạ Hộ nhìn nàng ta từ trên xuống dưới đánh giá một phen, ánh mắt dừng lại trên chiếc trâm phỉ thúy cắm trên đầu nàng ta. Tạ Hộ thu tay vào áo choàng cầm lấy lò sưởi tay lên tiếng hỏi một câu: “Gần đây thế nào?”
Hàm Hương không ngờ Tạ Hộ còn nguyện ý nói chuyện với nàng ta nên nhất thời ngây ngẩn cả người, nhờ Hoa Ý khụ một tiếng nàng ta mới phản ứng kịp: “Hả? Vâng, nô tỳ gần đây . . . vẫn là như vậy. Tạ ơn cô nương nhớ đến.”
Tạ Hộ nhìn nàng ta như vậy cuối cùng không nhịn được thở dài đi về phía trước. Qua một năm nay Tạ Hộ cao lên rất nhanh, lúc trước thấp hơn Hàm Hương một cái đầu nhưng hiện giờ đã cùng sánh vai, có thể thấy tương lai vóc người của nàng nhất định sẽ thon dài thướt tha.
Chỉ thấy ánh mắt Tạ Hộ trước sau vẫn nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu Hàm Hương, thật lâu sau mới sâu kín nói một câu: “Ngươi và ta một dạo là chủ tớ, có câu này ta sẽ nói thẳng. Mọi việc không cần quá tham lam, nếu số mệnh cho ngươi hưởng thì sẽ là của người, nhưng nếu không có mệnh hưởng thì đừng quá cưỡng cầu.”
Hàm Hương nghe xong Tạ Hộ nói những lời này, sắc mặt biến đổi lớn, đột nhiên mặt xám như tro tàn, một tay theo bản năng vuốt ve tóc mai, cắn chặt môi dưới. Tạ Hộ nói xong cũng rời đi ngay, không ngờ lúc vừa đi vượt qua Hàm Hương thì nàng ta lại bỗng nhiên mở miệng: “Số mệnh không cho chẳng lẽ không được tranh thủ? Cô nương nói quá dễ dàng . . . nô tỳ càng không tin.” Hàm Hương nói xong lời này, lập tức ngẩng đầu lên, không xoay người lại chỉ quay đầu nhìn theo hướng Tạ Hộ vừa đi, sau đó vội vàng quay đầu lại, vùi đầu xuống cất bước vào trong gió lạnh, tấm lưng kia lộ vẻ quyết tuyệt không giải thích được.
Hoa Ý chờ nàng ta đi xa mới chạy theo nói: “Cô nương đừng nói với nàng ta làm chi. Nàng ta muốn leo lên cao, nghe nói qua vài ngày nữa Tam lão gia sẽ nâng nàng ta làm thiếp. Hiện giờ trong phủ cũng không có hạ nhân nào dám khi dễ nàng ta.”
Tạ Hộ không lên tiếng chỉ thở dài lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Cái gì leo cao với không leo cao, cũng không biết sẽ đến đâu? Ta chỉ có một câu, các ngươi nếu muốn theo ta vậy cần nhất phải biết yêu quý bản thân, sau này ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi; nếu ai không biết tự ái tự trọng thì . . . cũng không cần lưu lại.”
Hoa Ý cùng Trúc Tình liếc nhau, cuống quít quỳ xuống nói với Tạ Hộ: “Vâng, toàn bộ đều nghe theo cô nương.”
Tạ Hộ nâng các nàng lên, lại nhìn thoáng qua phương hướng Hàm Hương biến mất, trong lòng ngũ vị tạp trần.